“Nàng ở nơi nào?” nam nhân người đầy bụi đất, nhìn như hung thần đến đòi mạng ngẩng đầu lên hỏi
Trong đại trạch lộng lẫy lịch sự tao nhã của Nghiêm gia ở ngoại thành kinh
thành, Tiền Kim Kim ngồi ở ghế dựa làm bằng gỗ hắc đàn, mỉm cười nhìn
người mới tới, trong tay phe phẩy quạt lụa mỏng màu hồng, dùng khẩu khí
khách khí thân mật nhất trả lời “Ta không nói cho ngươi!”
Tiếng
rống giận làm cho người ta sợ hãi đột nhiên truyền khắp đại trạch Nghiêm gia. Cho dù là cách thật xa nghe được vẫn làm cho người ta kinh hồn bạt vía
“Chết tiệt, ngươi không thể không nói!”
Tiền Kim Kim mỉm cười lời ít mà ý nhiều “Không”
Tề Nghiêm xiết chặt hai tay thành quyền, mắt lộ ra hung quang. Trong nháy
mắt giống như xúc động muốn giết chết Tiền Kim Kim đang thoải mái tự
nhiên chậm rãi uống trà ở trước mắt kia.
Lửa giận bừng bừng bốc lên trong đầu, hắn tức giận đến đỉnh điểm, cơ hồ muốn ra tay thật.
Nữ nhân này là người ở trên thương trường, là đối tác hợp tác nhiều năm
với Tề gia, cũng là đại tỷ của ái thê hắn. Nhưng là chuyện hắn thống hận nhất trên đời này, chính là cùng giao tiếp với nữ nhân quỷ kế đa đoan
này!
Nếu không bởi vì Nghiêm Diệu Ngọc cũng ngồi ở một bên, nếu
không bởi vì hết thảy vì đại cục suy nghĩ, nếu không bởi vì nếu chém
Tiền Kim Kim, cuộc đời này hắn sẽ không thể gặp lại mặt tiểu kiều thê
được nữa, thì hắn là cỡ nào cũng muốn liền đem nữ nhân này chém thành
hai đoạn!
Trừ bỏ Tiền Kim Kim ra, thân là tam tiểu thư của Tiền
gia-Tiền Châu Châu cũng khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, mong muốn ngày đêm nghĩ muốn tự tay mình bóp chết tươi mục tiêu.
Sau khi biết
Bảo Bảo bị Châu Châu mang đi, hắn một ngày một đêm giục ngựa đi đến biên cương. Khi gặp Hải Đông Thanh mới rõ ràng biết mình đã bị trúng kế
Châu Châu vì giấu diếm nơi đi, phái một đội nhân mã hồi biên cương, nhưng
bản thân lại mang Bảo Bảo đi theo một con đường khác trở lại kinh thành. Đợi cho đến khi Tề Nghiêm phát hiện, ở biên cương tức giận đỏ ngầu hai
mắt, thì các nàng đã sớm trở về kinh thành
Hắn giục ngựa chuyển
hướng, trong lòng mắng không thôi, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại hướng kinh thành, bỏ bọn thuộc hạ tùy thân để qua phía sau, thúc tuấn mã cơ
hồ muốn mệt chết thẳng hướng tiến đến đại trạch của Nghiêm gia.
Khi đến nơi cũng phải mất một đoạn thời gian dài.
Nhìn toàn thân em rể bởi vì cố nén tức giận mà run run rung động, Kim Kim
càng kéo dài thời gian ngồi uống nốt chén trà Xuân Long Tỉnh trong tay,
sau đó mới hạ chén trà xuống
Nàng nhợt nhạt cười, môi như cánh
hoa lan nhếch lên, ôn nhuận như ngọc, trên trán trang sức trân châu hình thoi nhẹ nhàng lay động
“Ta nói, Tề đại đương gia, ngươi là có
bao nhiêu việc lớn nào không thể không giải quyết được, thế nhưng có thể làm cho thê tử chạy một lần lại một lần!”
