Những người ở phòng cho khách dưới lầu bao gồm Chu Phục Hổ, Lưu Hán Tư và quản gia. Đến phiên Ôn Cố, chỉ còn duy nhất một phòng dùng để chiêu đãi khách quý ngay dưới phòng Trọng Thế Hoàng.
Phòng ốc mang phong cách Trung Hoa phục cổ*, cả hai lầu đều không có ban công, mở cửa sổ ló người ra là có thể nhìn thấy cửa sổ lầu dưới. Trọng Thế Hoàng cầm bóng cao su, nhẹ nhàng ném vào cửa sổ phòng Ôn Cố.
*khôi phục những giá trị cổ, tái tạo lại những gì thuộc thời kỳ trước
Tròng mắt Ôn Cố hơi chuyển động, làm như không nghe thấy, tiếp tục đọc sách.
Hai, ba, bốn...
Trên cửa sổ như trút xuống một cơn mưa đá đứt quãng. Mãi mới dừng lại cho thì di động vang lên.
Ôn Cố thở dài, bắt máy.
Trọng Thế Hoàng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Trong phòng.”
“Tắm à?”
“Đọc sách.”
“Không thấy bóng đập vào cửa sổ hả?”
“Có thấy.”
“Sao không mở cửa sổ ra xem?”
Ôn Cố: “Không mở thì bóng đập vào cửa sổ, nếu mở, bóng nện vào mặt tôi thì sao.” Vừa dứt lời, đầu kia liền truyền đến tiếng cười vui vẻ của Trọng Thế Hoàng, nhanh chóng lan sang cậu, tư thế ngồi rốt cuộc không còn cứng nhắc nữa, thả lỏng tựa vào đầu giường.
Trọng Thế Hoàng nói: “Ra nhìn đi, tôi có thứ này cho cậu.”
Ôn Cố lưỡng lự: “Trễ rồi.”
“Hay là tôi đến phòng cậu?”
Hai chọn một, Ôn Cố chọn mở cửa sổ, thò đầu nhìn lên trên. Một thứ bay xuống, cậu theo bản năng nghiêng đầu, bóng cao su sượt qua tóc mai bên tai, rơi vào phòng, nẩy lên hai cái rồi lăn vào gầm giường.
Trọng Thế Hoàng ló đầu nhìn xuống, cười với cậu: “Cậu phản ứng nhanh đấy.”
Ôn Cố ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh cẩn thận chút đi.”
“Nếu tôi ngã xuống, cậu có thể đón được tôi không?” Nói xong, hắn cố ý duỗi nửa người trên ra ngoài.
Ôn Cố hết nói nổi nhìn hắn.
Trọng Thế Hoàng biết câu hỏi của mình quá sức ngây thơ, ngượng ngùng hỏi: “Ở quen phòng mới không?”
“Rộng hơn phòng cũ.”
“Bảo ở phòng tôi thì không chịu, phòng tôi cũng rộng bằng phòng cậu bây giờ.”
Ôn Cố tiếp tục im lặng.
Trọng Thế Hoàng lưu luyến nhìn khuôn mặt cậu, thấy vẻ mặt cậu hơi mất kiên nhẫn, mới nói: “Trời lạnh lắm, cậu ngủ sớm một chút, nhớ đóng chặt cửa sổ.”
“Ngủ ngon.” Ôn Cố lùi đầu về, lập tức đóng cửa sổ.
Biểu hiện không chút lưu luyến của cậu khiến Trọng Thế Hoàng mất mát. Hắn trở lại phòng, có chút oán giận bấm di động.
Giọng nói ôn hòa của Ôn Cố từ đầu kia truyền đến: “Còn chuyện gì sao?”
Trọng Thế Hoàng nói: “Hôm nay cậu tắm chưa?”
Ôn Cố trầm mặc.
Trọng Thế Hoàng không bất ngờ. Hắn đã sớm phát hiện người mình yêu cái gì cũng tốt, chỉ không quan tâm đến việc vệ sinh cá nhân, làm hắn lúc nào cũng phải ngó chừng, “Nhanh đi tắm đi.”
