Tế Thế

Chương 55: Chương 55: Bí ẩn Miêu thành 3




Trọng Thế Hoàng nhìn chằm chằm vào gáy Ôn Cố, hô hấp vì im lặng quá lâu mà dần trở nên khó thở.

Tại sao không phản bác? Cậu ấy là Triệu Thụ Thanh, không phải sao?

Ôn Cố là ông lão đầu đầy tóc trắng, mặt đầy râu bạc, thích lải nhải giảng đạo, xuất hiện xuất quỷ nhập thần, hoàn toàn không giống Triệu Thụ Thanh.

Không, có một điểm chung.

Bản thân mình đứng trước mặt họ luôn đặc biệt thả lỏng. Đối với Ôn Cố thì cười nhạo và phát tiết không kiêng nể gì, đối với Triệu Thụ Thanh thì luôn có xúc động muốn khóc và thổ lộ hết tất cả, đây là trùng hợp sao?

Hay trước khi lý trí kịp làm gì, tình cảm đã khiến bọn họ hòa làm một?

Ôn Cố chậm rãi mở miệng, nội dung lại khiến Trọng Thế Hoàng thất vọng: “Ngươi ba lần bốn lượt làm điều sai trái, mình làm thì mình chịu thôi!”

Triệu Minh nói: “Ai bảo ta không cơ duyên tốt như ngươi, cho dù thất lạc một hồn một phách, vẫn có thần tiên bắc cột giúp ngươi phi thăng!”

Ôn Cố cảm giác được hô hấp nặng nhọc của Trọng Thế Hoàng, cắn chặt răng, quay đầu nhìn hắn: “Chờ xong chuyện ở đây, tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh.”

Trọng Thế Hoàng ngẩng đầu, đôi mắt tối đen tựa như bị đèn trong nhà máy hút đi ánh sáng, u ám hơn cả bóng đêm: “Cậu có phải Ôn Cố không?”

“... Phải.” Một từ phát ra từ kẽ răng dường như đã rút cạn toàn bộ sức lực của cậu, ánh mắt suy sụp nhìn hắn, mang theo cầu xin, mang theo khát vọng.

Trọng Thế Hoàng bình tĩnh hỏi: “Tiếp cận tôi là vì muốn tôi tu tiên sao?”

Không biết là do đối thoại của hai người khiến Triệu Minh thích thú, hay do hắn thích nhìn Ôn Cố yếu đuối như vậy, mà hắn lại đi ngăn cản công kích của thây ma, hào hứng quan sát Ôn Cố và Trọng Thế Hoàng đứng trên mui xe nói chuyện như chốn không người.

Ôn Cố không có thời gian để ý đến tâm tư của hắn ta. Cậu chỉ biết nếu hiện tại không nói rõ ràng, chỉ sợ cậu với Trọng Thế Hoàng sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nói nữa.

“Mới đầu thì đúng thế, nhưng hiện tại không phải.”

Trọng Thế Hoàng hỏi: “Hiện tại là cái gì?”

Ôn Cố cầm tay hắn: “Tôi muốn ở bên anh.”

“Nếu tôi không tu tiên thì sao?”

Bàn tay nắm tay hắn khẽ run lên, Trọng Thế Hoàng cười giễu hất tay cậu ra.

“Anh hãy nghe tôi nói.”

Ôn Cố sốt ruột muốn bắt lấy tay hắn, giống như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng, cậu không biết tại sao mình lại có ảo giác như thế, chỉ biết lúc Trọng Thế Hoàng quay đầu đi, tim cậu như đeo thêm chì, cứ thế chìm thẳng xuống.

Một tia chớp bổ ngang tới, chen vào giữa hai người, ngăn lại tay Ôn Cố. Trọng Thế Hoàng im lặng nhảy xuống xe, xâm nhập vào giữa bầy thây ma.

Ôn Cố mở tay phải, ngưng tụ một đoàn tiên khí, gắn vào vào tia chớp, rồi phất tay đánh tới vị trí thây ma tập trung đông nhất!

Điện quang lóe lên, cơ thể thây ma phát ra tiếng xèo xèo.

Trọng Thế Hoàng bắn quét hết đạn, hóa súng thành đao, nhanh nhẹn chém lên đầu hai thây ma gần nhất. Máu bắn ra vẩy lên mặt, xen lẫn với lửa giận, kích thích sự khát máu dưới đáy lòng hắn. Tay nắm đao phảng phất như có ý thức và sinh mệnh, lưỡi đao không chút lưu tình xẹt qua từng cái cổ một, đầu gạt qua, rơi xuống, tia máu mỏng manh tựa như hồi kết trong sinh mạng.

