Tế Thế

Chương 31: Chương 31: Bên rìa tai nạn 2




Hắn có một đôi mắt rất đẹp, lúc dịu dàng thì long lanh gợn sóng, khi lạnh lùng thì lạnh như băng tuyết.

Trái tim Ôn Cố bị quất một roi thật mạnh, đạo tâm nháy mắt dao động. Đây là chuyện bình thường vối với tu chân giả phổ thông, con đường tu đạo dài đằng đẵng, làm sao có thể luôn kiên định được? Chỉ cần tỉnh ngộ đúng lúc thì sẽ không ủ mầm tai họa.

Nhưng cậu là tiên đã sớm siêu phàm thoát tục. Đạo tâm của cậu là thần tâm, tiên tâm, vốn không thể sinh ra ma khí. Song giờ phút này, cậu thực sự cảm nhận được nỗi lạnh lẽo thấu xương cực kỳ giống ma khí.

Lẽ nào là hậu quả của đánh mất một hồn một phách.

Ôn Cố nín thở ngưng thần, vận tiên khí diệt trừ tâm ma.

Nhưng bấy giờ, thế cục tại hiện trường lại phát sinh biến hóa.

A Sâm, Nhất Dũng, Đại Quỷ nhận được ám chỉ của Lương Bính Trì, đồng thời bóp cò súng.

Họng súng của A Sâm ngay sát bên Lưu Hán Tư, lại bắn từ cự ly gần, người chưa kịp rên một tiếng đã gục xuống tắt thở.

Nhất Dũng nổ súng xong, không thèm quan tâm có trúng hay không, ba bước thành hai bước lao vào xe, nhanh chóng khởi động ô tô.

Mà đối thủ của Đại Quỷ – Chu Phục Hổ đã sớm có chuẩn bị, anh ta đột nhiên nghiêng người sang một bên, tay không chạm dao sắc đoạt được súng. Đại Quỷ biến sắc, bất ngờ chui xuống đất. Chu Phục Hổ không có thời gian tự hỏi, quay đầu cho A Sâm đang giơ súng một đấm, lúc A Sâm gập lưng, lại bồi thêm một đá khiến gã bất tỉnh.

Bên kia, Trọng Thế Hoàng đang giằng co với Lương Bính Trì.

Đèn ô tô sáng lên, chiếu vào đôi tay như làm bằng kim loại của Lương Bính Trì.

Chu Phục Hổ thấy Trọng Thế Hoàng sắp bị bóp gãy xương tay, chỉ có thể cố sức rên rỉ, anh ta lập tức vọt qua, đá trúng khuỷu tay Lương Bính Trì. Lương Bính Trì kêu đau một tiếng, không dám đoạt súng trong tay Trọng Thế Hoàng nữa mà trực tiếp nhào lên dùng hai tay siết cổ hắn. Đại Quỷ và Nhất Dũng đã cầm tiền, ông ta không còn gì vướng bận nữa, vốn đã hạ quyết tâm đồng quy vu tận nên lúc này càng dốc hết sức lực.

Chu Phục Hổ chen vào giữa hai người, gập đầu gối thúc mạnh vào chỗ hiểm của Lương Bính Trì.

Toàn thân Lương Bính Trì chỉ có hai tay là bằng kim loại, các bộ phận khác không khác gì người thường, tức khắc đau đến nghiến răng, che đũng quần té xuống đất.

Đến lúc Ôn Cố hồi phục tinh thần, Lương Bính Trì với A Sâm đã bị Trọng Thế Hoàng và Chu Phục Hổ giải quyết, còn Đại Quỷ và Nhất Dũng đang định lái xe bỏ trốn.

Không chút do dự, Ôn Cố cúi xuống nhặt súng trong tay A Sâm bắn nổ lốp xe của chúng, chiêu này cậu học được lúc nhìn Lương Bính Trì đối phó Lưu Hán Tư.

Xe Đại Quỷ rung lên, dừng lại ngay trước cổng.

Trọng Thế Hoàng thấy Chu Phục Hổ đã chế trụ được Lương Bính Trì, thoáng thở ra, vừa quay đầu thì trông thấy Đại Quỷ và Nhất Dũng cầm tiền nhảy ra khỏi xe, sau đó chạy về phía xe mình. Đầu kia, Triệu Thụ Thanh đang cầm súng xông tới, có vẻ muốn hội hợp với bọn chúng.