“Biết rồi.”
“Đừng ngắt máy, cầm điện thoại vào phòng tắm, tôi muốn xác nhận...”
Chưa nói xong, đầu kia đã cúp máy. Trọng Thế Hoàng tưởng tượng đến dáng vẻ xấu hổ của người nọ, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cảm thấy hẹn hò như thế cũng có điểm thú vị.
Hôm sau, Chu Phục Hổ theo Trọng Thế Hoàng đi làm. Ôn Cố ở nhà cùng Trọng Đôn Thiện đọc sách, chơi cờ, đánh Thái cực.
Bỏ qua mấy chuyện mập mờ giữa Ôn Cố và thằng cháu nhà mình, Trọng Đôn Thiện vẫn rất thích cậu, yêu đọc sách, biết chơi cờ, tính cách chín chắn hơn tuổi thật, không có dấu hiệu chủ động trong chuyện với Trọng Thế Hoàng. Tuy hôm qua Lưu Hán Tư nói xấu không ít về cậu, nhưng Trọng Đôn Thiện vốn không thích Lưu Hán Tư, âm âm ra dương*, thành ra ông cảm thấy người bị y nói xấu rất không tệ.
*(-) bạn Tư ghét em Cố x (-) ông ghét bạn Tư = (+) ông thích em Cố
Bởi vậy, cho dù Trọng Đôn Thiện bắt Trọng Thế Hoàng giữ khoảng cách với Ôn Cố, nhưng cũng không khắt khe với việc họ lén lút gặp nhau. Đến chiều, Ôn Cố muốn đi học lái xe, Trọng Đôn Thiện thoải mái cho đi.
Ôn Cố tự luyện tập bốn tiếng, lúc về còn chào hỏi giáo viên đang mải tán dóc. Sau khi chứng kiến kỹ thuật hoàn mỹ bất hợp lý của cậu, giáo viên áp dụng phương pháp dạy “nuôi thả”, thích luyện sao thì luyện, động tác đúng hay sai mặc kệ, xe chạy đúng hướng là được.
Ngoài cổng, Trọng Thế Hoàng mở sẵn BMW đứng chờ.
Ghost đã chính thức “hi sinh” trong vụ lật xe, BMW này là chiếc xe trước kia mẹ hắn thường lái. Lưu Hán Tư không thích chiếc xe này, chê nó không đẳng cấp, may mà Triệu Thụ Thanh không quan tâm đến những thứ ấy.
Thấy Ôn Cố đi ra, hắn bấm còi.
Ôn Cố đi tới, nhìn nhìn hắn rồi mở cửa xe, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Lên xe, đi ăn cơm.”
Ôn Cố: “Anh Chu đâu?”
Trọng Thế Hoàng chỉ đằng trước. Một chiếc Audi màu đen đang đậu ở đó, cảm giác được ánh nhìn của Ôn Cố, một bàn tay vươn ra vẫy vẫy với cậu.
Ôn Cố lên xe: “Đi đâu ăn?”
Trọng Thế Hoàng đáp: “Đến nơi thì biết.”
Xe băng băng trên đường lớn, sau đó quẹo vào một con hẻm nhỏ. Học sinh tụ tập đầy trong hẻm, đồng phục xanh trắng đan xen như trời xanh mây trắng, từng cụm từng cụm từ nơi nào bay tới rồi lướt đi theo cơn gió.
Trọng Thế Hoàng kéo Ôn Cố vào một tiệm nhỏ, Chu Phục Hổ mang những người khác âm thầm vây quanh bọn họ.
“Cho hai cái bánh nướng than lớn.”
Lúc gọi bánh, ánh mắt Trọng Thế Hoàng nhìn Ôn Cố hàm chứa một chút đắc ý tranh công, một chút ngượng ngùng lấy lòng.
Tim Ôn Cố hơi rung động, từ khi nhận ra ý đồ của hắn, cảm xúc của cậu ngày càng biến hóa, tựa như chỉ một ánh mắt lơ đãng của ai đó cũng có thể khiến cậu trăn trở suy nghĩ rất lâu, đến khi tỉnh táo lại, cảm thấy không cần phải như vậy, thì ánh mắt ấy đã in sâu vào đầu, muốn xóa đi cũng không được nữa. Đến lần sau, lại tiếp tục tuần hoàn.
