Thịnh Văn Chiêu nâng mắt liếc cậu, bốn mắt nhìn nhau, bao nhiêu sóng ngầm lúc dâng trào khi bình lặng.
“Cỏ Nhỏ.” Sơn chủ không vui kéo lại lực chú ý của Ôn Cố, “Ngươi đi theo ta.”
Thịnh Văn Chiêu thức thời xoay người đi.
Ôn Cố để ý thấy trong tay hắn đang nắm thứ gì đó như diêu cổ.
“Cỏ Nhỏ!” Sơn chủ thấy cây mắc cỡ sau khi thành linh, thường xuyên rơi vào trạng thái không tập trung, không quan tâm đến hắn như trước nữa. Cuối cùng vẫn là... bị mình làm đau lòng sao? Hắn thở dài, chủ động nắm tay Ôn Cố dắt đi.
Ôn Cố hơi giãy ra, nhưng bị nắm rất chặt.
May mà Trọng Thế Hoàng không ở đây...
Vì sao lại không chứ?
Ôn Cố thở dài khó chịu, hận không thể chắp cánh bay ra khỏi sơn cốc này.
“Từ nay về sau ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi.” Sơn chủ nắm tay cậu, từ từ đi xuống dưới.
Thược Dược đằng sau nôn nóng gọi một tiếng, bị lạnh lùng trả về một câu: “Động Toái Hồn, một tháng.”
Ôn Cố không phát hiện chuyện này. Cậu đang nghĩ tìm thời điểm thử xem bản thân mình hiện tại có bao nhiêu bản lĩnh. Trải qua sự kiện này, cậu rốt cuộc đã hiểu vì sao người tu đạo trước khi phi thăng phải tu thể, sau khi phi thăng thì tu hồn. Bởi một khi đã phi thăng, người tu đạo tu thành tiên thể, không lo bị đánh đến tàn, mà cho dù bị thì cứ vào tiên đàm sửa chữa là có thể dùng tiếp. Duy chỉ có hồn phách là nhược điểm. Nếu tu luyện thuần thục hồn phách, ở phương diện phòng ngự gần như là vô địch. Có lẽ mấy tiên nhân hi sinh trong tận thế đều nhận kết cục hồn phi phách tán.
Thế nên, Ôn Cố không lo lắng cho cơ thể mình, chỉ lo không biết có thể mang ba hồn bảy phách rời khỏi nơi đây hay không.
Sơn chủ dẫn cậu đến một ngôi nhà gỗ dưới chân núi. Nhà gỗ vẫn trống hoác như cũ, chỉ có đất, không có cây cối. Sơn chủ dịu dàng hỏi: “Ngươi không cần lén lút ở đây nữa, từ nay tặng nó cho ngươi được không?”
Ôn Cố: “...” Rõ ràng là đãi ngộ màn trời chiếu đất ở vùng hoang dã, sao nói cứ như phần thưởng vậy? Cậu bắt đầu hiếu kỳ không biết “mình” trước đây rốt cuộc sống như thế nào.
Sơn chủ hỏi: “Nhưng đêm nay ngươi ở trong phòng với ta được không?”
Trong đầu Ôn Cố chợt hiện lên ba ngày ba đêm kịch liệt trải qua cùng Trọng Thế Hoàng trong phòng, theo bản năng lùi ra sau nửa bước, phát hiện tay mình bị đối phương nắm, lập tức rụt về.
Ánh mắt sơn chủ nhìn cậu chợt trở nên sâu thẳm, hồi lâu mới nói: “Ngươi thích ở bên ngoài cũng không sao, nếu không quen thì cứ vào trong tìm ta.”
Ôn Cố bấy giờ mới gật đầu.
Sơn chủ thong thả vào phòng, cửa khép hờ để lại một khe hở liên kết trong và ngoài.