Triệu Thụ Thanh cùng hội với chúng.

Triệu Thụ Thanh muốn đi với chúng.

Hai điều này đốt cháy tất cả lý trí của hắn.

Hắn nhìn Ôn Cố chằm chặp, bình tĩnh giơ tay lên, ngắm chuẩn rồi bóp cò.

Viên đạn bay tới.

Ôn Cố giật mình.

Trọng Thế Hoàng muốn giết cậu. Hắn ghê tởm mình đến mức này sao.

... Nhưng thuật bắn súng này kém cỏi quá đi mất.

Suy nghĩ trong đầu Ôn Cố xoay vòng thật nhanh, ánh mắt ngưng tụ, thoải mái xoay người lại, kiên quyết thay đổi quỹ đạo vốn nên trúng đích của viên đạn, xuyên qua trái tim mình.

Quả là cầu được ước thấy.

Máu từ nhụy hoa mẫu đơn phun ra tung tóe, từng chút một nhiễm sang cánh hoa.

Ôn Cố nhìn Trọng Thế Hoàng đang ngây ra, chậm rãi quỳ xuống, nghĩ: Nếu mình nói cho hắn biết không phải mình uy hiếp Lưu Hán Tư, mà là Lưu Hán Tư uy hiếp mình, không biết hắn tin được bao nhiêu? Và trong đó sẽ có bao nhiều phần áy náy?

Khoảnh khắc đó, cả thế giới bỗng yên tĩnh.

Một người một tiên chỉ cách nhau mấy mét lại tưởng như muôn trùng biển khơi, một người thất hồn lạc phách, một kẻ không lê được nửa bước.

“Đoàng đoàng” hai tiếng, Đại Quỷ và Nhất Dũng đóng cửa xe, ồn ào lái xe bỏ đi.

Hồn phách vì sợ hãi mà tán lạc lập tức trở về.

Trọng Thế Hoàng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hai chân mềm nhũn, cũng quỳ xuống, lát sau, lảo đảo chạy tới ôm Ôn Cố vào lòng, một tay ôm eo để cậu dựa vào ngực mình, tay kia run rẩy lấy di động gọi xe cấp cứu. Thực ra, chỉ cần nhìn vị trí vết thương, hắn đã biết dù có đưa ngay tới bệnh viện có lẽ cũng chậm rồi, nhưng hắn không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ.

Ôn Cố nhìn hắn hoảng loạn gần như gào lên địa chỉ, chút lạnh lẽo trong lòng dần tan biến, không kiềm được cầm lấy tay hắn.

Lớp vỏ bọc của Trọng Thế Hoàng sụp đổ trong tích tắc. Hắn ôm cậu, vùi đầu vào hõm vai cậu khóc nức nở: “Tôi không muốn giết cậu. Tôi chỉ không muốn để cậu đi... Tại sao lại muốn đi? Tại sao phản bội tôi?!”

...

Thì ra không phải kỹ thuật bắn súng của hắn quá kém.

Ôn Cố dịu dàng nói: “Tôi biết, tôi không trách anh.”

Trọng Thế Hoàng áp mặt vào má cậu, ngón tay lồng chặt vào tay cậu, âm thanh phát ra từ môi tựa như cánh hoa phất phơ trong gió, dường như chỉ cần gió thổi qua sẽ bay đi mất: “Đừng chết, cầu xin cậu đừng chết. Cậu nói gì tôi cũng đồng ý. Van xin cậu đừng chết.”

Ôn Cố: “Anh hãy đồng ý với tôi một chuyện.”

“Được, chỉ cần cậu không chết, tôi đồng ý tất cả.”

“Cái chết rất đáng sợ, rất đau.” Ôn Cố nặn ra một nụ cười yếu ớt, “Nếu có thể thì đừng chết, vĩnh viễn đừng chết.”

“Được, tôi không chết, cậu cũng đừng chết.”

Cậu cảm thấy vẫn chưa nói ra điều quan trọng nhất trong chân tướng. Sẽ không ai nghi ngờ, người đang ôm cậu cũng đã áy náy đến tột đỉnh. “Hãy sống cho tốt, thay cả phần tôi nữa.”

Trọng Thế Hoàng đã không còn nghe rõ cậu đang nói gì, chỉ biết nếu mình buông tay ra, ấm áp trong lòng sẽ biến mất.