Ôn Cố đứng trên mui xe, vừa che chở Trọng Thế Hoàng, vừa giúp hắn xử lý công kích ở góc chết, khoảng cách xuất hiện sau khi vạch trần thân phận bị từng cái xác thây ma lấp đầy, hai người cực kỳ ăn ý, hợp tác vô cùng chặt chẽ.

Một làn sóng lớn thây ma tụ lại từ bốn phương tám hướng, rồi lại một làn sóng lớn thây ma ngã xuống.

Đường nhựa rộng lớn ngập sâu trong con sông xác chết dài ngoằng, quanh co.

Triệu Minh và xe như hai hòn đảo cô đơn giữa lòng sông, mỗi bên chiếm một đầu, nhìn nhau từ xa.

Ôn Cố chú ý thấy sát khí trên người Trọng Thế Hoàng hơi nhạt đi, đoán rằng tâm trạng của hắn đã bình tĩnh hơn, cậu không muốn lãng phí thời gian nữa, dùng một tay nhấc cổ áo giấu hắn ra phía sau, tay kia ngăn đao hắn đang chém tới, thấp giọng nói: “Để tôi.”

Trọng Thế Hoàng dùng đôi mắt đỏ rực đờ đẫn nhìn cậu, con ngươi đen xinh đẹp ẩn giấu sóng to gió lớn lúc này lại không hề lộ ra, chỉ thản nhiên dời tầm mắt, buông tay cầm đao xuống.

Ôn Cố giải được gánh nặng trong lòng, rút Mộ Hải Thương Nguyệt Kiếm chỉ thẳng lên trời. Gió mạnh bất ngờ nổi lên, tụ lại từ bốn phía, bầu trời đêm mênh mang vang lên tiếng sấm rền, mấy tia chớp xanh trắng từ trên cao đánh xuống, nhanh chóng diệt sạch tất cả. Bóng dáng cao to của Ôn Cố đứng sừng sững giữa hào quang, gương mặt anh tuấn sáng lấp lánh, Trọng Thế Hoàng đứng sau lưng cậu, u tối không rõ.

“Triệu Minh, ngươi không biết tự trọng, tự nguyện nhập ma đạo, làm bạn với thây ma, cướp giết người phàm, không biết hối hận, phụ sự dạy bảo của sư phụ, còn làm nhục danh tiếng của sư môn! Ta thân là thủ tịch đại đệ tử của sư phụ tọa hạ* đương nhiên có trách nhiệm bắt ngươi về sư môn vấn tội!”

*xưng hô tôn trọng dành cho người có địa vị cao, gồm có: tọa hạ, kỉ hạ, tịch hạ, các hạ

Cậu vung trường kiếm, thân kiếm tỏa ra hào quang vạn trượng, chiếu rọi trấn nhỏ sáng như ban ngày.

Số thây ma còn lại không kịp thoát ra, lập tức tự phát nổ.

Triệu Minh thấy thế cười ha ha: “Giỏi cho một thủ tịch đại đệ tử của sư phụ tọa hạ! Ngươi cho rằng những kẻ ngươi giết hôm nay là ai? Thây ma ư? Trước khi biến thành thây ma họ cũng là người phàm, ngươi giết họ chẳng lẽ không thấy thẹn với lương tâm sao?”

Ôn Cố lạnh nhạt đáp: “Thiên đạo tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Nếu họ trên trời có linh, dưới suối vàng có biết, cũng không nguyện ý bị ma đạo sai khiến, vô tri vô giác giết hại đồng bào mình. Kiếp này chịu khổ tất có kiếp sau đòi lại.”

Triệu Minh nói: “Nói cứ như hát hay ấy. Các ngươi thành thần tiên, được hưởng tuổi thọ vô tận, chỉ biết hời hợt nói về kiếp này kiếp sau của người khác, thế có từng nghĩ tới, một người nếu phải quên đi tất cả để bắt đầu lại một lần nữa là đáng buồn, đáng tiếc cỡ nào không? Ngươi có biết kiếp này mắc nợ người nọ, kiếp sau lại phải làm trâu làm ngựa cho hắn là đáng cười, đáng hận đến mức nào không?”

Ôn Cố: “Ngươi nợ ai?”

Triệu Minh tự biết lỡ lời, trên mặt thoáng hiện vẻ không tự nhiên và phẫn nộ: “Ta không nợ ai cả! Vận mệnh của ta là do ta nắm giữ, nếu ngươi muốn xen vào, trước tiên nếm thử sự lợi hại của Vạn Hồn Tịch Diệt Luân đi!”

Lấy xe làm tâm, toàn bộ khu đất trong vòng bán kính năm trượng đột nhiên sáng lên, mấy vạn hồn phách rên rỉ thê lương giữa ánh sáng, tựa như đang đắm mình trong 18 tầng địa ngục.

