Nghĩ đến đây, cậu không dám trì hoãn nữa, kéo tay Trọng Thế Hoàng, lôi người ra khỏi nước. Tiếng nước rào rào vang lên khi bọn họ ngoi lên mặt nước, lúc đặt chân lên bờ, bọt nước bắn tung tóe đã lắng thành âm thanh tí tách.
Ôn Cố và Trọng Thế Hoàng nhìn sông đào bảo vệ thành nháy mắt biến thành băng, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.
“Thanh Tiêu!” Ôn Cố bổ kiếm lên mặt sông, phá ra một khe nứt dài năm sáu trượng. Hai chân cậu đứng hai bên khe nứt, kiếm cắm vào giữa khe, một luồng điện theo mũi kiếm bắn thẳng xuống đáy sông.
Băng vỡ ra thành từng mảng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thanh Tiêu.
Ôn Cố vung kiếm lên, ngay tức khắc, âm thanh băng vỡ vang vọng khắp sông đào.
“Khoan đã.” Trọng Thế Hoàng đột nhiên lên tiếng, “Nghe kìa.”
Ôn Cố dừng tay.
Dưới sông mơ hồ phát ra tiếng gầm nhẹ.
Ôn Cố: “Đây là tiếng gì vậy?” Chẳng lẽ Thanh Tiêu ở dưới bị ngộp đến mức phát điên rồi?
“Cẩn thận.” Trọng Thế Hoàng thấy tảng băng dưới chân Ôn Cố khẽ dao động, vội vàng tiến lên nắm tay cậu, nhưng bị Ôn Cố đẩy nhẹ ra. Ôn Cố nhảy lên, đầu hướng xuống dưới, cầm kiếm đâm thẳng tới.
Cậu rõ ràng vừa trông thấy một thân hình rất to bơi qua dưới lớp băng, giống như là...
Một con rắn khổng lồ bất ngờ chui ra khỏi lớp băng. Ôn Cố thuận thế bay đến chỗ Trọng Thế Hoàng, kéo hắn lui về phía sau.
Đầu rắn lắc lư trên không trung, tròng mắt xanh nhạt nhìn chằm chằm Ôn Cố với Trọng Thế Hoàng, lộ ra lãnh ý dọa người.
“Đây là cái thứ gì vậy?” Trọng Thế Hoàng xin Ôn Cố mấy cây thiết kiếm vô dụng để biến thành phi tiêu, rồi tính toán vị trí bảy tấc*.
*vị trí tim rắn, nếu bị thương ở đó, rắn sẽ chết ngay
Ôn Cố đáp: “Chắc là xà yêu.”
Cậu vừa dứt lời, một cái móng vuốt đã bám lên bờ, xà yêu từ từ để lộ hình dáng vốn có – đầu rắn cổ rắn thân cóc!
Trọng Thế Hoàng muốn chắn trước người Ôn Cố, nhưng Ôn Cố đã tung người nhảy lên, chém một kiếm về phía đầu rắn.
“Coi chừng!”
Giọng nói phát ra từ sau lưng xà yêu, nhưng chậm một bước. Mộ Hải Thương Nguyệt chém vào giữa đầu rắn, kiếm phong như bị cố định, không thể động đậy một chút nào, lãnh ý dần lan ra từ trán xá, lan tới thân kiếm, rồi từ từ đi lên, kết thành một tầng băng mỏng.
“Mau quăng kiếm đi!” Người la to nhất chính là Thanh Tiêu mất tích nãy giờ.
Ôn Cố nhíu mày, trở tay vỗ một chưởng lên kiếm, băng theo đó nứt vỡ, kiếm thoát khỏi đầu rắn lập tức trở lại tay cậu.
Thanh Tiêu giũ quần áo ướt sũng, nói: “Thanh hỗn độn hỏa bị nó nuốt mất rồi.”
Ôn Cố hỏi: “Lấy ra bằng cách nào?”
Thanh Tiêu cười khổ: “Ta cũng không biết.” Hoàng Lăng sợ thanh hỗn độn hỏa đào thoát, nên thiết lập cấm chế nhốt nó ở một nơi, nhưng lại không suy xét đến việc những tên yêu ma quỷ quái khác sẽ lấy được.
Trọng Thế Hoàng bảo: “Cứ giết quách nó là lấy được hỏa chứ gì?”
