Tần Vũ hơi đờ ra nhưng đảo mắt liền tiêu tán, chân tay cứng ngắc, vẻ mặt nhát gan sợ hãi: “Từ Kiến, các ngươi làm gì thế? Đừng làm loạn, ta không sợ các ngươi đâu!”
Có lẽ là vì quá kích động, hắn nói xong cũng ho rũ rượi một hồi, sắc mặt trắng bệch không chịu nổi.
Nam tử trung niên cất bước tiến lên, khí độ bất phàm, ánh mắt quét qua, lông mày lập tức khẽ nhíu lại. Chỗ ở của đệ tử ngoại môn vốn rất nhỏ hẹp, mấy người chui vào lại càng thêm chật chội. Vả lại tên để tử trước mắt dù chịu thương thế nhưng vẫn cực kì khả nghi.
Từ Kiến sát ngôn quan sắc (1), lạnh lùng nói: “Hai vị sư huynh Hàn Đống và Ngụy Úy ngộ hại vào đêm hôm qua, hiện nay sơn môn đang bị phong tỏa để điều tra hung thủ. Lý sư thúc hỏi gì ngươi phải thành thật trả lời, nếu có nửa câu nói dối thì chắn chắn sẽ khó giữ được tính mạng đấy!”
Xoay người, vẻ mặt hung ác liên biến thành nịnh nọt, tất cả đều có ý lấy lòng.
Lý Mục tất nhiên không thèm để mắt tới vẻ nịnh nọt của nhưng đệ tử ngoại môn này, nói thẳng: “Ta hỏi ngươi, ban đêm hôm qua ngươi ở đâu? Vết thương trên người ngươi là sao?”
Vẻ mặt Tần Vũ rất hoảng sợ, hoàn toàn là bộ dạng khiếp sợ không biết phải làm sao, đáp bằng giọng run rẩy: “Đêm qua đệ tử vẫn ở riết trong phòng, vì bệnh cũ phát tác mới chậm trễ công việc hôm nay, kính xin sư thúc tha thứ.”
Lý Mục nhíu mày, tên đệ tử này trong lúc hoảng sợ không trả lời đúng trọng tâm vấn đề, lão lại không hoài nghi mấy: “Tên này đang ôm bệnh cũ hả?”
Từ Kiến ước gì Tần Vũ gặp không may, nhưng trong tình huống này hắn cũng không dám nói lung tung, kính cẩn đáp: “Bẩm báo sư thúc, nửa năm trước Tần Vũ nhân sự cố ở Dược Viên mà bị phạt nặng, đúng là chưa khỏi hẳn.”
Lý Mục nhìn thoáng qua vẻ mặt sợ hãi của Tần Vũ, âm thầm lắc đầu, một kẻ Luyện Khí tầng một, lại còn là một tên bệnh quỷ không sống được bao lâu, nhìn tâm tính cũng là kẻ nhát gan sợ phiến phức, làm sao có thể dính dáng gì đến hung thủ chứ? Nhưng nếu đã đến rồi thì cứ nên điều tra một lát vẫn hơn!
Lão phất tay: “Lục soát!”
Đám người Từ Kiến lập tức động thủ, hầu như lật hết cả căn phòng lên, loạn như một cái bãi chiến trường.
Đương nhiên, không có tí thu hoạch nào.
Lý Mục dứt khoát xoay người: “Đi!”
Từ Kiến kính cẩn vâng lời, lúc gần đi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của hắn hình như còn có phần không cam lòng.
Tần Vũ cúi đầu, che giấu mọi biểu cảm khỏi tầm mắt người khác, trái tim vẫn còn đang run sợ, chuyện Hàn Đống và Ngụy Úy chết lại nhanh chóng bị phát hiện như vậy rồi! Cũng may hắn cẩn thận giấu đám Cung Đăng này nọ đi rồi, nếu không, bị phát hiện thì không biết mình sẽ phải chết thế nào nữa!”
“Khoai Sọ (2)! Khoai Sọ! Ta thấy Từ Kiến rồi, bọn nó lại đến bắt nạt mi à? Ta đi tìm bọn nó tính sổ!” Thiếu niên có vóc người cao lớn, thân thể rắn rỏi, nhưng là một tòa tháp sắt hình người, lúc chạy tới cả mặt đất đều run rẩy. Cho dù mặt mũi tức giận, nhưng hắn lại có một khuôn mặt baby non nớt mũm mĩm nên trông không được hung ác cho lắm.