Ôn Cố ngồi xuống đất, thuận tay thực hiện một phép thuật nhỏ với mặt đất, bùn đất theo tay cậu bay lên, rồi chậm rãi hạ xuống. Có thể thấy, pháp lực của cậu vẫn còn, nhưng không có tiên thể nên có chút suy yếu. Cậu không hiểu rõ lắm về yêu tu, không biết tu vi của sơn chủ cao bao nhiêu. Nhưng cứ nghe động Toái Hồn, Tụ Linh Quả linh tinh là biết đối phương rất giỏi đối phó với hồn phách, nên cậu càng không dám hành động tùy tiện, đành phải ngưng thần lắng nghe động tĩnh trong phòng, xác định tiếng hít thở ôn hòa mới lặng lẽ đứng dậy, đi về hướng động Toái Hồn.
Có một câu của Thược Dược khiến cậu để tâm. Hắn bảo vào ngày mười lăm hàng tháng, động Toái Hồn không yên ổn, có thể sẽ có hồn phách bên ngoài bay vào, hoặc là tống hồn phách bên trong ra, không chừng còn xé nát hồn phách trong động.
Theo như lời hắn, “mình” sở dĩ được sơn chủ nhìn bằng cặp mắt khác xưa là nhờ vào một ngày mười lăm nào đó, sơn chủ gặp nguy hiểm trong động Toái Hồn, mình bất chấp an nguy xông vào cứu hắn, sau đó rơi vào hôn mê. Nếu cậu nhớ không lầm, ngày Trọng Thế Hoàng độ kiếp cũng trùng hợp là... mười lăm.
Sau khi liên kết tất cả manh mối, cậu có thể đoán rằng: Hồn phách của mình bị bắn ra khỏi đảo hoang, vì Hồn Tu Công Pháp nên được một hồn một phách lưu lạc bên ngoài hấp dẫn tới đây, rồi bị đưa vào động Toái Hồn, nhập vào thân thể cây mắc cỡ. Bởi hồn phách dung hợp cần một khoảng thời gian, nên cậu rơi vào hôn mê, mãi đến hôm nay mới tỉnh lại. Nếu là như thế, cũng có thể đoán được thân phận lúc trước của cây mắc cỡ, tám chín phần mười chính là một hồn một phách bị mất tích của cậu.
Tiếc là một hồn một phách kia không lưu lại ký ức, bằng không đã có thể biết đây là nơi nào, từng xảy ra chuyện gì.
Cậu đột nhiên dừng cước bộ lên núi, lạnh lùng nói: “Nếu đã đến đây, vì sao không ra mặt?”
Thịnh Văn Chiêu thoải mái bước ra: “Không ngờ ngươi thế mà tìm được tới đây.”
“...” Đây là một hiểu lầm tuyệt đẹp. Ôn Cố không giải thích: “Lữ Hằng đâu?”
Vẻ mặt Thịnh Văn Chiêu hơi quỷ dị, “Mắc mớ gì tới ngươi?”
“Hắn là bạn ta.”
“Chỉ là bạn.”
“Bạn thân.”
Thịnh Văn Chiêu: “Thứ hắn nợ ta là nợ máu, ngươi trả được không?”
Ôn Cố bị hỏi mà nghẹn lời. Thực ra, cậu cũng nghĩ không ra người hòa nhã như Lữ Hằng sao lại luẩn quẩn đến mức đến tiệc cưới giết người, dù y yêu Thịnh Văn Chiêu đến tận xương tủy, cũng không giống người sẽ gây nên chuyện điên rồ như thế. Nhưng cậu không thể phủ nhận, có lẽ chuyện đó là thật.
Thịnh Văn Chiêu: “Nếu không thể thì ít nhúng tay đi.”
“Ta có việc muốn hỏi.” Ôn Cố nhìn ra hắn không có ý ra tay với mình, thoáng thở phào, “Ngươi biết đây là nơi nào không?”
Thịnh Văn Chiêu nhìn cậu một cách kỳ quái, sau đó nở nụ cười: “Ngươi với Lữ Hằng thật sự là bạn bè thân thiết, không biết đây là chỗ nào mà cũng dám đến.”