Thanh Tiêu lưỡng lự: “Việc gì cũng phải có thứ tự trước sau. Nó đến trước lấy được thanh hỗn độn hỏa, nên hỏa là của nó. Nếu chúng ta giết nó cướp bảo vật, vậy có khác gì giết người cướp của đâu?”
Trọng Thế Hoàng ngẩn người. Trong quan niệm của hắn, cái con quái vật rắn không ra rắn, cóc không ra cóc này hiển nhiên không cùng đẳng cấp với người. Nhưng Thanh Tiêu là người tu đạo, quan điểm tại phương diện này bất đồng với hắn cũng không có gì lạ, nên hắn không ý kiến nữa.
Ôn Cố vốn cũng định đi cướp, nhưng nghe Thanh Tiêu nói thế, thành ra không nhắc tới nữa, do dự một lát mới nói: “Hay là chúng ta thương lượng với nó, xin nó cho chúng ta mượn dùng?”
Thanh Tiêu kinh ngạc: “Ngươi muốn thương lượng với nó á? Thương lượng làm sao?”
Ôn Cố nhìn xà yêu đang canh me mình như hổ rình mồi, rồi lại nhìn ánh mắt chờ mong của Thanh Tiêu và Trọng Thế Hoàng, kiên trì tiến lên một bước, nói với xà yêu: “Tại hạ là Ôn Cố, xin xà đạo hữu thứ lỗi vì đã mạo muội quấy rầy. Nói ra thật xấu hổ, kỳ thật lần này chúng ta tới là có việc muốn nhờ.”
Xà yêu yên lặng nhìn cậu.
Ôn Cố tận lực phô bày nụ cười hữu nghị: “Chúng ta muốn mượn thanh hỗn độn hỏa để dùng một lát, việc này rất gấp, xin đạo hữu đừng làm khó. Nếu đạo hữu sợ chúng ta mượn không trả, chúng ta có thể dùng vật gán nợ.”
Xà yêu không đáp tiếng nào, cũng không cử động.
Ôn Cố: “Nếu có yêu cầu khác thì đừng ngại nói thẳng.”
Trọng Thế Hoàng nói: “Cậu xác định nó nghe hiểu à?”
Ôn Cố: “Không chắc.” Yêu quái tu luyện khó hơn người, số lượng vốn đã ít, tu vi cao và biết tiếng người lại càng hiếm. Xà yêu này hàng năm đều trốn dưới đáy sông đào bảo vệ thành, không hiểu mới bình thường.
“Ta hiểu.”
“Nó hiểu.” Ôn Cố gật đầu, rồi lập tức nhận ra tiếng trả lời là của xà yêu, không khỏi vui mừng, “Ngươi hiểu rõ ta nói gì đúng không?”
Xà yêu đáp: “Trừ lời vừa nãy, mấy câu trước đều hiểu.” Tuy nó bảo hiểu, nhưng nói năng cũng không lưu loát lắm, nhưng như thế đã vượt xa mong muốn của đám Ôn Cố rồi.
Ôn Cố thấp thỏm: “Không biết ý đạo hữu thế nào?”
Xà yêu hỏi: “Ngươi là tiên nhân?”
Ôn Cố: “Phải.”
“Chà, hèn chi.” Xà yêu nói, “Tiên nhân gì chứ, hoàn toàn không phân rõ phải trái, còn không bằng người tu đạo.”
Ôn Cố âm thầm xấu hổ.
Thanh Tiêu nhân cơ hội hỏi: “Vậy chuyện mượn thanh hỗn độn hỏa...”
Xà yêu nói: “Ta tu luyện thanh hỗn độn hỏa rất nhiều năm, hiện đã hòa thành một thể, rất khó chia lìa. Nếu cưỡng chế lấy nó ra, ta sẽ mất mấy trăm năm tu vi. May mà các ngươi cũng không phải dạng không biết lý lẽ lắm, bằng không, ta sẽ không nói chuyện với các ngươi.”
Ôn Cố nghe nó bảo nếu lấy ra thanh hỗn độn hỏa sẽ mất đi mấy trăm năm tu vi, trong lòng lạnh lẽo. Nên biết, yêu quái tu luyện rất gian nan, chớ nói mấy trăm năm tu vi, cho dù vài chục năm cũng vô cùng quý giá, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng dứt bỏ.