Chính vì vậy, hắn tên là Lang Đột lại bị Tần Vũ gọi đùa là Khoai Tây.
Tần Vũ khoát tay: “Đừng để ý bọn nó làm khỉ gì, mau đỡ ta cái nào!”
Lang Đột kinh hãi, vội vàng nâng hắn dậy: “Mi làm sao vậy?”
Tần Vũ thầm cười khổ, từ lúc thấy đám người Từ Kiến vào cửa, hắn vẫn đang diễn trò, mặc dù thành công lừa gạt qua cửa nhưng trong lòng vẫn còn đang run rẩy. Hiện tay, tay chân hắn đều hơi bủn rủn ra rồi, vịn Khoai Tây ngồi lên giường, đưa tay lau mồ hôi hột toát ra.
“Khoai Sọ, tóm lại đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lang Đột rất sốt ruột.
Tần Vũ kể lại qua loa mấy câu, vẻ mặt Lang Đột tràn đầy vẻ kinh sợ, hiển nhiên không nghĩ tới tình huống vừa rồi lại hiểm ác như thế. Có điều rất nhanh, hắn liền thở dài một hơi, nói ra một câu chỉ thiếu chút nữa là khiến Tần Vũ tức chết!
“May là mi thân thể yếu đuối, giết con gà còn khó, tuyệt đối không phải hung thủ chứ nếu không thì đúng là phiền toái rồi!”
Tần Vũ trừng mắt liếc hắn một cái: “Không khéo mồm thì đừng có nói nữa, mi mới là đồ thận yếu ý. Nhanh nhanh đi làm gì ăn đi, ta sắp chết đói rồi!”
Lang Đột cười ngây ngô: “Mi có lộc ăn rồi, tối hôm qua ta hầm một nồi gà rừng cách thủy, còn thừa lại nửa nồi thịt, giờ ta bưng sang cho mi.” Đi tới cửa, hắn lại vỗ trán bảo: “Đúng rồi, hôm nay ta giúp mi làm hết, không phải lo bị phạt đâu!”
Nhìn hắn rảo bước rời đi, trong lòng Tần Vũ hơi ấm, hắn hiểu rất rõ khẩu vị của Khoai Tây, đừng nói là một con gà rừng, có là mười con thì hắn cũng có thể ăn sạch, nói là còn thừa nửa nồi thịt, thực ra chính là cố ý để phần cho mình đó thôi.
Uống xong ngụm canh cuối cùng, buông bát đũa, một cảm giác ấm áp từ trong bụng bốc lên, toàn thân cũng cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lang Đột đã đi rồi, tiểu tử này có tư chất tu hành không được tốt nhưng thân thể lại khỏe mạnh bẩm sinh, chuẩn bị đi Thành Thánh Đường tu thân thể, mỗi ngày đều đi khuân ít đá tảng để luyện tập, trình độ chăm chỉ có thể khiến người xấu hổ. Đương nhiên, trước khi đi hắn đã thay giúp hai tấm cửa mới cho tiểu viện này.
Dọn dẹp qua một lát, Tần Vũ đứng dậy hoạt động một hồi, sau đó nằm vật xuống giường chợp mắt. Trời dần tối, gian phòng dần chìm vào bóng tối, Tần Vũ vẫn không nhúc nhích, hô hấp nhẹ nhàng, chậm rãi, dường như đã ngủ say.
Vầng trăng đã lên cao giữa bầu trời, sương đêm rất dày, đã sắp quá đêm gần sáng.
Soạt------
Tần Vũ mở mắt ra, một mảnh tỉnh táo nào có nửa phần bối rối, hắn giả bộ đi tiểu đêm để tập trung lắng nghe xung quanh, lại quay về giường nằm một hồi, không có dị thường mới trở mình dậy, cẩn thận mở hốc tối trên tường ra.
Một vòng sáng u lam từ trong đó chảy ra, Tần Vũ âm thầm giật mình, phát hiện nó chỉ bao phủ một phạm vi khoảng một xích thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù không biết cái Cung Đăng bằng cái chén nhỏ này là gì, nhưng chỉ nhìn nó ban ngày thì bình thường, ban đêm lại tỏa ra ánh sáng màu lam thì liền biết nó là vật bất phàm rồi.