Bị chụp cái mũ “bạn bè thân thiết”, Ôn Cố cực kỳ chột dạ.
Thịnh Văn Chiêu nói: “Đây là Quy Hồn cảnh, là nơi thích hợp cho thần tiên tu hồn. Nếu không nhờ ta, mười kiếp ngươi cũng không tìm ra. Lần này ngươi hời to rồi.”
Ôn Cố: “Ngươi định lúc nào rời đi?”
“Ngươi muốn đi?”
Ôn Cố: “Thực ra, ta là đánh bậy đánh bạ mới lọt vào đây.”
Thịnh Văn Chiêu nhìn cậu, tựa hồ đang xem xét mức độ đáng tin trong lời cậu, qua một lát, lệ khí trong mắt hắn mới hòa hoãn vài phần: “Ngươi muốn đi cũng được, nhưng chúng ta không thân chẳng quen, sao ta phải nói cho ngươi?”
Bình thường hỏi sao ta phải nói cho ngươi, cũng có nghĩa là đang nói, ta cho ngươi biết cũng được nhưng có điều kiện.
Ôn Cố: “Nói điều kiện của ngươi đi.”
“Thứ nhất, không được tiếp tục dây dưa với Lữ Hằng.”
Ôn Cố: “Ta không dây dưa, ta là thật lòng kết bạn với hắn.”
Thịnh Văn Chiêu: “Không cho phép gặp lại.”
Ôn Cố trả lời thẳng ba chữ: “Làm không được.”
Thịnh Văn Chiêu chán nản.
Ôn Cố: “Ở đây không chỉ có một mình ngươi, ta sẽ tìm biện pháp khác.” Dứt lời, lập tức chuyển cước bộ, tính vòng qua hắn tiếp tục đi lên.
Lúc hai người giao nhau, Thịnh Văn Chiêu chợt lên tiếng: “Vậy đáp ứng ta một điều kiện khác.”
Ôn Cố dừng chân.
“Giúp ta đối phó sơn chủ.” Thịnh Văn Chiêu nói.
Ôn Cố kinh hãi: “Vì sao?”
Thịnh Văn Chiêu đáp: “Vì muốn rời khỏi đây thì nhất định phải đánh bại hắn. Con đường duy nhất dẫn ra nơi này chính là động Toái Hồn. Mười lăm hàng tháng, một cánh cửa khác của động Toái Hồn sẽ mở ra. Sơn chủ có một Ngưng Hồn Kính, có thể ngăn cản tất cả hồn phách muốn thông qua cánh cửa đó ra ngoài. Vào các ngày ấy, hắn sẽ mang gương vào động, vừa phòng ngừa hồn phách bên ngoài tiến vào, vừa giữ lại hồn phách bên trong.”
Ôn Cố hỏi: “Ngưng Hồn Kính có phải là một cái gương hình bầu dục không?”
Thịnh Văn Chiêu nói: “Không sai, ngươi thấy rồi à?”
Đúng là đã thấy qua, sơn chủ từng lấy ra cho cậu dùng, nhưng không ngờ cái gương đó lại quý như vậy. Ôn Cố mang ơn hắn, “Ta thấy sơn chủ không giống người không nói đạo lý, không bằng nói rõ với hắn, chắc hắn sẽ không làm khó dễ chúng ta đâu.”
Thịnh Văn Chiêu cười lạnh: “Thật ngây thơ. Ngươi thấy hắn không giống người không nói đạo lý? Hắn đúng là không giống, mà căn bản chính là người như vậy. Ngươi biết có bao nhiêu hoa yêu thụ yêu ở Quy Hồn cảnh không? Nơi này không có lôi kiếp, không thể phi thăng, bọn họ sinh ra và lớn lên ở đây, sơn chủ không cho đi, họ chỉ có thể sống đến cuối đời tại đây. Mà sơn chủ này lại trước khi bọn họ chết đi, mang thân thể họ luyện chế thành đan dược để ăn, bảo đảm cho mình trường sinh bất lão.”
