CHƯƠNG 5
A! Đau quá! Đau quá!
Đau nhức khiến toàn bộ thân thể cong lên dán sát vào da thịt ấm áp của thảm lông, Mặc Ngữ bắt đầu khóc rống lên, nước mắt như hạt đậu lăn dài trên mặt.
Có vật gì đó hình dạng thô lớn, tựa như ngón tay của rết tinh vừa rồi miễn cưỡng nhét vào giữa huyệt đạo nhỏ hẹp của nó, bất quá thứ này so với ngón tay lại lớn hơn vài phần và còn nóng, không có dấu hiệu gì là sẽ đình chỉ, liền nhờ nước thuốc trơn mà đẩy thẳng vào trong chỗ sâu nhất của tiểu huyệt.
Mặc Ngữ khóc rống lên, không thể làm gì khác hơn là dùng hai chân kẹp chặt thân thể của thảm lông, một chút động đậy cũng không dám mà từ từ thích ứng dị vật đang thâm nhập thân thể của nó.
Thảm lông tựa hồ biết nó đang chịu đựng đau nhức, ánh mắt xanh biếc ánh kim tràn đầy nhu tình nhìn Mặc Ngữ, đầu lưỡi ấm áp liếm Mặc Ngữ từ cổ đến cằm, dịu dàng lau đi nước mắt đang rơi kia.
Đừng khóc… Đợi một lát nữa sẽ tốt thôi! Ngoan….
Trông thấy đôi mắt ôn nhu kia, Mặc Ngữ tựa hồ có thể hiểu được nó nói như vậy. Vì vậy, nó nghe lời không dám động lung tung.
Đột nhiên, thảm lông chuyển động thân thể của nó, sau đó Mặc Ngữ cũng cảm giác được tiểu huyệt của mình bị dị vật rút ra lại tiến vào đồng thời chạm vào chỗ mẫn cảm nhất trong tiểu huyệt.
A…. A….
Cái miệng nhỏ nhắn im lặng đóng mở, bởi vì co rút tạo nên vô số tê dại khiến Mặc Ngữ nước mắt rơi càng nhanh hơn, không chỉ tiểu huyệt cảm giác được tê dại như vậy mà toàn bộ thân thể đều mẫn cảm nhẹ nhàng run lên.
Trong tiểu huyệt co rút càng lúc càng nhanh. Nguyên bản chỉ cảm thấy đau đớn do dị vật xâm chiếm nhưng lúc này lại gây cho nó một cảm giác sung sướng mới mẻ, thân thể Mặc Ngữ rung động càng mãnh liệt hơn.
Hạ thân ấu nha bởi vì ma sát với da thịt của thảm lông mà bắt đầu kịch động…
Sau đó — Cứ như vậy mà giải phóng.
A a!! Ta… ta thế nào lại… nước tiểu!
Mặc Ngữ sợ hãi nhìn hạ thân của nó, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Chính là cho rằng thảm lông sẽ vì vậy mà tức giận Mặc Ngữ, lại bị thảm lông xoay ngược thân thể, đưa lưng về phía nó, bất quá động tác này lại khiến dị vật kia ma sát càng mạnh mẽ hơn, một trận tê dại tiếp tục nổi lên, khiến ấu nha mềm hạ lại ngẩng lên.
A a a—-
Lại thêm một trận cường liệt vui vẻ, thoải mái đến nỗi Mặc Ngữ muốn điên cuồng thét chói tai, toàn thân nó đều mềm nhũn, lâm vào hôn mê, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất nâng cặp mông tròn tựa vào thảm lông, phơi bày tiểu huyệt xinh xắn khiến dị vật càng không ngừng mạnh mẽ xuất nhập.
Mặc Ngữ cảm giác được ấu nha của mình lại bắt đầu chảy nước, hơn nữa lại sắp tiết ra.
Thảm lông ở phía sau va chạm càng lúc càng kịch liệt, tiến vào sâu trong cơ thể. Dị vật không ngừng lớn lên nghĩ muốn làm rách tiểu huyệt nhỏ hẹp của nó. Thế nhưng chỉ cần đụng vào mỗi địa phương trong cơ thể nó, liền để lại cho nó một cảm giác vui sướng cùng với tê dại vô pháp cự tuyệt, khiến đầu óc đều mơ mơ hồ hồ thành một mảnh.
Giương cái miệng nhỏ nhắn không ngừng thở dốc, Mặc Ngữ bắt đầu chủ động nghênh tiếp sự va chạm ở phía sau, hai chân không ngừng mở rộng ra như muốn càng nhiều càng tốt.
A! Thật… Thật thích….
Không biết vì sao, dị vật trong thân thể Mặc Ngữ đột nhiên bất động, ngày càng lớn lên, làm nó thưởng đến một loại cảm giác vui vẻ kỳ diệu.
Cứ như vậy, giằng co đã lâu, thảm lông cũng không động thêm một chút nào, còn Mặc Ngữ thì ngược lại, nó chịu không nổi đành phải liều mạng dãy dụa cái mông cầu hoan, khiến dị vật thô to càng lúc càng tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể nó.
Nhưng nó vẫn chưa thỏa mãn. Ấu nha lại không ngừng tích thủy, vươn cao hơn.
Nhanh lên một chút… Nhanh lên một chút…
Mặc Ngữ lại lắc lắc cái mông của mình, van xin thảm lông ở phía sau.
Chính là thảm lông vẫn bất vi sở động, để Mặc Ngữ sốt ruột mà nhanh rơi vào mê man…
A! Mặc Ngữ đột nhiên kinh suyễn.
Nó cảm thấy… Có bàn tay… Không sai, chính là bàn tay! Bắt được ấu nha ẩm ướt xấu hổ của nó, xoa đi nắn lại, hơn nữa, có thứ gì đó nóng ẩm cắn lỗ tai của nó. Thế nhưng tiểu huyệt bắt đầu co rúm lại làm Mặc Ngữ kích động vui thích không còn thời gian để suy nghĩ.
A a… A!!!
Ngay cả trước ngực cũng không được yên ổn. Hai điểm đỏ đứng thẳng, lại bị một thứ gì đó kéo căng lên, tuy rằng khiến Mặc Ngữ rất đau nhưng lại luyến tiếc khi nó ly khai mang theo đau đớn cùng khoái cảm.
Bàn tay trên ấu nha không ngừng xoa bóp, nhưng lại đùa bỡn chọt chọt tiểu vi không ngừng chảy ra dịch thể của nó, làm cho Mặc Ngữ thần trí tan rã, thân thể nóng lên.
Tuy vậy nó lại không ghét bị đối đãi như thế, ngược lại còn có thêm vài phần chờ mong.
Trong tiểu huyệt, dị vật phát nóng lên, tiếp tục ra vào giống như là muốn chà đạp cho đến khi nó rách ra, liên tục xuất nhập trong tiểu huyệt của nó một chút cũng không lưu tình.
Dần dần, Mặc Ngữ cảm thấy khoái cảm ngày càng mãnh liệt, thoải mái đến chết, hạ thân bắt đầu rung động.
Không lâu sau, Mặc Ngữ thoải mái thiếp đi, chỉ nhớ rõ bản thân lại không cẩn thận… Tiết ra.
——————————————————–