Ngồi xuống giường, Tần Vũ suy nghĩ một chút lại lấy ra một cái dao nhỏ, rạch một vết nhỏ lên ngón tay, máu tươi chảy ra. Tốt xấu gì cũng coi như là thành viên của một môn phái tu tiên, chút kiến thức thường thức cơ bản hắn cũng phải có, chẳng hạn như những gì hắn đang làm đây chính là thứ thô thiển nhất: Uống máu nhận chủ.
Trơ mắt nhìn giọt máu rơi xuống Cung Đăng, sau đó lại chảy tuột xuống, Tần Vũ có hơi thất vọng nhưng lại thấy thoải mái. Chung quy vẫn là bảo bối mình liều mạng mới có được, sao có thể dễ dàng nhận chủ chứ. Lại vân vê một hồi, thậm chí vận dụng pháp lực Luyện Khí tầng một ít ỏi đến cực điểm này, nhưng căn bản không tìm ra cách sử dụng Cung Đăng.
Tần Vũ suy nghĩ một chút, lại bỏ nó sang một bên, lấy đan dược đã chia ra gói gém kĩ ra. Hắn cũng không quên, mình hiện giờ còn là một bệnh nhân bị bệnh nặng, không vội vàng chữa khỏi cho mình, biết đâu lại giống như hôm qua vậy, Tần Vũ thật sự không cho là số mình lại may như vậy lần nữa.
Đan dược trên người Ngụy Úy chứa đầy bốn cái bình ngọc, số lượng nhiều đến mức dọa người. Tần Vũ phí bao nhiêu công mới phân biệt được một loại trong số đó, là thứ mà môn phái phân phát cho đệ tử có tư chất xuất chúng giúp đẩy nhanh tốc độ tu hành - Điểm Linh Đan.
Thứ này cũng là vì Tần Vũ từng thấy một vị đồng môn khoe khoang rồi mới biết, còn về phần ba loại còn lại thì chỉ có thể cất đi đã, trước khi xác định được công hiệu hắn cũng không dám dùng tùy tiện.
Cầm một viên Điểm Linh Đan tỏa ra mùi thơm ngát, Tần Vũ thầm cảm khái, Ngụy Úy không hổ là đệ tử được chưởng môn coi trọng nhất, riêng một đống đan dược này thôi, nhìn khắp đệ tử trong phái Đông Nhạc cũng không có kẻ nào có thể đánh đồng với hắn.
Cơ mà bây giờ, tất cả đều là của hắn rồi!
Hít một hơi mang theo mấy phần mong đợi, Tần Vũ nuốt Điểm Linh Đan, vội vàng nhắm hai mắt lại. Đây là lần đâu tiên hắn nuốt đan dược tu hành, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, tất nhiên đều là cẩn thận từng li từng tí, không dám chủ quan dù chỉ là một chút.
Điểm Linh Đan rơi vào trong bụng, rất nhanh đã có một luồng ấm áp bay lên, lưu chuyển trong người làm cho toàn thân ấm áp, sảng khoái đến cực điểm như được ngâm mình trong nước ấm vậy. Trong quá trình này, dược lực ấm áp cùng máu thịt giao hòa, rất nhanh chóng chuyển biến thành linh lực tinh thuần chảy vào Đan Điền.
Tần Vũ lập tức thích cái cảm giác này, hắn trước kia không hề biết rằng, tu hành còn có thể khoan khoái sung sướng như vậy. Chỉ cần nhắm mắt thúc giục dược lực thì linh lực trong cơ thể có thể tăng trưởng rất nhanh, cái loại cảm giác rõ mồn một này, cảm giác được bản thân không ngừng cường đại lên này làm cho hắn mê say.
Không biết đã bao lâu sau đó, dòng nhiệt lưu chảy xuôi trong cơ thể chậm rãi tiêu tán, Tần Vũ mở mắt ra, không do dự gì cả, lại lấy một viên Điểm Linh Đan ra, há miệng nuốt vào.
Nhắm mắt tu hành, mở mắt nuốt đan.
Bất tri bất giác, một đêm đã trôi qua, lúc phương Đông bắt đầu lóe lên tia sáng thì khí tức của Tần Vũ đột nhiên biến đổi, trong phòng nổi lên một trận gió nhẹ, vạt áo lay lay.
