CHƯƠNG 2
Tách tách… Tách tách…
Trong sơn động, từng giọt nước ẩm ướt đọng lại, rơi xuống. Ban đêm rất yên tĩnh khiến nó trở thành thanh âm duy nhất tại nơi này.
Mặc Ngữ bị thôn dân đưa lên trên núi, trong sơn động đặt một tế đàn, trên mặt đất của sơn động thì trải thảm dệt bằng tơ lụa thượng đẳng nhất, hai bên bày biện hoa quả thờ cúng được đặt trên những cái bàn điêu khắc tinh sảo.
Mặc Ngữ lẳng lặng ngồi trên thảm, tóc mai rối tung, trên người thì không mặc bất cứ y phục gì, chỉ có một mảnh khăn lụa mỏng manh vừa vặn bao lấy nó.
Không mặc y phục khiến Mặc Ngữ cảm thấy rất khó chịu, chính là thôn dân đưa nó tới nói đây là quy củ bao năm qua, tế phẩm phải tuân theo, cho nên nó cũng không dám nói gì thêm. Ngay cả hiện tại nó ngồi yên ở trên thảm đã được vài canh giờ cũng không có nhúc nhích một chút nào đều do thôn dân khuyên nhủ nó đây là nghi thức tế lễ cho nên phải ngoan ngoãn mà làm theo.
Thêm một canh giờ lại trôi qua…
Mặc Ngữ cảm thấy chân mình cũng đã tê dại, nhưng mà nó vẫn chưa thấy con báo trong truyền thuyết xuất hiện, ngay cả một tiếng động cũng không.
Nguy hiểm vẫn chưa tới. Trước đây được nghe về hành tung của con báo đó có thật là đúng hay không? Nghiêng đầu, Mặc Ngữ nghi hoặc nghĩ.
Nó cẩn thận đem hai chân tê dại duỗi thẳng, đổi thành một tư thế thoải mái hơn rồi tiếp tục chờ đợi.
Nó nghĩ thầm, nếu như đêm nay không có gặp con báo kia, may mắn bình an tránh được một kiếp tử, vậy nó liền phải rời khỏi núi Báo Tử này và thôn Báo Tử mà nó đã sinh sống suốt 14 năm qua, hướng phía nam một đường du sơn ngoạn thủy, sống một cuộc sống nhàn hạ.
Dù cho trên người nó không hề có chút bạc nào, lại lẻ loi một mình nó cũng không sợ hãi, nghĩ rằng chắc chắn sẽ thành công.
Mặc Ngữ như vậy khiến nó từ một đứa trẻ thơ ngây lạc quan lại lộ ra tính cách liều lĩnh, không sợ chết.
… … …
Đột nhiên, một loạt tiếng động như chuỗi bước chân chậm rãi hướng phía hang động nơi Mặc Ngữ đang ngồi mà tiếp cận.
Mặc Ngữ hiếu kỳ vểnh tai cẩn thận lắng nghe, nó tưởng đó là con báo nhưng mà không lâu sau nó liền thấy được một thứ đáng sợ xuất hiện ở ngoài cửa động.
Đó là một con rết diện mạo kinh dị, khiến người người đều chán ghét!
Con rết này cực kì to lớn, chiều dài bằng hai người cộng lại và cứng cáp giống như cây đại thụ, số chân hai bên trái phải thì hằng hà vô số không thể đếm được.
Mặc Ngữ đương nhiên bị con rết to lớn chưa từng thấy qua như vậy dọa ngây người, con mắt trừng lớn, hơn nửa ngay cả cái miệng nhỏ nhắn cũng quên khép lại.
Con rết đi tới giữa hang động, đột nhiên lắc lắc thân thể to lớn, “hưu” một tiếng liền biến thành một thân hình cao gầy tinh tế, khuôn mặt tuấn tú thâm thúy, nam tử mang theo một vẻ cười.
“Ha hả! Tế phẩm năm nay đúng là món ngon thượng đẳng nha! Làm sao ta có thể để món ngon như thế này chịu ủy khuất cho được?!” Lấy quạt trên tay che miệng cười to, nam tử liếm liếm đôi môi anh đào, ánh mắt chăm chú nhìn Mặc Ngữ.
Người kỳ quái – Đây là nhận định của Mặc Ngữ sau khi ngốc lăng một hồi.
Hắn ta rõ ràng là một con rết tinh, lại dùng loại ánh mắt như vớ được thức ăn mà nhìn nó, bình thường mà nói Mặc Ngữ đương nhiên cảm thấy sợ hãi vì vậy liền vô thức mà lui về một góc của hang động.
“Ai da~~ đừng nhúc nhích nha! Để ca ca nhìn ngươi chút nào~~~” Rết tinh vừa nói vừa chạy vội đến trước Mặc Ngữ, nói là xem nhưng lại dùng hai tay đem khăn lụa mỏng manh trên người Mặc Ngữ đoạt lấy, vứt sang một bên, tùy tiện mà chà xát, sờ soạn da thịt trơn bóng trắng noãn của Mặc Ngữ.
A! Người này, không, con rết tinh này sao lại như vậy được!?
Mặc Ngữ rất ghét bị sờ soạn như vậy, cố sức mà dùng tay đẩy ra hai cái tay dê xồm kia.
Bất quá rết tinh quả nhiên xứng với cái tên của nó, số lượng tay của nó khiến cho Mặc Ngữ cũng vô pháp chống đối.