Ôn Cố biến sắc: “Ngươi thế mà lại luyện hồn vi trận*?”

*luyện hồn phách thành trận

“Không thì ngươi nghĩ ta đưa chúng nó tới đây cho ngươi với tình nhân nhỏ của ngươi luyện tập chắc?” Triệu Minh miệng nói, nhưng tay vẫn không ngừng, hắn lấy ra một lá cờ đỏ, nhẹ nhàng giũ ra, âm phong quay cuồng xông vào quang trận, kinh động vô số quỷ hồn.

Đầu Ôn Cố “ong” một tiếng, khí huyết cuộn trào mãnh liệt. Cậu vội vàng quay lại nhìn Trọng Thế Hoàng, hai mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, răng cắn chặt môi dưới, mũi, tai, mắt và miệng đồng thời xuất huyết.

Vài quỷ hồn cùng đường còn muốn chiếm thân thể hắn.

Cậu lập tức vung kiếm xua tan quỷ hồn, xuất ra Đạp Vân Phiên đã lâu không sử dụng, dùng phiên bao bọc lấy hắn, độ một đạo tiên khí thanh lọc âm khí trong cơ thể. Trọng Thế Hoàng thả lỏng hàm răng, nhả môi dưới ra, đôi mắt hé ra một khe hở nhìn cậu, nhưng vẫn lạnh nhạt vô cùng.

“Tôi đưa anh ra ngoài, chờ tôi!” Tay cầm kiếm của Ôn Cố hơi xoay chuyển, từ trong quang trận mạnh mẽ chém ra một con đường cầu vồng, hắn chưa kịp phản ứng đã bị cậu đẩy ra theo đường ấy.

Trọng Thế Hoàng ra khỏi quang trận, lăn hai vòng, sau đó nằm ở trên đống thi thể không nhúc nhích, không biết là tỉnh hay mê.

Ôn Cố quan tâm hắn, nhưng không dám phân tâm, việc cấp bách trước mắt là phá trận, bắt Triệu.

Trước khi Triệu Minh nói ra Vạn Hồn Tịch Diệt Luân, cậu chưa bao giờ gặp qua trận này. Nhưng ma tu xưa nay vẫn thích bàng môn tả đạo*, trận pháp, chú ngữ, pháp khí, vân vân. Thành tựu tại những phương diện này cao hơn người tu đạo.

*Bàng môn là cửa hông, không phải cửa chính. Tả đạo là tôn giáo sai trái

Ôn Cố xem như nhìn Triệu Minh lớn lên, biết tính tình hắn bất ổn, nếu không bàn về sự sai trái của ma đạo, hắn quả thực thích hợp đi con đường ma tu hơn. Nhưng ma tu tu dục và tình, chỉ cần phóng túng bản thân thì việc tu luyện vô cùng dễ dàng. Song, đây lại là hai thứ khiến con người dễ dàng mê muội nhất, tu luyện đến trình độ nhất định, nếu không tìm thấy biện pháp kiềm chế thì sẽ tẩu hỏa nhập ma. Cho dù cố chịu đựng vượt qua được, uy lực lôi kiếp của ma tu vẫn mạnh hơn đạo tu mấy trăm lần, mấy vạn năm qua, có thể chống đỡ được cùng lắm chỉ có vài người.

Thế nên, khi biết Triệu Minh nhập ma, cậu vừa căm hận vừa đau xót, ra tay càng không lưu tình.

Mộ Hải Thương Nguyệt dựng thẳng lên, phát ra một đạo ánh sáng chói lòa.

“Ai nói kiếp này chịu khổ, kiếp sau hưởng phúc? Nếu ngươi giết bọn họ, bọn họ sẽ hồn phi phách tán, tan biến giữa trời đất, làm gì còn kiếp này kiếp sau.” Giọng nói âm u lạnh lẽo của Triệu Minh vang vọng bên trong trận, “Mạng sống của thần tiên quả nhiên đáng quý hơn mấy vạn sinh linh.”

Tay cầm kiếm của Ôn Cố hơi dừng lại, quỷ hồn tức khắc xông tới từ bốn phương tám hướng, bám chi chít xung quanh người cậu, tiếng khóc than nhỏ vụn xuyên qua tai, xâm nhập vào não, quang cảnh trước mặt dần trở nên ảm đạm như bị vải thưa xám tro che khuất. Quang trận càng ngày càng sáng, từ từ cắn nuốt thân thể Triệu Minh. Mà cậu dường như đang rời khỏi mặt đất... Trọng Thế Hoàng đâu?

