Nụ hôn phớt trên mặt nạ khiến hắn có quyền hi vọng về một ngày mai gần gũi giữa hai người. Trọng Thế Hoàng rất muốn thừa dịp này cùng Triệu Thụ Thanh đi tham quan thắng cảnh vùng sông nước, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt*, tiến thêm một bước xóa bỏ ngăn cách, vun đắp tình cảm, cùng hướng đến con đường thênh thang tươi sáng cộng hiệu vu phi**. Nhưng hiện thực tàn khốc, là người đứng đầu căn cứ, thời gian hắn được tự do còn ngắn hơn thời còn làm tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thiên, sau khi trò chuyện với Cảnh Tụng Bình một lát, ngay cả thì giờ đi ăn cơm chung cũng không bớt đâu ra được.
*chuyện yêu đương
**ý là làm chuyện người nhớn =)
Ôn Cố tiễn người ta ra cửa, nhìn hắn lên xe, Trọng Thế Hoàng lưu luyến không rời nắm tay cậu: “Mấy giờ cậu về?”
Ôn Cố tính hiệu suất cả buổi sáng, rồi đếm nhân số buổi chiều, cuối cùng cho ra kết luận là sáu giờ.
Trọng Thế Hoàng thở dài: “Lúc đó tôi chưa đi được, không thể tới đón cậu.”
Ôn Cố gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Trọng Thế Hoàng nắm tay cậu thật chặt: “Cậu sẽ nhớ tôi chứ?”
Cổ tay bị nắm khẽ cứng đờ, Ôn Cố hơi bối rối trước chất vấn gần như đòi phải biểu lộ này.
Trọng Thế Hoàng chợt nở nụ cười: “Có phải trông tôi hơi giống oán phụ không?”
Mặt Ôn Cố nóng lên, mặt nạ không lọt gió giữ chặt hơi nóng bên trong, độ ấm ngày càng tăng cao, lan tới tận mang tai và cổ, toàn thân như muốn phát ra ánh sáng đỏ hồng.
Trọng Thế Hoàng thả tay ra: “Tôi cũng không quen thấy mình như vậy cho lắm.”
Mất mát quá đau đớn, chờ đợi quá lâu, sự trở lại quá không chắc chắn, hắn nóng lòng muốn tìm kiếm một câu trả lời thuyết phục, cho dù cách làm khiến phong độ của hắn có vẻ... sụt giảm.
Ôn Cố không biết an ủi làm sao. Tuy Trọng Thế Hoàng vẫn chưa bắt đầu tu luyện, nhưng cảm xúc không ổn định đối với người tu luyện giờ khắc này là vô cùng nguy hiểm. Hãm sâu vào tình và dục là dấu hiệu của ma tu. Bởi vậy, trước khi đối phương phi thăng, cậu không định dây dưa quá nhiều với sắc dục. Dù con đường ma tu khó đi hơn nhiều so với tu chân giả bình thường, nhưng tình huống hôm nay hiển nhiên đã vuột khỏi tầm kiểm soát của cậu.
Thấy cậu không phản ứng gì, tâm trạng mất mát của Trọng Thế Hoàng không cần nói cũng hiểu. Hắn chậm rãi khởi động ô tô, trước khi đạp chân ga, đột nhiên quay đầu nói: “Cậu biết không, oán phụ không dễ tha thứ cho chuyện ngoại tình, chúng tôi sẽ nổi điên. Kẻ khác tiếp cận quá gần thì cậu phải đá bay ngay, coi như làm thay tôi!”
Xe chạy đi như bay, Trọng Thế Hoàng quyết tâm lấy lại thời gian lãng phí trên đường.
Để lại Ôn Cố đứng tại chỗ tiếp tục trầm tư.
Cậu bỗng hiểu ra được, dù Trọng Thế Hoàng đồng ý tu tiên, nhưng để hắn phi thăng thành công không phải chuyện dễ dàng.
Đường, còn dài lắm.
Lạt Thủ Hắc trốn tại một nơi gọi là thôn Cẩu Vĩ nằm ở hạ du sông Nhuy Thủy, một mặt dựa núi, một mặt sát với sông, một mặt thông với quốc lộ, một mặt ra ngoài là có thể lên cao tốc, đường thủy lẫn đường bộ đều thông thoáng, dễ dàng ra vào, không dễ bao vây.