“Các ngươi cho ta biết dùng nó để làm gì, rồi ta trả lời các ngươi.”
Ôn Cố thấy nó không nhắc đến chuyện liều chết, hơi lấy lại tinh thần, nói cách dùng một lần.
Xà yêu bảo: “Chuyện nhỏ. Ta lấy một ít thanh hỗn độn hỏa cho các ngươi. Nhưng mấy năm tu vi bị mất, các ngươi phải nghĩ cách bồi thường cho ta.”
Ôn Cố nghe vậy thì mừng rỡ: “Hay lắm.”
“Đơn giản, đơn giản lắm. Nhân loại các ngươi tu đạo có đan dược giúp tăng tu vi, ta muốn một viên trăm năm tu vi.” Nó giở công phu sư tử ngoạm.
Thanh Tiêu hít sâu một hơi, không vui nói: “Vụ mua bán này không công bằng! Ngươi cùng lắm tổn thất mấy năm tu vi, chớp mắt liền muốn gia tăng trăm năm, quá tham lam rồi đó.”
Xà yêu: “Các ngươi cũng được lợi. Thanh hỗn độn hỏa các ngươi cứ cầm luôn đi, không cần trả lại ta.”
Mắt Ôn Cố sáng lên. Thanh hỗn độn hỏa là Hoàng Lăng để lại cho Thanh Tiêu, hiện tại bị xà yêu nhanh chân đến trước, cứ ngỡ không lấy lại được, nhưng chỉ cần còn một tia hi vọng, đương nhiên không thể buông tay: “Không dối gạt đạo hữu. Người tu đạo cần nhất chính là tu vi. Đan dược gia tăng tu vi vốn vô cùng trân quý, trăm năm tu vi càng chỉ nghe kỳ danh chứ không thấy trong thực tế, căn bản không thể nào tìm được.”
Trọng Thế Hoàng nhìn cậu một cái. Muốn nói, lúc trước Ông Vu Kiều cho hắn ăn một viên yêu đan liền gia tăng mấy trăm năm tu vi.
Xà yêu lên tiếng: “Hừ! Người tu đạo các ngươi lợi hại lắm mà, chẳng lẽ còn kém hơn yêu quái? Yêu đan năm sáu trăm năm có thể gia tăng trăm năm tu vi.”
Trọng Thế Hoàng bị thái độ của nó làm mất kiên nhẫn, thoáng nhướn mi, hỏi: “Ngươi tu luyện bao nhiêu năm rồi?”
“Năm trăm năm.”
“Nói như vậy, chỉ cần chúng ta lấy yêu đan của ngươi cho ngươi, ngươi sẽ đưa thanh hỗn độn hỏa cho chúng ta đúng không?”
“Đương nhiên...” Xà quái nghĩ một lát, bỗng dưng thấy không đúng, cả giận bảo, “Không phải! Các ngươi dám giết ta, ta liều mạng với các ngươi. Nhất quyết không giao thanh hỗn độn hỏa ra.”
Ôn Cố nói: “Đan dược gia tăng trăm năm tu vi không dễ tìm, dù ta đáp ứng ngươi, cũng không biết khi nào mới có thể thực hiện. Không bằng trước tiên đổi sang mấy năm tu vi được không? Lần sau nếu may mắn có được đan dược gia tăng trăm năm tu vi, ta sẽ tặng cho ngươi.”
Xà yêu đáp: “Không được. Lời nhân loại không đáng tin. Nếu là mấy năm tu vi thì ta muốn mười viên. Còn một điều kiện nữa, ngươi phải giúp ta tránh lôi kiếp.”
Thanh Tiêu: “Hai viên.”
Xà yêu trừng hắn.
Ôn Cố: “Ta nghe nói nếu yêu quái độ kiếp, lôi kiếp sẽ lợi hại hơn lôi kiếp bình thường rất nhiều. Dù ngươi có thanh hỗn độn hỏa hộ thể, e rằng cũng không bảo đảm an toàn.”
Xà yêu đương nhiên biết, không thì sẽ không đưa ra điều kiện như vậy, “Chín viên.”
“Ba viên.”
“...”
Thanh Tiêu cãi cọ với xà yêu nửa ngày, cuối cùng thỏa thuận với năm viên.