Hắn ở đâu?

Câu hỏi bất ngờ nổi lên khiến ngực cậu hơi đau nhói, lập tức tỉnh táo lại.

Triệu Minh vẫn đứng đằng trước quan sát cậu bằng ánh mắt đùa cợt, tựa hồ không ngờ cậu thế mà có thể thoát khỏi mê hồn trận, khóe miệng cợt nhả nháy mắt rủ xuống, biến thành ghen ghét và tức giận, cờ đỏ trong tay căng mạnh ra, âm phong gào thét, lũ quỷ hồn bị hút vào phát ra tiếng hét chói tai, chỉ ngắn ngủi vài giây, trên cờ đã có thêm vài ấn ký mờ mờ.

“Ngươi điên rồi!”

Ôn Cố không nhịn được nữa, dùng Mộ Hải Thương Nguyệt Kiếm vạch một đường trên cổ tay, lấy khí ép máu ra, máu loãng như suối phun văng tung tóe khắp nơi!

Triệu Minh không ngờ cậu lại tự tổn hại thân thể mình, hắn không kịp trốn, một vệt máu bắn vào lá cờ, cờ đỏ “phừng” một tiếng bốc cháy, quỷ hồn được giải phóng, chen chúc nhau nhảy ra ngoài. Hắn cắn chặt răng, Nguyên Anh giống hắn như đúc nhưng chỉ lớn bằng nắm tay phá thể mà ra, đứng trên lá cờ như tiểu tướng quân đang chỉ huy tác chiến, xuyên đình nhạc trì*, máu đen theo khóe miệng chậm rãi nhỏ xuống. Cờ đỏ là hắn dùng tâm huyết và máu tươi của linh đồng tế luyện ra, cờ bị hủy, hắn cũng bị ảnh hưởng.

*”nước ngừng chảy, núi cao sừng sững”- ý chỉ người nghiêm trang, nghiêm túc

Ôn Cố cũng không khá hơn chút nào, số lượng quỷ hồn quá nhiều, máu thì chỉ có hạn. Dù có là tiên nhân, cũng vẫn lo lắng khí huyết hao hết, tuy không chết nhưng sẽ biến thành như mộc cương*, mặc người chém giết.

*chỉ trạng thái không nói chuyện, không ăn không uống, hoạt động ngôn ngữ và cơ thể hoàn toàn bị ức chế

Cậu đang cùng Triệu Minh thi gan xem ai ngã xuống trước.

Đang giằng co thì tiếng còi xe từ xa truyền đến.

Tròng mắt Ôn Cố chợt lóe. Sắc mặt Triệu Minh đại biến, nhìn chằm chằm Ôn Cố vì mất máu quá nhiều mà môi trắng bệch, giống như giây tiếp theo sẽ ngã xuống. Đáng tiếc, cậu đã kéo dài trạng thái này suốt mấy phút và vẫn đang tiếp tục.

“Lần này...” Hắn nghiến răng oán hận, “Coi như ngươi gặp may!”

Nỗi hận trong lòng hắn còn mãnh liệt hơn so với biểu hiện bên ngoài. Đây là cơ hội tốt nhất hắn từng gặp. Ôn Cố mất đi một hồn một phách, lại lo lắng cho an nguy của tình nhân nhỏ, tâm thần không yên. Mấy vạn hồn phách là để trói buộc tay chân cậu, khiến cậu không dám lơ là, còn có cờ máu do chính hắn tế luyện tương thông với tâm linh, nhưng chỉ có lần này thôi... Vẫn cứ thiếu một chút thời gian!

Dù vậy, sự cẩn trọng và tiếc mạng chôn sâu trong bản tính vẫn mách bảo hắn gấp rút triệu hồi Nguyên Anh, đạp lên lá cờ rách rưới, quay đầu bỏ chạy. Tình cảnh chật vật thê thảm so với lúc mới lên sân khấu tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.

Người điều khiển vừa đi, trận pháp cũng giải trừ. Mấy vạn quỷ hồn một lần nữa được tự do, lập tức giải tán. Ôn Cố thu hồi kiếm, khép miệng vết thương, chậm rãi quay người lại.

Con đường phía sau chất đầy thi thể, chỉ thiếu duy nhất một bóng hình.

Người cậu nhoáng cái bay lên, đáp xuống vị trí của Trọng Thế Hoàng, lật mấy cái xác lên, tìm tới tìm lui vài lần vẫn không thấy người đâu, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm trắng bệch.

Khi Cảnh Tụng Bình dẫn người đuổi tới, liền trông thấy một “Triệu Thụ Thanh” giống như vừa quay lưng với cả thế giới, đồng thời bị cả thế giới vứt bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.