Trọng Thế Hoàng được lên làm thủ lĩnh căn cứ là nhờ vào tài lực và dị năng hùng mạnh, chứ hắn không biết gì về quân sự cả. Càng không cần nhắc đến Mạnh Cẩn, anh ta ngay cả dị năng cũng không có. Vào thời kỳ đầu tận thế, nếu không nhờ Trịnh Thịnh Vũ bộc phát dị năng mạnh mẽ, phòng thủ bên cạnh anh ta, anh ta thậm chí không sống nổi đến bây giờ.
Cảnh Tụng Bình mở công ty bảo vệ, hiện tại cũng làm công tác phòng thủ, thông thạo phòng ngự hơn tấn công, nên việc tấn công thôn Cẩu Vĩ bị Hứa Trường Sinh mặt dày mày dạn vơ mất.
Lý do của hắn cực kỳ chính đáng: “Tôi từng làm binh sĩ, không ai biết đánh nhau hơn tôi!”
Những lời này bị đám Trọng Thế Hoàng thổ tào rất lâu.
Chu Phục Hổ nói: “Tôi sống đến từng này tuổi rồi mới biết hóa ra cả nước chỉ có mình hắn là binh sĩ. Vậy mấy người tôi nhìn thấy ở lễ duyệt binh đều là tạm thời cả à?!”
Mạnh Cẩn đáp: “Vai sụp phải mang miếng lót vai như hắn mà cũng có thể đảm nhiệm chức lớn ở bộ quốc phòng, đúng là nhìn không ra mà.”
Cảnh Tụng Bình hỏi Trọng Thế Hoàng: “Cậu thấy sao?”
Trọng Thế Hoàng nói: “Ban đầu, thời điểm thây ma lan tràn, tên chạy nhanh nhất hình như là hắn mà?”
“Chẳng những nhanh, mà còn mang theo một xe vật tư.” Mạnh Cẩn luôn nhớ rõ các khoản nợ cũ.
Trọng Thế Hoàng bảo: “Mỗi lần ra ngoài tiếp tế dân chạy nạn, hắn lúc nào cũng lấy cớ nhiều nhất mà nhỉ?”
Mạnh Cẩn tiếp lời: “Nếu nhớ không lầm, mẹ hắn năm nào cũng giày vò người ta năm sáu lần giữa bệnh nặng không có thuốc chữa với cãi nhau mười phần trung khí.”
Trọng Thế Hoàng nói: “Có thể áp dụng ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách triệt để như vậy, lại hiếu thảo đến cảm động trời cao, tôi thực sự không nghĩ ra lý do ngăn cản hắn.”
Chu Phục Hổ lên tiếng: “Có gì mà không nghĩ ra? Không có chuyện gì mà bày đặt xum xoe, không phải tặc thì là trộm! Lần này hắn tích cực như vậy nhất định có âm mưu gì đó.”
Cảnh Tụng Bình và Mạnh Cẩn đều nhìn anh ta.
Chu Phục Hổ nghi hoặc: “Tôi nói sai gì sao?”
Cảnh Tụng Bình: “Anh nói không sai, mà là quá đúng. Anh nói thế chúng tôi hiểu ra rồi!”
Chu Phục Hổ thấy hắn cười trêu tức, mặt đỏ lên: “Các anh nhìn ra cả rồi sao còn cho hắn đi?”
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.” Mạnh Cẩn cười tủm tỉm, “Các cậu cứ đi đi, Hổ Thành có tôi với vợ tôi canh giữ rồi, cứ an tâm mà đi.”
Cảnh Tụng Bình hỏi: “Hình như là chồng mà?”
Mạnh Cẩn cười đắc ý, vỗ vỗ vai hắn: “Em trai Cảnh à, đây chính là lý do cậu hàng năm đều trải qua ngày 11 tháng 11*, còn tôi là ngày 14 tháng 2 đó.”
*11/11 là ngày cho những chàng độc thân ở Trung Quốc
Cảnh Tụng Bình bị chua đến ê răng.