Ở thời điểm hai người tân hôn, Bảo Bảo cũng từng bởi vì Tề Nghiêm mải mê công việc mà đã bỏ đi một lần.
Tề Nghiêm thân mình cứng đờ, quyền nắm càng chặt
“Nàng là bị người mang đi!” hắn rít gào
“Phải không?” Kim Kim nhíu mày, nhẹ phe phẩy quạt lụa mỏng màu hồng, hứng thú nói “Nhưng là chính Bảo Bảo nói cho ta biết, muội ấy là tự nguyện rời
đi”
Nghiêm Diệu Ngọc ngồi ở một bên, trong lòng âm thầm cảm thấy
may mắn, hoàn hảo chính mình vừa vặn ở nhà, nếu không thê tử yêu của
mình khả năng sớm bị Tề Nghiêm chém.
Hắn nhìn thê tử khẽ lắc đầu, ám chỉ nàng đừng nói qúa mức, nàng lại làm bộ không phát hiện
“Lúc trước, lần đó ta còn giúp ngươi, nhưng là lúc này đây, ta đứng về phía Bảo Bảo”
Nàng nói hàm súc, nhưng ý tứ thật rõ ràng, chẳng những không giúp Tề Nghiêm, còn có thể dùng hết biện pháp giúp đỡ Bảo Bảo tránh né hắn.
Tề Nghiêm trong cơn giận dữ, tức giận đến trước mắt đen kịt, lòng bàn tay cơ hồ cũng bị nắm chặt đến chảy máu.
“Nàng nếu xảy ra chuyện, ai sẽ phụ trách?”
“Ta phụ trách!” Kim Kim cười đến dáng vẻ như có ngàn vạn lạng trước mắt,
nói lý cũng không quên nói móc “Lại nói, như thế nào nàng cũng là muội
muội bảo bối của ta. Ta cũng không giống như người nào đó, như vậy gạt
bỏ nàng ra, đối với nàng hung hăng, lại còn làm cho nàng khóc rời nhà
trốn đi đâu”
Con ngươi đen hung hăng trừng mắt nhìn Kim Kim
“Việc này không có quan hệ gì đến ngươi!” Tề Nghiêm rít gào, làm bọn nha hoàn sợ tới mức chân đều nhũn ra.
“Nàng vào cửa của Tề gia, đã là người của Tề gia ta!” hắn đã muốn chịu đủ mấy nữ nhân này nhúng tay vào chuyện vợ chồng bọn họ.
Kim Kim lại lắc lắc đầu, bày ra tính tình nhẫn nại, nguyện ý tha thứ hắn vô lễ, còn mang bộ dáng khoan hồng độ lượng, nguyện ý hướng dẫn từng bước
cho hắn.
“Tề đại đương gia, ngài nên nghĩ rằng lúc mà muội tử bị
khi dễ, ta là tỷ tỷ kiêu ngạo, há có thể khoanh tay đứng nhìn?” nàng
hỏi.
Tề Nghiêm rốt cuộc không có tính nhẫn nại.
“Nàng rốt cục ở nơi nào?!”
Phanh!
Một bên có nha hoàn bời vì hắn gầm lên giận dữ mà sợ tới mức té xỉu.
Kim Kim lại thần sắc tự nhiên, trả lời cực nhanh “Nàng hiện tại không nghĩ gặp ngươi”
Môi đỏ mọng của nàng gợi lên một ý cười nhợt nhạt, nhìn Tề Nghiêm cố ý làm bộ như cảm thán không thôi, liên tiếp lắc đầu
“Ai a, ai a, có ai dự đoán được đâu, đường đường Tề đại đương gia, trong
tay giống như là vàng chất thành núi, ngân lượng như nước, châu báu
nhiều vô kể. Nhưng là phú quý như thế lại có gì dùng được? Lão bà còn
không phải đã sớm chạy”
Tề Nghiêm sắc mặt xanh mét, trừng hai mắt nhìn Kim Kim, cơ hồ như muốn phun ra lửa.