Mới có bao lâu mà trong đầu cậu đã khắc ghi đầy đủ biểu cảm của người đó.
Thật không dám tin.
Cũng quá đáng sợ.
Người tu đạo, vốn nên thanh tâm quả dục.
Mãi tới khi bánh nướng thơm ngào ngạt đưa đến trước mặt, Ôn Cố mới giật mình nhận ra bản thân đang đứng trước quầy hàng ngẩn người.
Trọng Thế Hoàng thích vẻ mặt ngu ngơ không biết làm sao của cậu, khi ấy trông cậu như đứa trẻ ngây thơ, trắng tinh không tì vết, đang chờ đợi bức tranh lộng lẫy đầy màu sắc mình và cậu cùng khiêu vũ.
“Nếu cậu thích ăn, sau này chúng ta thường xuyên đến.” Hắn nắm tay Ôn Cố, không để ý ánh mắt thiên hạ, thản nhiên ra khỏi cửa tiệm.
Thời đại bây giờ, hai người đàn ông tay trong tay đi trên đường vẫn sẽ bị thiên hạ dòm ngó. Nhưng hắn không sợ, hắn không thích sống dưới cái bóng của người khác, càng không muốn bản thân mình và người yêu chịu oan ức vì kẻ khác, hắn sẽ chậm rãi quen với loại ánh mắt này, hi vọng Triệu Thụ Thanh cũng vậy. Đây là chuyện bọn họ về sau phải cùng nhau đối mặt. Ông nội đã ra tay, hắn không thể ngồi chờ chết, để mặc cho khoảng cách hai người bị kéo xa.
Mặc kệ đối phương nghĩ thế nào, suốt chặng đường này, hắn sẽ nắm tay người ấy dũng cảm tiến tới, giống như khi đối mặt với sống chết, cậu nguyện ý nắm tay hắn, sóng vai bên nhau.
Ôn Cố cứng nhắc cả người, từ khi ra khỏi tiệm đến lúc lên xe gần như không nghĩ được gì, chỉ nhớ mang máng ánh nhìn kinh ngạc của Chu Phục Hổ cùng tiếng hô ngạc nhiên và tiếng thì thầm. Là thần tiên, cậu không mấy quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cái cậu để ý là hơi ấm từ bàn tay kia.
Như thể toàn thân đang sôi ùng ục.
Đóng cửa xe, không gian trở nên chật hẹp, nghe thấy cả hơi thở gần trong gang tấc.
Nhìn Trọng Thế Hoàng luống cuống một tay cầm sữa đậu nhành, tay kia cầm bánh, tim Ôn Cố loạn nhịp.
Trọng Thế Hoàng bỗng nhiên dừng tay, quay đầu quan sát cậu.
Ôn Cố bình tĩnh nhìn hắn: “Anh nhìn cái gì?”
Trọng Thế Hoàng nhếch miệng cười: “Cậu thì sao, đang nhìn cái gì?”
Ôn Cố im lặng quay đi.
Trọng Thế Hoàng đưa sữa đậu nành và bánh nướng đến miệng cậu.
Ôn Cố nhận lấy, làm như lơ đãng hỏi: “Trên thế gian này, anh lưu luyến nhất điều gì?”
“Trên thế gian này?” Trọng Thế Hoàng cười cười trước thuyết pháp của cậu, nhưng thấy cậu cực kỳ nghiêm túc, bèn trả lời, “Trước đây là người nhà, giờ thì...” Hắn không nói, tròng mắt đen thẳm chăm chú nhìn cậu.
Ôn Cố: “Lỡ như, biến mất thì sao?”
Trọng Thế Hoàng căng thẳng, bỏ bánh xuống, vươn tay cầm tay cậu: “Có ý gì? Cậu gặp chuyện gì sao?”
Ôn Cố nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn, cuối cùng cũng không đành lòng, cúi đầu né tránh ánh mắt: “Thế sự khó liệu.”