Trọng Thế Hoàng còn chưa quyết định cho ai mang đội đi tiêu diệt Lạt Thủ Hắc, Hứa Trường Sinh đã tự mang bản kế hoạch đến họp bàn chiến thuật. Mạnh Cẩn đến tiệm tạp hóa mua hai bịch hạt dưa, đầu năm nay hạt dưa là của hiếm, lấy hạt dưa mời khách là chuyện tương đối xa xỉ.
Cuộc họp tiến hành rất thuận lợi, cuối cùng nhất trí thông qua chiến lược của hắn, vấn đề gây sự Hứa Trường Sinh lo lắng hoàn toàn không xảy ra.
Lúc gần đi, Hứa Trường Sinh nói ẩn ý với Mạnh Cẩn và Trọng Thế Hoàng: “Chúng ta mới ở chung không lâu, cũng vì bất đồng ý kiến trong công việc mà xảy ra vài lần không vui, nhưng mọi người gặp nhau tại Hổ Thành là duyên phận, quá khứ cứ để nó qua đi, về sau hợp tác thật tốt, chung tay gây dựng phồn vinh cho Hổ Thành!”
Mạnh Cẩn rành nhất dạng chuyện này, cười tủm tỉm nói tiếp: “Căn cứ Thế Thanh thành lập tại Hổ Thành đúng là một duyên phận. Quốc gia đang nguy nan, cần phải mạnh mẽ quyết đoán, bỏ cũ lấy mới, may có anh Hứa là quân nhân lòng dạ bao dung, hải nạp bách xuyên* cùng chúng tôi đồng tâm hiệp lực, nên căn cứ mới có ngày hôm nay.”
*trăm sông đổ về biển: ý nói tấm lòng khoan dung, độ lượng như biển cả
Hứa Trường Sinh cười đến khổ, nghĩ thầm: Nếu không phải tụi mày mang bao nhiêu dị năng giả bao vây bốn mặt thành phố, tao đã đuổi hết cả lũ về cái xó Long Thành từ lâu rồi, còn ở đó mà đồng tâm hiệp lực con mẹ mày!
Song phương đàm phán chưa hoàn toàn hài lòng, nhưng cuối cùng cũng đạt được tiếng nói chung.
Mạnh Cẩn muốn sửa sang tài liệu một chút, lại cùng nhóm Trọng Thế Hoàng mở cuộc họp nhỏ.
Mạnh Cẩn nói: “Ngày mai xuất phát, chia quân thành hai đường. Nếu Hứa Trường Sinh có hành động thì không nằm ngoài hai mục đích. Một là chiếm lĩnh Hổ Thành, hai là trừ bỏ các cậu. Hai việc này nói thì khó nhưng thực chất rất dễ. Đại đa số người của căn cứ đều là dân Hổ Thành, căn cơ của Hứa Trường Sinh ở đây rất sâu, hắn chỉ cần kêu gọi một tiếng, không chừng dân Hổ Thành sẽ đi theo hết. Tuy phần lớn đều không có dị năng, nhưng nếu bạo động thì tuyệt đối không thể coi thường. Nhưng trước mắt, căn cứ vận hành rất khá, có công ăn việc làm, áo cơm không lo, muốn kích động họ cũng không dễ.”
Chu Phục Hổ hỏi: “Sao tôi cảm thấy hai mặt tốt xấu của chuyện này toàn do một mình anh nói hết vậy?”
“Bởi vì người thông minh luôn nghĩ theo hướng tốt, đồng thời cũng nghĩ đến hướng xấu, chuẩn bị cả đôi đường.” Mạnh Cẩn nói tiếp: “Ở đây có tôi và vợ tôi, các cậu không cần lo lắng.”
Trọng Thế Hoàng nói: “Nếu xảy ra chuyện không thể khống chế thì không cần liều chết ở lại.”
Mạnh Cẩn kinh ngạc nhìn hắn.
Trọng Thế Hoàng bổ sung: “Nhưng nhất định phải đưa ông nội tôi và Thụ Thanh đi.”
Mạnh Cẩn nhướn mày: “Thụ Thanh? Trọng Thế Hoàng? Căn cứ Thế Thanh, không phải như tôi nghĩ đó chứ?”