Ôn Cố nói tiếp: “Đồng ý với tôi đi.”

Lệ trong hốc mắt chảy xuống, Trọng Thế Hoàng gào lên: “Cậu sẽ không chết!”

Ôn Cố: “...”

Chu Phục Hổ mang Lương Bính Trì đi tới.

Lương Bính Trì thấy ánh mắt Ôn Cố hơi kỳ lạ.

Trọng Thế Hoàng và Chu Phục Hổ đều hi vọng Ôn Cố gắng gượng nên vẫn chưa chú ý đến biểu hiện quá mức bình tĩnh và “khỏe mạnh” của cậu. Lương Bính Trì là người ngoài cuộc, đương nhiên sẽ nhận ra một người đang bị thương nặng không thể nào trấn tĩnh và “khỏe khoắn” đến thế được, nhưng ngực chảy máu là thật.

Ôn Cố chú ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của ông ta, biết mình không nên tiếp tục “gắng gượng” nữa, bắt lấy tay Trọng Thế Hoàng: “Nhớ kỹ lời tôi.”

Trọng Thế Hoàng khóc đến rối tinh rối mù, ôm cậu thật chặt: “Cậu phải nhắc nhở bên tai tôi hằng ngày... tôi mới nhớ rõ.”

Ôn Cố dán môi vào tai hắn, thì thầm: “Xin lỗi.”

Trọng Thế Hoàng chỉ cảm thấy tròng lòng nhẹ hẫng, cuống quít nhìn “Triệu Thụ Thanh” đột ngột ra đi.

“Thụ Thanh?”

“... Thụ Thanh?”

“Triệu Thụ Thanh!”

Ôn Cố nhìn Trọng Thế Hoàng ôm bù nhìn gào khóc, chậm chạp xoay lưng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Cảnh sát và xe cấp cứu lần lượt đuổi tới. Đa số cảnh sát đều đến từ Long Thành, cảnh sát địa phương chỉ phối hợp phá án, án tử vẫn giao cho Long Thành thẩm tra xử lý.

A Sâm mơ màng tỉnh lại, lập tức bị áp giải vào xe cảnh sát với Lương Bính Trì.

Trọng Thế Hoàng ôm chặt “xác” Triệu Thụ Thanh, ngay cả lúc lên xe cũng không chịu buông tay.

Chu Phục Hổ gọi điện cho Cảnh Tụng Bình báo cáo tình huống, chuyện về Triệu Thụ Thanh và Trọng Thế Hoàng vì có cảnh sát nên chỉ nói qua loa, chi tiết cụ thể gửi qua tin nhắn. Trước khi đi, cái liếc mắt Lương Bính Trì dành cho Trọng Thế Hoàng khiến anh ta cảnh giác. Triệu Thụ Thanh chết trong tay Trọng Thế Hoàng, nếu Lương Bính Trì khai chuyện này ra thì sẽ rất phiền phức.

Nhưng thật không ngờ, Lương Bính Trì còn chưa kịp mở miệng, Trọng Thế Hoàng đã chủ động đầu thú, lúc Cảnh Tụng Bình đưa luật sư tới cứu giá thì đã quá trễ.

Ôn Cố thấy Trọng Thế Hoàng bị tạm giam, nhanh chóng đi tìm Cảnh Tụng Bình và luật sư nọ.

Hai người và Chu Phục Hổ đang bàn bạc về chuyện này.

Cảnh Tụng Bình hỏi: “Bảo Trọng tiểu tiên sinh phản cung được không?”

Luật sư đáp: “Căn cứ theo lời Chu tiên sinh, cảnh sát đã nhặt được viên đạn gây tử vong tại hiện trường, trên súng lại có vân tay của Trọng tiểu tiên sinh, chỉ cần làm thí nghiệm đường đạn là biết rõ tất cả. Tự thú là đúng, như vậy mới có thể nắm quyền chủ động. May mà người chết là kẻ bắt cóc, chúng ta có thể biện hộ dưới góc độ phòng vệ chính đáng.”

Cảnh Tụng Bình nhíu chặt mày.

Ôn Cố cũng thế. Cậu không ngờ mình “chết” lại mang tới họa lớn cho Trọng Thế Hoàng. Nếu nguyên nhân là do cậu, vậy có thể vì cậu biến mất mà kết thúc hay không?