Trọng Thế Hoàng nghĩ đến ba mẹ tráng niên mất sớm, trong lòng chợt bi thương, ngón tay lặng lẽ vuốt nhè nhẹ lên mu bàn tay cậu, thấy cậu không nói gì, lại thử thăm dò đưa lên môi ấn một nụ hôn khẽ, sau đó hồi hộp chờ đợi phản ứng của cậu.
...
Ôn Cố hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào. Cậu tu đạo từ nhỏ, dốt đặc cán mai chuyện nam nữ, song tu với Trương Kỳ cũng xuất phát từ mục đích tu luyện chứ không hề có tình dục. Đối với cậu, thủ đoạn theo đuổi buồn nôn của Trọng Thế Hoàng cứ như đầm rồng hang hổ, cực kỳ quái dị và mới lạ.
Trọng Thế Hoàng thấy cậu không từ chối, cảm thấy hưng phấn khó kiềm nén, hận không thể đè ai kia xuống gặm một lượt từ đầu đến chân. Nhưng hắn biết dục tốc bất đạt, dáng vẻ đối phương có vẻ giống không phản ứng hơn là ngầm đồng ý. Mình mà nôn nóng quá, rất dễ dọa người chạy mất.
Hắn nắm móng vuốt của Ôn Cố hết hôn lại hôn, mãi đến khi người ta giãy ra mới chịu thả, sau đó giành lên tiếng trước: “Cậu nếm thử xem có ngon không, nếu ngon, tôi sẽ mời người về nhà.”
Ôn Cố nhìn hắn ngây ngẩn.
Trọng Thế Hoàng cười, nói: “Ai bảo cậu chỉ thích ăn bánh nướng chứ?”
Ôn Cố cúi đầu, chùi nhẹ mu bàn tay bị hôn lên quần, đáp: “Không đặc biệt thích ăn gì cả.”
Trọng Thế Hoàng thấy có chuyển biến liền nắm lấy cơ hội, tán gẫu về mấy chuyện hài hước trong công ty. Thực ra, công ty mấy ngày nay đều như đang đánh trận, đâu ra nhiều chuyện cười như vậy, có một số là hắn cải biên từ những chuyện cười cũ. Song, những tiết mục ngắn này vẫn cực kỳ mới mẻ với Ôn Cố, cậu nghe đến say mê.
Trọng Thế Hoàng được cổ vũ, thêu dệt càng trôi chảy hơn.
Ôn Cố nghe xong, cảm thán: “Công ty các anh lúc thì không có giấy vệ sinh, lúc thì cúp điện, một lát lại rỉ nước, sinh hoạt thật gian khổ.”
Trọng Thế Hoàng: “...” Hình như, bịa hơi lố rồi.
Buổi tối, Trọng Thế Hoàng còn phải ra ngoài xã giao, hai người chia tay tại nơi cách lão trạch không xa. Ban ngày lén lút hẹn hò ở ngoài, đến tối hẹn hò lầu trên lầu dưới, cuộc sống trải qua vừa hồi hộp vừa kích thích, mỗi phút giây bên nhau đều vô cùng quý giá. Mới nếm trải một ngày, Trọng Thế Hoàng đã ăn ngon quen mùi, muốn ngừng mà không được. Thậm chí nhìn bóng dáng Ôn Cố rời đi cũng làm hắn thỏa mãn.
Bởi vậy, khi tiếp điện thoại của Cảnh Tụng Bình, giọng hắn chưa bao giờ phấn chấn như vậy.
Cảnh Tụng Bình lại rất chán nản, ấp úng: “Triệu Thụ Thanh có ở cạnh cậu không?”
“Hả? Vừa tách ra. Cậu tìm cậu ấy có chuyện gì?”
“Không phải. Mà là chuyện cậu bảo tôi điều tra có kết quả.”
“Về Thụ Thanh à? Cậu ấy làm sao?” Trọng Thế Hoàng hồi hộp.
Cảnh Tụng Bình nói: “Tôi sai người tìm đến nhà cậu ấy nhưng mà... không có.”