Mặt Trọng Thế Hoàng hơi đỏ lên.
Mạnh Cẩn không định dễ dàng bỏ qua cho hắn, bám riết không tha: “Cái câu “thế giới thường thanh” là lừa tôi đúng không?”
Cảnh Tụng Bình cười nói: “Nếu không phục, cậu có thể xây một căn cứ đặt tên là Chu Công Cẩn vũ phiến luân cân*.”
*Vũ phiến luân cân: tay cầm quạt lông vũ, đầu đội mũ được làm bằng tơ xanh, đây là phong cách của nho tướng thời Nguỵ Tấn. Còn Chu Công Cẩn là Chu Du, là danh tướng và khai quốc công thần của nước Đông Ngô thời Tam Quốc
“...”
Mạnh Cẩn nói: “Tôi thì lo cho các cậu hơn. Hứa Trường Sinh dẫn quân, vật tư do hắn phụ trách, tuy người quyết định nhân thủ là chúng ta, nhưng trong số những dị năng giả đăng ký gia nhập có kha khá là người địa phương, hắn sắp xếp vào mấy hồi. Ngoài ra, còn phải đề phòng hắn thông đồng với Lạt Thủ Hắc.”
Cảnh Tụng Bình mở miệng: “Tai tiếng của Lạt Thủ Hắc rõ ràng như thế, hắn cần gì phải dây vào?”
Mạnh Cẩn đáp: “Có một loại người nói dễ nghe thì là “làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết”, nói khó nghe là “vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn“. Cho nên, tôi xin trả lại câu cậu vừa nói với tôi ban nãy. Nhất quyết đừng liều chết.”
Chu Phục Hổ nói: “Sao nghe cứ như điềm xấu?”
Cảnh Tụng Bình nói: “Đừng để ý đến hai tên ấy. Bọn họ đang thể hiện tình anh em đó mà.”
Mạnh Cẩn lập tức kéo giãn khoảng cách năm thước với Trọng Thế Hoàng: “Tôi chỉ chung tình với vợ tôi.”
Cảnh Tụng Bình: “Vậy nói mấy câu có ích chút đi.”
“Được rồi. Thực ra, mấy thứ vật tư kia tôi đã...”
Ôn Cố chỉ ở trạm điều trị hai ngày đã thấu hiểu áp lực của Đồ Đao.
Tiên khí giống như chân khí, tiêu hao rồi sẽ tái sinh. Nhưng tốc độ tiêu hao quá nhanh, tốc độ tái sinh không theo kịp, sẽ xuất hiện tình trạng không thể tiếp tục, dẫn tới việc cậu thường xuyên cảm thấy sức cùng lực kiệt, về nhà phải vào phòng tu luyện ngay. Trọng Thế Hoàng về nhà hai lần đều chứng kiến cảnh tượng hành lang tối đen và cửa phòng đóng chặt.
Cảm giác người ta đang ở ngay bên cạnh nhưng không thể chạm đến không dễ chịu chút nào.
Trọng Thế Hoàng đột nhiên có chút nản chí.
Mình công khai nói bóng gió nhiều lần vậy rồi, nếu Triệu Thụ Thanh có một chút cảm giác thì cũng nên đáp lại chứ. Ít nhất là bắt đầu từ việc thừa nhận thân phận? Hoặc là lôi chuyện cũ ra cũng được. Cứ mù mù mờ mờ rồi phớt lờ như vậy là sao?
Hắn giận dỗi về phòng, hai giây sau, lại rón ra rón rén chạy tới nhà bếp, lục lọi tủ chén và tủ lạnh, rốt cuộc cũng tìm thấy một chai rượu gia vị chưa mở nắp nằm sâu trong tủ chén, vặn mở nắp, ừng ực uống hai ngụm, sau đó cẩn thận giấu thật kỹ vào chỗ cũ.
Không phải Ôn Cố không nghe thấy Trọng Thế Hoàng trở về, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa mâu thuẫn giữa việc tu tiên của hắn và sắc dục, nên dứt khoát mắt điếc tai ngơ, ai ngờ người ta đi tới đi lui trước cửa một hồi, trực tiếp đạp cửa luôn.