Cậu vừa nghĩ đến việc này, Chu Phục Hổ liền hỏi: “Nếu thi thể biến mất...” Anh ta theo bản năng nhìn vào mắt Cảnh Tụng Bình.

Luật sư nói: “Đây không phải vấn đề thi thể. Đừng quên, hiện trường còn hai người làm chứng nữa.”

“Lúc ấy, gã bắt cóc kia bị ngất, chỉ có Lương Bính Trì với tôi nhìn thấy.” Chu Phục Hổ không nói. Lương Bính Trì nhất định sẽ cắn chặt Trọng Thế Hoàng.

Luật sư nói tiếp: “Đừng bi quan thế. Lúc ấy trong tay tên cướp có súng, còn có con tin bị bắn chết, các anh đánh trả là hoàn toàn hợp lý.”

Cảnh Tụng Bình lên tiếng: “Anh nắm chắc được bao nhiêu phần?”

Luật sư bảo: “Rất khó nói trước. Nhưng Trọng Thế Hoàng tiên sinh là người thành đạt, hình tượng rất tốt. Lương Bính Trì từng có nhiều tiền án, lại có thù oán với Trọng tiên sinh. Xét từ các phương diện, chúng ta hoàn toàn có lợi.”

Cảnh Tụng Bình nói: “Tôi muốn chắc chắn.”

Luật sư cười khổ: “Trừ phi người chết sống lại, không thì chắc chắn ở đâu ra.”

Ôn Cố nghe thấy, trong lòng hơi dao động.

Một thanh niên mặc áo sơmi trắng in hoa mẫu đơn, ngực dính máu đứng ở bãi đậu xe nhìn trái nhìn phải như đang tìm ai đó, lát sau, nhân viên bảo vệ đi tới. Hai người trò chuyện một lát, thanh niên ra khỏi cổng lớn.

Băng ghi hình bị tua đi tua lại đến mười mấy lần, phòng máy tính cũng xác nhận không có dấu vết làm giả. Lúc nhìn quanh, từng góc mặt của thanh niên đều hướng về camera, khuôn mặt được ghi lại rất rõ và giống y hệt Triệu Thụ Thanh.

Bảo vệ nói chuyện với cậu cũng bị gọi tới hỏi, anh ta bảo người đó chỉ hỏi trạm xe buýt ở đâu. Bảo vệ liên tục xác nhận cậu và Triệu Thụ Thanh trong ảnh chụp là cùng một người.

Nhưng kết quả này lại khiến cảnh sát triệt để ngu người.

Một thi thể đang nằm trong phòng khám nghiệm tử thi nghênh ngang bỏ ra ngoài từ sáng sớm ngay trước mắt bảo vệ, chuyện kỳ lạ như vậy cho dù là truyện ma cũng hiếm thấy. Nếu là quỷ thì tốt xấu gì cũng kỵ ánh mặt trời, cậu ta lại không nằm trong bất kỳ dự đoán nào.

Nhưng sự kiện này lại xảy ra ở cục cảnh sát.

Cảnh sát tiếp tục đặt câu hỏi với Trọng Thế Hoàng, Lương Bính Trì và Chu Phục Hổ.

Trọng Thế Hoàng cứ khăng khăng mình đã giết người. Chu Phục Hổ nói năng mơ hồ, chỉ bảo lúc ấy thấy cậu ta bị trúng đạn, cụ thể trúng như thế nào, trúng vào đâu thì không nhớ. Lương Bính Trì nghe xong vấn đề, trên mặt hiện vẻ khó hiểu, trầm tư một lát mới một mực tố cáo Trọng Thế Hoàng giết người.

Phản ứng của ba người khiến cảnh sát không hiểu ra sao, nhưng “thi thể” còn sống rời đi, tội danh của hung thủ đương nhiên chưa thể thành lập. Mặc dù có cảnh sát đưa ra giải thiết anh em sinh đôi, nhưng không ai chứng minh được Triệu Thụ Thanh có anh em song sinh. Thứ hai, nếu thực sự là anh em sinh đôi, vậy cậu ta vào bằng cách nào và thi thể rời đi bằng cách nào? Tuy có thể sử dụng đủ thứ lý do quái gở để giải thích mấy vấn đề này, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là tưởng tượng. Thêm Cảnh Tụng Bình đứng giữa hòa giải, chuyện này ngay lập tức từ lớn biến nhỏ, Trọng Thế Hoàng vô tội được phóng thích.