Luyện Khí tầng hai!
Tần Vũ mở mắt ra, vẻ mặt kinh hỉ, hắn không ngờ tu vi đã mất đi lại khôi phục như lúc ban đầu chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Nhảy lên một cái, toàn thân không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào vì một đêm không ngủ, ngược lại tinh thần sáng láng!
Cảm thụ được pháp lực Luyện Khí tầng hai chảy xuôi trong cơ thể, cùng với cảm giác khoan khoái dễ chịu trước nay chưa từng có ở trong ngực, Tần Vũ cố nén xúc động muốn cười to, cảm giác vui mừng trên mặt càng sâu. Không chỉ có mỗi tu vi khôi phục mà bệnh cũ trong cơ thể cũng đã trị hết, đúng là song hỷ lâm môn.
Điều này làm cho Tần Vũ nhận thức được rõ ràng tầm quan trọng của đan dược với một tu hành giả, tốc độ Luyện Khí tầng hai mất bảy năm so với tốc độ một đêm này thì kinh người đến bực nào chứ? Nếu như có một số lượng đan dược vô hạn thì cho dù tư chất hắn có thấp kém, cũng có thể có được tốc độ tu hành làm người ta trố mắt, tương lai chưa hẳn đã không thể trở thành một vị tiên đạo cự phách một phương!
Ý niệm này thoáng xuất hiện đã bị Tần Vũ ép xuống đáy lòng, khóe miệng lộ ra vẻ tự giễu. Đan dược không dễ luyện chế, chưa nói đến tài liệu trân quý khó cầu, ngay cả xác suất thất bại kinh người kia cũng đủ để cho bất cứ kẻ nào lạnh buốt sống lưng. Lấy thuốc làm cơm ăn để tăng tiến tu vi, đừng nói là phái Đông Nhạc nho nhỏ, ngay cả tông phái đệ nhất trong mười vạn lãnh thổ Nam quốc - lấy luyện đan vang danh hậu thế là Triệu Tiên Cốc, cũng không ai làm được.
“Mới sáng sớm đã nằm mơ rồi, mau tỉnh lại đi!” Tần Vũ thì thào nói nhỏ, thần trí đã khôi phục lại bình tĩnh, mặt lộ vẻ suy tư. Cho dù hôm qua đã lừa gạt qua cửa rồi, nhưng mấy ngày gần đây vẫn còn cần phải cẩn thật một chút, việc nuốt đan tu hành cũng phải từ từ. Nếu không, ngay cả khi tu vi đột nhiên tăng mạnh chỉ một chút cũng sẽ trở thành điểm đáng ngờ lớn nhất, hắn không muốn vui quá hóa buồn đâu.
Cầm cái Cung Đăng bằng ngón cái lên, ánh sáng màu lam mà nó tỏa ra từ lúc trời vừa sáng đã biến mất không thấy gì nữa, đây tuyệt đối là một món bảo vật kinh người, Tam sư huynh đột nhiên quật khởi, có lẽ có liên quan đến vật này.
Vô thức nắm chặt Cung Đăng, trong mắt Tần Vũ lộ ra ánh sáng khác lạ. Đan dược mặc dù tốt, nhưng trong lòng hắn, cái Cung Đăng nhỏ này mới là quan trọng nhất. Đang định thu lại đám Điểm Linh Đan còn thừa để thả về trong hốc tối cùng với Cung Đăng thì Tần Vũ đột nhiên nhíu mày, mặt lộ vẻ kinh nghi.
Trong số những viên Điểm Linh Đan thả trên giường, hơn mười viên gần góc tường rõ ràng khác biệt hẳn, trên mặt ngoài tỏa ra bảo quang óng ánh, cho dù yếu ớt nhưng Tần Vũ có thể khẳng định mình không nhìn nhầm. Lấy ra một viên, đặt cạnh viên Điểm Linh Đan bình thường, sự khác biệt này càng dễ nhận thấy.
Toàn bộ Điểm Linh Đan vốn là giống nhau, dù là lúc đổ chúng ra hôm qua, Tần Vũ cũng đã nhìn rất rõ ràng. Cầm lấy một viên Điểm Linh Đang tỏa ra hào quang, Tần Vũ hít hà, một mùi thuốc xộc vào mũi, lại làm cho hắn mừng rỡ!