“Đem nàng giao ra đây!”
Chết tiệt, làm trượng phu muốn gặp thê tử, có cái gì không đúng?
Kim Kim lại vẫn lắc đầu
“Làm không được!” nàng cười dài, còn làm như muốn chỉ điểm hắn “Tề đại đương gia, cho ta khuyên ngươi vài câu. Cho dù không phải vì công việc, cũng
không đại biểu các ngươi trong lúc đó sẽ thấy không có gì ngăn cách. Cho dù là vợ chồng, đáy lòng có cái gì muốn nói, cũng phải nói rõ ràng, mới có thể biết tâm ý của nhau. Buồn bực không nói cứ giữ ở trong lòng sẽ
tăng thêm hiểu lầm”
Nghe xong Bảo Bảo khóc lóc kể lể, trong lòng
nàng cơ hồ cũng đoán ra, vấn đề lúc này của vợ chồng họ là gì. Nàng đem
sự tình mình biết suy nghĩ quyết định lúc này đây làm cho Tề Nghiêm chịu vài điểm giáo huấn.
Kỳ thật nàng cũng chỉ vì muốn tốt cho vợ chồng họ
Ai! Nàng là tỷ tỷ kiêu ngạo, nhưng là cỡ nào cũng vì muội muội và em rể suy nghĩ nha!
Nghiêm Diệu Ngọc thủy chung không nói một lời, chỉ tao nhã cười yếu ớt, ngồi ở một bên đảm đương hộ vệ cho thê tử, nhìn Kim Kim vẻ mặt giảo hoạt, rất
muốn hỏi nàng một chút, nếu có thể đối với Tề Nghiêm nói ra đạo lý, thì
có thể hay không chính mình nói được thì cũng làm được? (NN: truyện về
Tiền Kim Kim và Nghiêm diệu Ngọc là truyện Kim Ngọc mãn đường đó các
tềnh yêu ~^^~)
Nhưng là, bởi vì biết rõ tính cách của thê tử, cho nên hắn thực thông minh lựa chọn im miệng, cái gì cũng chưa hỏi.
Tề Nghiêm cắn chặt răng, gằn giọng nói từng chữ một
“Không tới phiên ngươi tới giáo huấn ta!”`
“Nha?” Kim Kim một chút cũng không giận, nhún nhún vai bàng quang “Như vậy, ngài coi như ta nhiều chuyện đi!”
Nói xong, vung quạt lụa mỏng màu hồng lên, nàng mỉm cười hạ lệnh
“Người đâu, tiễn khách!”
************
Ngày hội trung thu, trăng tròn, người người đoàn viên. Phía chân trời ánh
trăng nhô lên cao, bên ven hồ phong cảnh như họa, cành liễu đung đưa
theo gió, trong không gian hương hoa quế tỏa ra ngào ngạt. Trên mặt hồ
cũng thật sự náo nhiệt,một con thuyền so với một con thuyền càng tinh
xảo hoa lệ hơn.
Hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhất đó chính là thuyền hoa của Nam Cung gia.
Nói nên nguyên nhân cũng chính bởi vì Nam Cung gia là danh môn giàu có nhất Giang Nam, chuyên sản xuất đồ sứ tinh mỹ tuyệt luân nổi tiếng thiên hạ, lợi nhuận khó có thể đoán được, mọi người bội phục không thôi. Lại còn
bởi vì trên thuyền hoa có tiểu mỹ nhân đại danh đỉnh đỉnh.
Thiếu
phu nhân của Nam Cung gia là thứ nữ của Tiền gia ở kinh thành Tiền Ngân
Ngân, đang ghé đầu nằm trên đùi của trượng phu ngủ. Trên bàn đầy điểm
tâm tinh xảo, tất cả đều là do danh nhân nổi tiếng làm, đều được tính
bằng hoàng kim, nàng cũng thật không nể mặt, chỉ cắn mấy miếng rồi để
xuống đi ngủ.