Xà yêu rất giữ chứ tín, trực tiếp lấy ra một ngọn hỗn độn hỏa nhỏ cho hắn.
Ôn Cố và Trọng Thế Hoàng sợ quấy rầy hắn hấp thu hỏa, liền tránh đi vài bước cho hắn không gian riêng. Rạng sáng hôm sau, Thanh Tiêu rốt cuộc thu phục được ngọn thanh hỗn độn hỏa nhỏ bằng ngón cái kia, hưng phấn gẩy tới gẩy lui trên đầu ngón tay.
Xà yêu nhắc nhở bọn họ: “Nhân loại, tiên nhân, nhớ phải giữ lời đấy.” Nó nhìn chằm chằm Trọng Thế Hoàng, bổ sung, “Ma cũng thế.”
Ôn Cố chém đinh chặt sắt nói: “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!”
Bọn họ lập tức mang thanh hỗn độn hỏa chạy về Côn Lôn tìm Bạch Tu Đại Tiên, thuận tiện chuyển nhiệm vụ tìm đan dược cho ông.
Bạch Tu Đại Tiên tức đến mức râu đã trắng càng thêm trắng: “Sao lại giao cho ta?”
Ôn Cố: “Ngài tu đạo nhiều năm, giao thiệp rộng.”
Thanh Tiêu: “Ngài tu đạo nhiều năm, nhiều bảo bối.”
Trọng Thế Hoàng: “Ông già nhất, vai vế lớn nhất.”
Bạch Tu Đại Tiên muốn hộc máu.
Mặc kệ trong lòng Bạch Tu Đại Tiên sóng rền dữ dội như thế nào, bọn họ cuối cũng vẫn phải trở lại động phủ của Hoàng Lăng ở Bồng Lai. Lần này, số lượng người tu đạo canh giữ trước động phủ tăng lên năm người.
Bạch Tu Đại Tiên thúc giục Thanh Tiêu ra ngoài giải quyết. “Tiên nhân chúng ta không tiện nhúng tay.”
Thanh Tiêu khó hiểu: “Tại sao? Một mình ta không phải đối thủ của họ.”
Bạch Tu Đại Tiên thổi râu: “Ta đường đường là tiên nhân mà lại đi giành động phủ với mấy người tu đạo chưa phi thăng, việc này nếu truyền ra ngoài, ta còn biết giấu mặt mũi đi đâu?”
Ôn Cố lên tiếng: “Ta nghĩ qua chuyện lần trước, chắc bọn họ vẫn còn nhớ mặt ông, nếu muốn truyền thì đã sớm truyền khắp đại giang nam bắc rồi. Ông trốn cũng không được đâu.”
Bạch Tu Đại Tiên: “Là ai phá cửa gây ra động tĩnh lớn kinh động đến họ hả?”
“Tại ta liên lụy ông.” Dù nói vậy, nhưng Ôn Cố không tỏ ra hổ thẹn chút nào.
Bạch Tu Đại Tiên: “...”
Thanh Tiêu kéo Bạch Tu Đại Tiên đi ra.
Mấy người tu đạo trông thấy Bạch Tu Đại Tiên thì như lâm đại địch, rồi lại nhìn Thanh Tiêu bằng vẻ mặt ngượng ngùng.
Lão phu nhân lúng túng: “Thanh Tiêu đạo hữu sao lại trở về Bồng Lai?”
Bọn họ muốn chiếm trước động phủ của Hoàng Lăng, trước tiên là trục xuất người thừa kế danh chính ngôn thuận của Hoàng Lăng khỏi Bồng Lai. Thanh Tiêu thân cô thế cô, ngày trước phải ra đi trong uất ức, giờ phút này lại mang núi dựa lớn trở về, rất có cảm giác hãnh diện.
Thanh Tiêu mỉm cười: “Sư phụ ta mời các tiên hữu của người đến động phủ làm khách, ta dẫn đường.”
Hắn vừa dứt lời, liền thấy Ôn Cố diện bạch y tay rộng cưỡi mây trắng mang theo Trọng Thế Hoàng đã thay đổi hình dạng từ trên trời bay xuống, nhìn thẳng về phía trước chào hỏi Bạch Tu Đại Tiên và Thanh Tiêu, bày ra dáng điệu thần tiên.