Trọng Thế Hoàng ra khỏi cục cảnh sát, tắm mình trong ánh nắng tươi đẹp nhưng lại có chút không chống đỡ nổi, thân thể lung lay được Cảnh Tụng Bình đỡ lấy.

Cảnh Tụng Bình vốn muốn nói cho hắn, A Sâm khai rằng Triệu Thụ Thanh không cùng nhóm với bọn chúng, cậu cũng bị uy hiếp. Nhưng Trọng Thế Hoàng mới cho rằng Triệu Thụ Thanh là đồng bọn với Lương Bính Trì mà đã thành cái dạng này, nếu biết trách lầm cậu, không biết hắn sẽ đau lòng đến cỡ nào nữa! Cảnh Tụng Bình không dám lấy sức khỏe hắn ra mạo hiểm, nuốt lời muốn nói xuống bụng, thầm nói xin lỗi với Triệu Thụ Thanh, tính đợi tinh thần Trọng Thế Hoàng hồi phục một chút mới nói.

Trọng Thế Hoàng lên xe, ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, Cảnh Tụng Bình hỏi cũng không phản ứng. Mãi tới khi thấy tiệm bánh kem, hắn mới đột nhiên hỏi: “Hôm nay ngày mấy?”

Cảnh Tụng Bình: “Mùng 1, ngày Quốc tế Lao động, sao thế?”

Trọng Thế Hoàng: “Dừng xe, tôi muốn mua đồ.”

Cảnh Tụng Bình đậu xe ở ven đường.

Trọng Thế Hoàng nghiêng ngả xuống xe, chạy vào tiệm bánh.

Cảnh Tụng Bình đợi hơn nửa tiếng mới thấy hắn cầm bánh kem lên xe, “Sinh nhật ai vậy?”

Trọng Thế Hoàng ôm bánh, nói: “Thụ Thanh.”

Cảnh Tụng Bình không dám hỏi lại, lát sau mới lầm bầm: “Qua rồi.”

Chuyện xảy ra mấy ngày nay đều nói dối Trọng Đôn Thiện. Cảnh Tụng Bình cũng không dám đưa Trọng Thế Hoàng đang thất hồn lạc phách trở về, trước tiên đuổi hắn về chung cư, sau đó gọi Chu Phục Hổ đến ở cùng hắn, còn mình tới chỗ Trọng Đôn Thiện chuẩn bị hồ sơ, thuận tiện xử lý hậu sự cho Lưu Hán Tư.

Ngụy Thiên Thành – ba của Lưu Hán Tư – là nhà kinh doanh nổi tiếng, con trai chết ngay trong nước, ông ta nhất định sẽ không để yên. Chuyện này đáng lẽ nên để Trọng Thế Hoàng giải quyết, nhưng giờ trong mắt hắn chỉ chứa được mỗi bánh kem, tai chỉ nghe thấy Thụ Thanh, còn những thứ khác chẳng khác gì không khí.

Cảnh Tụng Bình đi rồi, Chu Phục Hổ không dám để Trọng Thế Hoàng ở một mình, bám sát theo hắn.

Tự tay giết chết người mình thích là một cú đòn quá lớn với Trọng Thế Hoàng, hắn không tìm được đối tượng thứ hai để ghi hận, thứ cảm giác tự mình hại mình này giày vò hắn đến không thở nổi.

Hắn mở bánh kem, đốt nến, tắt đèn, sau đó nhắm mắt cầu nguyện.

“Có thể trở về thăm tôi không.” Trọng Thế Hoàng nghĩ rằng Cảnh Tụng Bình dùng thủ đoạn mua chuộc người nào nói dối, chứ hoàn toàn không tin chuyện chết đi sống lại này, nên nguyện vọng là nhằm vào hồn phách của Triệu Thụ Thanh.

Nơi này chỉ có một người ngồi, nhưng trôi qua là thế giới hai người.

Chu Phục Hổ đứng ở cửa cảm thấy mình rất dư thừa, yên lặng rời khỏi, đóng cửa lại.

Trọng Thế Hoàng thổi tắt nến, một mình ngồi đờ ra trong bóng tối.

Đột nhiên, có hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, hơi thở quen thuộc khiến trái tim hắn kích động đến mức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.