Nam Cung Viễn một thân áo trắng lam thêu cũng không đánh thức nàng, nhẹ vỗ về cho nàng nhắm mắt ngủ, trong mắt tràn đầy sự
trìu mến. Bảo Bảo ở một bên xem vợ chồng hai người ân ái, thật sự là ngũ vị tạp trần. (NN:mọi người tìm đọc truyện Ngủ ngủ bình an, để biết về
cặp đôi này nha)
Nàng cắn một miếng bánh trung thu nhỏ trên tay,
chuyển tầm mắt nhìn ánh trăng ở phía chân trời, không tự chủ được lặng
lẽ thở dài.
Từ ngày nàng rời nhà trốn đi, nhóm tỷ tỷ an bài trốn
vào Nam Cung gia. Đảo mắt cũng đã năm tháng, tuy rằng nơi này mọi người
đối với nàng khắp nơi che chở, chiếu cố khéo léo tỉ mỉ, không có chút
khinh thường, chậm trễ, nhưng là tâm tình của nàng vẫn là thường xuyên
uể oải như ngã vào vực sâu.
Khởi điểm nàng còn tưởng rằng Tề Nghiêm cũng không có đi tìm nàng, cho nên thương tâm, lại khổ sở suốt ngày ở trong phòng khóc.
Sau lại nghe nhị tỷ nhắc tới Tề Nghiêm chung quanh đang tìm nàng, nàng mới
dừng khóc, biết trong lòng hắn vẫn là có như vậy một chút để ý đến nàng.
Nàng thậm chí lo lắng hắn có thể hay không tìm không thấy nàng?
Có vài thứ bởi vì tưởng niệm gian nan đã tra tấn nàng. Có nhiều khi nàng nghĩ chạy về Song Đồng thành chỉ vì muốn gặp Tề Nghiêm.
Thời điểm tiết đoan ngọ, nàng thậm chí đã muốn đóng gói thỏa đáng rời khỏi
Nam Cung gia. Nhưng tất cả mọi người lo lắng thân thể của nàng hiện tại
không đi xa được, khuyên can mãi mới đem nàng lưu lại được.
Hồ
nước phiêu đãng, một con thuyền hoa bơi lại gần, trên thuyền vang lên
tiếng sáo trúc, một nữ nhân cất giọng xướng uyển chuyển khúc tình ca,ngữ điệu mềm mại, làm người ta say mê
Bảo Bảo đôi mắt lại bỗng dưng đỏ lên.
Nàng nhớ tới Bạch Tiểu Điềm diễm lệ đa tình còn từng ỉ ôi ở trong lòng Tề
Nghiêm. Nàng đã bỏ đi năm tháng, Tề Nghiêm cùng Bạch Tiểu Điềm có hay
không càng tiến thêm một bước phát triển? Nàng từng không yên hỏi qua
nhị tỷ nếu Tề Nghiêm bỏ qua nàng đi tìm Bạch Tiểu Điềm kia, thì nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nhị tỷ mặc dù đã rất buồn ngủ, nhưng lại vẫn nói
“Nếu Tề Nghiêm khinh địch như vậy dao động, vậy ngươi trở về còn có gì hữu dụng đâu?”
Ngô, nói thì đúng là như vậy, nhưng là…nhưng là…Ô ô ô nàng rất nhớ hắn nha.
Một giọt nước mắt rơi xuống trù váy của Bảo Bảo, nước mắt lưng tròng chịu
đựng không khóc ra tiếng, miếng bánh trung thu ngọt ngào trong miệng
bỗng trở nên đắng ngắt.
Mấy tháng qua, tâm tình của nàng luôn phập phồng, chưa bao giờ được bình ổn.
Hơn nữa tại cái ngày đoàn viên này, sự tưởng niệm trượng phu trong lòng
càng thêm sâu đậm hơn. Mọi người đều ngắm trăng, thưởng hoa quế,nàng
cũng vừa ăn bánh trung thu một bên rơi lệ nhìn không rời mắt thuyền hoa
dần dần rời đi xa.