Ôn Cố nghe mà trong lòng phát lạnh.
“Không bao lâu sau, hồn phách của những yêu tu đã chết sẽ bám vào thực vật khác, chậm rãi thành linh, sau đó tu luyện, sau đó lại chết, vĩnh viễn không có điểm dừng.” Thịnh Văn Chiêu nói, “Giờ ngươi đã biết vì sao hắn không cho người ngoài tiến vào, cũng không cho hồn phách bên trong ra ngoài chưa? Bởi vì ở đây, hắn là vua, là hoàng đế, là vị thần duy nhất. Nếu ngươi không tin, cứ việc đi hỏi hắn, nhưng e là sau khi đánh rắn động cỏ, về sau động thủ càng khó khăn.”
Ôn Cố không dễ bị hắn hù dọa, hỏi: “Vậy ngươi vào bằng cách nào?”
Ngữ khí Thịnh Văn Chiêu đột nhiên biến đổi: “Không liên quan tới ngươi. Tóm lại, ngươi muốn ra ngoài thì phải hợp tác với ta. Sơn chủ pháp lực cao cường, một mình ngươi không phải đối thủ của hắn.” Hắn lấy một tờ giấy đưa cho cậu, “Ngươi nghĩ cho kĩ, sau đó đốt tờ giấy này, ta sẽ tới tìm ngươi.”
“Lữ Hằng hiện tại ở đâu?” Ôn Cố hỏi.
Thịnh Văn Chiêu nói: “Ta không ép ngươi thề không được dây dưa với hắn, không có nghĩa ta sẽ cho ngươi biết tin tức của hắn.”
Ôn Cố nhìn bóng lưng Thịnh Văn Chiêu bỏ đi, trực giác cho cậu biết hắn có tung tích của Lữ Hằng, hơn nữa còn rõ như lòng bàn tay. Nhưng có Quy Hồn cảnh gây cản trở, sao hắn có thể bảo đảm canh giữ được Lữ Hằng? Trừ phi, Lữ Hằng cũng ở Quy Hồn cảnh?
Cậu đứng trong gió một lát, trong óc nổi lên không ít ý niệm thượng vàng hạ cám, nhưng không có cái nào hữu dụng. Cậu vẫn quyết định đi một chuyến đến động Toái Hồn, mặc kệ Thịnh Văn Chiêu nói thật hay giả, cũng nên nghiên cứu địa hình trước đã. Vả lại, Thược Dược đang diện bích trong động, dựa vào sự lắm mồm của hắn, có khi mình chiếm được không ít tin tức.
Lúc cửa hang sắp xuất hiện trước mắt, sau lưng Ôn Cố lại truyền đến tiếng gọi âm trầm: “Cỏ Nhỏ.”
Ôn Cố đột ngột ngừng lại.
Thân hình cao lớn của sơn chủ chậm rãi ra khỏi bóng tối, đi tới đối diện cậu. Nhìn gần, Ôn Cố phát hiện mắt hắn hơi phát xanh, không phải loại xanh xao vì đói lâu ngày, mà là tối tăm, giống như lá cây xanh sẫm bị khuất sáng, thâm trầm, u ám.
Ôn Cố lẳng lặng nhìn lại hắn, trong tay vò tờ giấy, chỉ cần sơn chủ ra tay, cậu liền đốt tờ giấy này.
Sơn chủ nhìn cậu một lát, khẽ thở dài: “Hơn nửa đêm ngươi chạy tới đây làm gì?” Nói xong, đưa tay sờ mặt Ôn Cố.
Ôn Cố lùi một bước kéo giãn khoảng cách.
Tay sơn chủ dừng giữa không trung, rồi chậm rãi rút về, hắn hơi nheo mắt, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm: “Cỏ Nhỏ, ngươi không thích ta?”