Đan dược này, chắc chắn bất phàm!
Nhưng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Chỉ trong một đêm, những đan dược này dường như đã tự động thăng cấp! Một ý nghĩ nóng nảy cuộn lên trong lòng Tần Vũ, như thể một ý niệm nào đó sẽ nảy ra trong đầu, rồi lại như thiếu một điều gì đó mà rất khó nắm chắc...
Là cái gì?
Là cái gì?
Đột nhiên, ánh mắt của Tần Vũ rơi xuống Cung Đăng trong tay, như là một tia chớp xẹt qua, xua tan mọi sương mù.
Cung Đăng!
Đúng, chính là nó.
Trí nhớ của Tần Vũ lúc này là vô cùng rõ ràng, hắn nhớ ra tối hôm qua hắn thả Cung Đăng xuống một bên, sau đó nuốt đan tu luyện. Hơn mười viên đan dược xuất hiện dị biến đều ở gần chỗ đó, hoặc là nói đúng hơn, là ở trong cái vòng sáng màu lam rộng khoảng một xích mà Cung Đăng phát ra.
Trái tim đột nhiên nhảy lên mạnh mẽ, một hồi miệng đắng lưỡi khô. Tần Vũ cắn đầu lưỡi một cái, bắt buộc bản thân phải giữ tỉnh táo.
Vẫn chỉ là suy đoán, trước phải ổn định, chân tướng như thế nào cứ chờ sau đêm nay là rõ. Nhưng mà đáy lòng Tần Vũ có một loại trực giác rằng phỏng đoán của mình là không sai, bởi vì sự quật khởi của Tam sư huynh Ngụy Úy chính là chứng cứ rõ ràng nhất!
Một ngày này, Tần Vũ lơ đễnh, lấy danh nghĩa dưỡng bệnh không đi đâu cả. Lang Đột có tới một lần, ào ào không hay Tần Vũ có gì không ổn, bỏ lại một câu đã làm xong việc giúp ngươi rồi vội vàng rời đi.
Sự chăm chỉ của Lang Đột là ngày này qua ngày khác, không hề gián đoạn.
Đêm cuối cùng cũng tới.
Tần Vũ ngồi giữa một mảnh tối đen, Cung Đăng nhỏ trên bàn tản mát ra ánh sáng u lam thâm sâu, bên trong vòng một xích đó còn thâm sâu như biển. Điểm Linh Đan ở bên trong cùng, ngoài ra còn có mười viên đan dược bốn loại, xếp ngay ngắn xung quanh, năm viên ở trong vòng sáng u lam, năm viên ở bên ngoài.
Một đêm này, Tần Vũ không ngủ.
Khi mặt trời mới lên ở hướng Đông, hắn đẩy cửa đi ra ngoài, đứng trong tiểu viện nghênh đón thái dương huy hoàng ló ra khỏi chân trời, có vẻ hơi thất hồn lạc phách, ở trong hốc tối bên trong phòng, trong số bốn mươi viên đan dược của bốn loại, hai mươi viên đan dược nằm trong vòng sáng u lam kia, tất cả đều thăng cấp.
Một hồi lâu, thật lâu.
Tần Vũ thở ra một hơi thật dài, vẻ hoảng hốt trên mặt hắn đã bị quét sạch, con mắt đen u ám, thâm sâu như giếng nước, chiếu ra hai vầng thái dương, mãnh liệt thiêu đốt lên một loại tự tin trước nay chưa từng có.
Ngày hôm nay, vận mệnh hắn - cải biến!
(1) Sát ngôn quan sắc: Nghe giọng điệu, nhìn nét mặt. Chỉ sự để ý đến biểu cảm và lời nói của người khác một cách tinh tế để đoán được suy nghĩ, cảm xúc của người đó.
(2) Khoai Sọ: Biệt danh mà Lang Đột đặt cho Tần Vũ, gốc Hán Việt là Dụ Đầu, tức là khoai sọ.
(3) Khoai Tây: Biệt danh mà Tần Vũ đặt cho Lang Đột, gốc Hán Việt là Thổ Đậu, tức là khoai tây.
Mình dịch hẳn hai biệt danh ngộ nghĩnh này ra cho dễ hiểu, và cũng đáng yêu nữa.