Trung thu năm trước bọn họ ở nhà ngắm trăng,
nàng nằm trong lòng của Tề Nghiêm, bất luận trong lòng hay là miệng đều
cảm thấy ngọt ngào.
Trung thu năm nay, trong lòng hắn có thể hay không có người khác?
Nàng càng tưởng càng thương tâm
Ô ô nói không chừng trong lòng hắn đang ôm lúc này chính là Bạch Tiểu Điềm kia!
Nước mắt một giọt lại một giọt giống như những hạt trân châu không ngừng rơi xuống, nàng nhỏ giọng khóc nức nở, trong đầu không ngừng tưởng tượng,
biến thành tâm thần bất an, nếu không phải vì thân thể mình không cho
phép, nàng thậm chí nghĩ muốn khởi hành ngay lập tức, sớm một khắc chạy
về Song Đồng thành.
Cách đó không xa, có một con thuyền.
Cùng ở trên một hồ nhưng chiếc thuyền kia lại có vẻ khác thường
Mỗi một chiếc thuyền hoa đều là đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười không dứt, duy độc chiếc thuyền kia là khác biệt
Trên đầu thuyền có treo một ngọn đèn hoa đăng, có một người đang đứng ở đầu thuyền làm che cả ánh sáng của ngọn đèn hắt ra.
Không biết như thế nào, hai tròng mắt mông lung đẫm lệ của nàng nhìn thân ảnh của người nọ nhưng lại cùng Tề Nghiêm có chút tương tự. Mấy tháng trời
nay, nàng từng có rất nhiều lần nhìn sai thân ảnh của người nào đó, cứ
ngỡ Tề Nghiêm rốt cục đã tìm được nàng. Nhưng là mỗi một hồi cảm xúc vui sướng kết quả đều là thất bại.
Nhưng cho dù như thế nào, nàng
lúc này vẫn là luyến tiếc rời tầm mắt, vẫn nhìn thẳng thân ảnh của người trên thuyền kia. Mặc dù là nhận thức nhầm, cũng không nguyện ý bỏ qua.
Ô ô giống như, thật sự giống như…
Bảo Bảo lại cầm một miếng bánh, vừa khóc vừa ăn. Tuy rằng trong lòng rất
muốn chuyên tâm khóc để tượng niệm trượng phu, lại vẫn là không khống
chế được ngày càng thèm ăn.
Hắc thuyền càng ngày càng đến gần.
Bóng người ở đầu thuyền càng nhìn càng giống người kia ở trong lòng nàng đang nhớ.
Đang lúc Bảo Bảo cắn miếng bánh trung thu nhân trứng muối, thời điểm nàng lo lắng như vậy ăn bánh, không biết được rằng hắc thuyền kia đã đi gần đến bên thuyền hoa của Nam Cung gia.
Namnhân đứng ở đầu thuyền, thân ảnh càng ngày càng rõ.Nàng thậm chí có thể thấy rõ diện mạo của người nọ__a!
Khuôn mặt kia giống như__Không, không phải giống như, rõ ràng chính
là__Nguyên bản trong tay đang cầm miếng bánh trung thu, bởi vì quá độ
kinh ngạc mà rơi xuống boong thuyền, bùm một tiếng miếng bánh rơi vào
trong hồ.
Nam nhân trên hắc thuyền nhảy lên thuyền của Nam Cung gia, bước đi đến trước mặt của nàng.
Bảo Bảo trợn mắt há hốc mồm, tay dụi dụi mắt, xoa nhẹ vài cái mới có thể đủ xác định bản thân không phải hoa mắt.Đứng ở trước mắt nàng,thật sự
chính là__ “Phu….phu quân?” tưởng niệm của nàng rốt cục làm cho ảo giác
trở thành sự thật sao?
Bàn tay nhỏ bé run rẩy không tự chủ được
vươn ra sờ mặt nam nhân, xác định không phải là nàng tưởng tượng. Một
tiếng gầm gừ đáng sợ đột nhiên vang lên.