Trọng Thế Hoàng đạp mà chột dạ, nhưng ngẫm lại, đây là nhà hắn, cửa là của hắn, đạp hư thì hắn chịu, thế là lại lẽ thẳng khí hùng.
Ôn Cố vừa mở cửa thì trông thấy dáng người cao lớn thẳng tắp của Trọng Thế Hoàng đang ngã về phía mình. Lưỡng lự giữa tránh ra và đỡ lấy một lúc, cậu vẫn lựa chọn đỡ lấy.
Trọng Thế Hoàng gục trên vai cậu, hít hà mùi hương quen thuộc, lẩm bẩm: “Muốn uống nữa.”
Say?
Ôn Cố cứng đờ. Cậu nhớ rõ chuyện phát sinh lần trước khi Trọng Thế Hoàng say.
Trọng Thế Hoàng ôm lấy cậu, nói khẽ: “Ngày mai phải đi, không nỡ...” Dứt lời, nín thở chờ đợi phản ứng của cậu.
Ôn Cố nhìn thẳng vào hắn, hỏi thăm trong im lặng.
Trọng Thế Hoàng tự giác trả lời: “Đi bắt Nhất Dũng, báo thù cho Thụ Thanh.”
Ôn Cố trầm tư.
Trọng Thế Hoàng không cam lòng há miệng cắn tai cậu.
Người Ôn Cố co lại, rời khỏi vòng ôm của hắn, một tay nâng cánh tay hắn, tay kia ôm eo hắn đi về hướng giường.
Trọng Thế Hoàng: “...” Tiến triển có phải nhanh quá không?
Nghĩ rồi nghĩ, lúc Ôn Cố đẩy hắn xuống giường, hắn lập tức theo đà ngã xuống, tay vòng lấy Ôn Cố, nhưng vòng phải khoảng không. Quay đầu lại, người mới còn đứng bên giường đã ra ngoài, đóng cửa lại.
“...”
Trọng Thế Hoàng nghĩ: Chắc là đi nấu canh giải rượu cho mình rồi ha?
Hắn đổi tư thế nằm, yên lặng chờ.
Chờ.
Chờ.
...
Trời sáng.
Trọng Thế Hoàng vác một bụng lửa giận ra khỏi phòng, liền thấy Ôn Cố mặc tạp dề đang bưng một chén cháo đi ra, nhìn thấy hắn còn gật đầu chào hỏi.
“Khụ, sao tối qua tôi lại ngủ trong phòng cậu?” Trọng Thế Hoàng mặt không chút thay đổi hỏi.
Ôn Cố chỉ vào đầu.
Trọng Thế Hoàng nói: “Tôi uống say hả? À, đầu tôi không đau. Thế tối qua cậu ngủ chỗ nào? Phòng tôi sao?”
Ôn Cố chỉ sô pha.
Tâm trạng Trọng Thế Hoàng càng kém hơn.
Lúc ăn cháo, Ôn Cố tỏ ý đã ăn rồi, Trọng Thế Hoàng chỉ có cái bụng là húp cháo, còn tâm trạng thì... kém kém kém kém, thậm chí ăn xong cũng không giành rửa chén, cứ như vậy dòm Ôn Cố bận rộn từ trong ra ngoài.
“Tôi muốn ra ngoài một chuyến, chắc phải bảy tám ngày mới về.”
Ôn Cố xếp chén vào tủ xong, vội vàng chạy đến, chỉ chính mình, rồi chỉ ra bên ngoài.
Trọng Thế Hoàng nhíu mày: “Không được. Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm...”
Ôn Cố đi về phía trước một bước, chỉ chính mình.
“Chúng tôi có thuốc trị thương...”
Ôn Cố ngồi xổm xuống, ngẩng đầu, chống cằm, chớp mắt.
Trọng Thế Hoàng: “...”
Trước thời kỳ Trúc Cơ, Ôn Cố vẫn còn rất tham ăn, mỗi lần muốn xuống núi ăn ngon đều dùng chiêu này đối phó với sư phụ, hiệu quả không tồi chút nào. Sau Trúc Cơ, sư phụ miễn dịch, không ngờ cũng có hiệu quả với Trọng Thế Hoàng.