“Nàng dám rời ta đi!”
Bùm! Bùm!
Mấy người trên những chiếc thuyền hoa lân cận bị tiếng rống giận dữ làm cho sợ hãi, vài người trượt chân rơi xuống nước, khiến cho một trận xôn
xao. (NN:tiếng rống của anh thật khủng khiếp:-ss)
Tề Nghiêm thực sự điên rồi!
Mấy tỷ muội của Tiền gia liên thủ. Kim Kim bày mưu nghĩ kế có thể trêu đùa hắn tiếp cận gần nửa năm!
Mấy tháng qua, hắn từ Nam chí Bắc, buôn ba không biết qua bao nhiêu vùng
đất, dùng hết các loại biện pháp, hiếp bức, dụ dỗ, thậm chí là treo giải thưởng số tiền lớn, lại vẫn là không thể tìm thấy được thê tử.
Đợi cho hắn thu được tin tức, biết Bảo Bảo đang ở Nam Cung gia trốn tránh hắn, cũng là đã gần đến trung thu
Đây là từ lúc chào đời tới nay hắn mất nhiều ngày gian nan dài lâu như vậy!
Thời điểm hắn ở trên thuyền hoa của Nam Cung gia, nhìn thấy thê tử ở trước
mắt, hắn cũng muốn hung hăng ôm lấy nàng, nhưng rốt cục vẫn là túm lấy
bả vai nàng dùng sức lay động.
Ngồi ở một bên, Nam Cung Viễn vẫn
ngồi ôm thê tử, khi nhìn thấy Tề Nghiêm nhảy lên thuyền, còn lộ ra có lễ mỉm cười, đối với hắn gật đầu, không có nửa điểm thân cũng là cùng phạm tội mà cảm thấy áy náy cùng với xin lỗi.
Tiếng rít gào đáng sợ,
làm Bảo Bảo choáng váng, nâng tay nhỏ bé che hai mắt lại, một bên mắt
nhắm lại, một bên he hé ra nhìn. Nguyên bản tưởng trong lòng đầy tương
tư xúc động muốn nhào vào trong lòng của trượng phu, nhưng đều đã bị dọa cho không dám.
“Ta, ta…”
“Này, mấy tháng qua nàng đều trốn ở đâu?” Tề Nghiêm âm thanh bí mật mang theo cường đại đe dọa, mỗi một chữ đều mang vẻ nặng nề.
“Ta đều ở chỗ này a__”nàng nhỏ giọng nói.
Câu trả lời của nàng làm cho hắn hít khí lạnh
Tề Nghiêm ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm chặt, thân hình thật lớn run run, cố gắng kìm nén không đem vợ chồng Nam Cung gia một bên ném vào trong hồ
xúc động. Hai vợ chồng này đúng là nói dối không chớp mắt. Hai tháng
trước hắn tìm đến đây, bọn họ lại lừa hắn nói Bảo Bảo đã đến chỗ ngũ
muội Bối Bối được gả đến Nam Cương, hại hắn lại lạch bạch chạy đến đó
một chuyến.
Hắn tức giận đến cắn răng, bất quá trước mắt phải xử
lý kiều thê trốn đi trước đã, đỡ phải lại làm cho nàng tiếp tục như vậy
nữa.
Tạm thời hạ lửa giận muốn bóp chết vợ chồng Nam Cung gia.
Hắn trợn mắt nhìn tiểu thê tử sắc mặt tái nhợt trước mắt, tức giận
nghiêm khắc chất vấn.
“Nàng không nghĩ tới ta có bao nhiêu lo lắng sao?”
“Ta…”
“Nàng có biết mấy tháng qua ta đã tìm nàng vất vả như thế nào không?”
“Ta…”
“Nàng có biết trong nhà bởi vì tìm nàng, hao hết bao nhiêu tâm huyết không?”
hắn không có nói cho nàng trong quá trình tìm kiếm nàng, hắn ngày ngày
bị lo lắng dày vò thiêu đốt ngũ tạng.