Cảnh Tụng Bình nhìn cái đuôi nhỏ xuống xe với Trọng Thế Hoàng, tâm trạng phức tạp: “Đến tiễn à?”
Trọng Thế Hoàng đáp: “Tôi dẫn cậu ấy đi chung.”
Đã dính nhau đến mức như keo như sơn, khó chia lìa rồi sao? Cảnh Tụng Bình nói bóng gió: “Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm.”
Ôn Cố thấy hắn phản đối, lập tức vọt tới trước mặt Trọng Thế Hoàng, chỉ vào mình, lại chỉ Cảnh Tụng Bình.
Cảnh Tụng Bình hỏi: “Có ý gì?”
Ch Phục Hổ chào hỏi Trọng Thế Hoàng xong, nói: “Cậu ta mạnh hơn anh.”
Cảnh Tụng Bình: “...”
Ôn Cố ra sức xua tay.
Trọng Thế Hoàng dịch ra nửa người từ sau lưng Ôn Cố, “Cậu ấy bảo cậu ấy là hệ trị liệu, có thể cứu cậu.”
Ôn Cố gật đầu.
Cảnh Tụng Bình: “...” Còn tu luyện được cả kỹ năng tâm hữu linh tê cơ à.
Bốn người lên xe, chạy thẳng đến trạm tây tập hợp với nhóm của Hứa Trường Sinh.
Trước mắt, nhân số tại thôn Cẩu Vĩ ước chừng trên dưới năm mươi người, có mười mấy dị năng giả chiến đấu, mấy chục người không có dị năng dùng để sai khiến. Theo kế hoạch, Hứa Trường Sinh dự định mang theo bốn mươi lăm dị năng giả, khi dị năng giả đối đầu với dị năng giả, ít nhất có thể hai chọi một.
Nhưng sau khi đến trạm tây, bọn họ lại thấy khoảng mười chiếc xe, trong đó có hai xe tải lớn.
“Các cậu đến cả sao?” Hứa Trường Sinh dẫn một đám thủ hạ cười toe toét đi tới, thấy Ôn Cố thì mắt hơi lóe lên,“Vị này chính là Quỷ diện thần y đúng không? Hoan nghênh đến Hổ Thành.”
Danh hiệu “Quỷ diện thần y” khiến Ôn Cố có cảm giác như mình xuyên việt về một ngàn năm trước, cái thời có giang hồ và hiệp khách.
Cảnh Tụng Bình vội ho một tiếng: “Hai xe tải này là tính mang ra ngoại thành sửa à?”
Hứa Trường Sinh cười gượng: “Lão Cảnh cứ thích nói giỡn. Đây là xe chứa đồ, các cậu đến xem đi.” Hắn chủ động dẫn người đến bên xe tải, nhấc vải dầu lên, “Đồ ăn, nước uống, thuốc, lều trại, túi ngủ... Cậu biết rõ thời đại này mà, ra ngoài có khi muốn kiếm cái chỗ ngủ cũng không có, lần này tôi dẫn đội, phải suy xét cho chu toàn, đúng không?”
Cảnh Tụng Bình lật vải dầu lên, chăm chú nhìn, không tìm ra trò gian trá gì mới cười ha ha: “Trước kia có thấy anh Hứa cẩn thận như vậy đâu, chị dâu thật có phúc.”
Hứa Trường Sinh cười hắc hắc: “Sau nhiệm vụ này, anh em mình đi uống vài ly, đến lúc đó anh đây là người thế nào, cậu biết ngay thôi mà.”
Cảnh Tụng Bình tiếp lời: “Được được.”
Hứa Trường Sinh nói: “Đi thôi, anh đây xếp chỗ cho cậu, sát cửa sổ nhé.”
Cảnh Tụng Bình: “...” Thứ quái gì đến tận thế cũng tăng giá trị, chỗ gần cửa sổ cũng thành khoang hạng nhất. Nhưng hắn vẫn khéo léo từ chối ý tốt của Hứa Trường Sinh, tự lái chiếc Hummer của mình.
Hứa Trường Sinh cũng không ép hắn.