“Ta cũng nghĩ muốn trở về
a~!” Bảo Bảo ủy khuất nói, bị mắng làm hai mắt của nàng lại đỏ đỏ lên
“Nhưng là… nhưng là…. nhưng là ta đi không được thôi!”
Ô ô ô chán ghét vì sao mới vừa thấy mặt hắn liền như vậy hung hăng mắng nàng?
“Nàng đi không được, hay là nàng căn bản là không nghĩ trở về?” trong cơn
giận dữ Tề Nghiêm trên trán gân xanh nổi lên, căn bản không nghe lời
nàng giải thích
Bảo Bảo môi run rẩy, sợ tới mức không biết làm
sao. Trong khoảng thời gian ngắn cũng đã quên nguyên nhân lúc trước rời
nhà trốn đi cũng vì bị hắn liên tục rống giận, rách mắng, cả người càng
ngày càng lùi về ghế dựa đằng sau.
“Ta là bởi vì__”
Lời
còn chưa nói hết, Tề Nghiêm đã muốn nghe không nổi nữa. Hắn thân thủ
mạnh mẽ cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng, không cho nàng lại lần nữa có cơ hội lên tiếng, bá đạo kéo nàng, cũng không cần biết nàng có nguyện ý
hay không, lập tức sẽ mang nàng rời đi, khởi hành trở về Song Đồng
thành. Lực cường đại chẳng những đem nàng kéo dậy khỏi ghế dựa, mà còn
nắm làm cổ tay nàng phát đau, nhịn không được kêu khẽ
“A!”
Âm thanh kinh hoảng lại sợ hãi xuyên thấu sự phẫn nộ tiến vào trong đầu Tề Nghiêm. Cho dù hắn vẫn đang tức giận, nhưng trong thâm tâm vẫn là quan
tâm đến nàng.Hắn tức giận quay đầu lại nhìn thê tử mấy tháng không gặp
phía sau.
Ngay tại phía sau, Tề Nghiêm thấy.
Thê tử thân
mình rất gầy, tuy rằng vẫn xinh đẹp như trước, nhưng là nguyên bản cái
bụng bằng phẳng lúc này lại nhô cao, nhìn như một quả bóng nhỏ dưới xiêm y.
Nguyên bản hắn đang lửa giận bừng bừng, bỗng dưng toàn thân
cứng ngắc, hai mắt trừng trừng nhìn thẳng vào bụng của nàng, nháy mắt
cũng không chớp.
Bốn phía đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, Tề Nghiêm
thân là người cầm quyền cao nhất của Tề gia, ruộng đất tài sản nhiều vô
kể, bây giờ lại chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.
Thực thong thả, hắn vươn tay xoa xoa bụng thê tử.
Ở dưới xiêm y là cái bụng tròn tròn
Khi tay hắn đặt ở bụng của Bảo Bảo thậm chí còn có cảm giác được một cái
đạp nhẹ nhàng, giống như là đang đáp lại hắn, như chính thức tuyên cáo
chính mình tồn tại
Tề Nghiêm sắc mặt so với tuyết đầu mùa còn muốn tái nhợt hơn.
Thật vất vả, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, khó có thể tin nhìn thê tử.
Bảo Bảo vẻ mặt vô tội như là đứa nhỏ làm sai, nói xin lỗi hắn.
“Ta mang thai!”
Tề Nghiêm hai mắt đăm đăm, chính là chỉ trừng mắt nhìn nàng,sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Nàng nhịn không được vươn tay vỗ về khuôn mặt hắn. Lại phát hiện thân mình
hắn đang rét run, rất giống như người từ hầm băng chui lên.
“Phu quân, chàng có khỏe không?” nàng lo lắng hỏi, hắn làm sao vậy? Có phải hay không bị bệnh?
Tề Nghiêm không nói một lời, thân hình cao lớn đổ rầm về phía sau.
Đông!
Hắn té xỉu.