Khuôn mặt Thịnh Văn Chiêu chậm rãi khôi phục như thường, giật giật thân thể, quay đầu nhìn Ôn Cố đang quan sát hắn, cười cười, âm trầm nói không nên lời: “Sư huynh, ngươi cuối cùng cũng chịu ra.”
Hồn phách kia dĩ nhiên là Lữ Hằng.
Lữ Hằng sững sờ nhìn hắn: “Ngươi là...”
Thịnh Văn Chiêu nói: “Ta ở động Toái Hồn lâu như vậy, thử qua đủ loại phương pháp, nếu không cùng sơn chủ diễn cảnh này, chỉ sợ ngươi vẫn co đầu rút cổ ở bên trong không chịu ra đâu nhỉ?”
Lữ Hằng lúng túng: “Ngươi thấy ta cũng chỉ tức giận, cần gì gặp lại?”
Sơn chủ ném Tỏa Hồn Cổ cho Thịnh Văn Chiêu*: “Của ngươi về ngươi, của ta về ta.” Hắn nói, nhìn về phía Ôn Cố.
*trong bản raw là “ném cho Lữ Hằng”, nhưng mình thấy vô lý quá nên đổi thành Thịnh Văn Chiêu ._.
Thịnh Văn Chiêu cười nói: “Hẳn là vậy.”
Sơn chủ chuyển động Ngưng Hồn Kính, buông tha Lữ Hằng, chiếu về hướng Ôn Cố, ngón tay xẹt qua mặt gương, gương chợt lóe lên một tia sáng, ánh sáng rọi vào vách hang rồi phản chiếu lên người Ôn Cố. Ôn Cố chỉ cảm thấy hồn phách muốn nổ tung, Hồn Tu Công Pháp cũng vô dụng, ba hồn bảy phách không tự chủ muốn chui ra.
Lữ Hằng nhìn nụ cười đắc ý của Thịnh Văn Chiêu, sắc mặt buồn bã, thân thể dịch chuyển xuống dưới, chắn trước mặt Ôn Cố.
Ôn Cố, sơn chủ và Thịnh Văn Chiêu đồng thời cả kinh.
Môi Ôn Cố run lên, muốn nói gì nhưng một chữ cũng không thốt ra nổi.
Thịnh Văn Chiêu thất thanh: “Ngươi làm gì?”
Tuy sơn chủ đã lập tức thu tay, nhưng tia chiết xạ vẫn kéo dài như cũ.
Chứng kiến hồn phách mình chậm rãi tan biến, Lữ Hằng vẫn rất bình tĩnh: “Ta cứ tưởng chỉ cần thật tâm chuộc tội, một ngày nào đó sẽ được ngươi tha thứ. Hiện tại mới biết, là ta quá tự cho là đúng.”
“Ngươi kiếp trước chịu khổ vì ta, kiếp này bị ta làm hại rơi vào ma đạo, ta cho ngươi, ngươi không cần, mà chỉ mắc nợ càng thêm nhiều, e là vĩnh viễn cũng không trả hết.”
“Điều duy nhất ta có thể làm là giúp ngươi đạt thành ước muốn trừ bỏ tâm ma.”
Nói đến đây, trong mắt Lữ Hằng hiện lên vẻ áy náy và không đành lòng.
“Tiểu sư đệ, thực xin lỗi, là sư huynh hại đệ.”
“Sư huynh sai rồi.”
Thịnh Văn Chiêu ngây dại, mắt nhìn thẳng vào y, đầu óc trống rỗng, hình ảnh trước mắt hoàn toàn không nối liền với não bộ, càng không thể phân tích chuyện gì đang xảy ra.
Lữ Hằng mỉm cười: “Ta nguyện hồn phi phách tán để đổi lấy vạn thế bình an cho ngươi.” Y đột nhiên trừng to mắt, tay phải vung lên, phất ra một luồng kình phong, đánh vào hồn phách Ôn Cố: “Đi đi!”
Sơn chủ phản ứng cực nhanh, lập tức dùng Ngưng Hồn Kính khóa hồn phách Ôn Cố.
Lữ Hằng bị tán chỉ còn một hồn ba phách cản lại.
Thịnh Văn Chiêu chợt phục hồi tinh thần, vươn tay muốn bắt Lữ Hằng nhưng không được, cứng ngắc lên tiếng: “Không phải như thế, không phải...”
Ôn Cố vừa nhìn sang, hồn phách liền bị tống ra ngoài thông qua “cửa”, khoảnh khắc bay ra, chỉ nghe Thịnh Văn Chiêu hô một tiếng tê tâm liệt phế “Không”!
Côn Lôn, Hoàng Cố Cung.
Bạch Tu Đại Tiên kiên trì đứng ở cửa thu thập những món đồ đồng bị đập tan tành, cẩn thận đi vào trong điện, chào hỏi người đang lạnh lùng ngồi trên cao: “Nghe nói tân Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh đã luyện thành từ ba ngày trước, xin hỏi Trọng tiên hữu khi nào có thể sử dụng?”
Trọng Thế Hoàng dựa lưng vào ghế, ngồi một cách đĩnh đạc, như cười như không nói: “Phải không? Luyện thành rồi sao? Đại tiên không nhắc ta cũng quên mất. Vậy chuyện đại tiên đáp ứng ta đã thực hiện được chưa?”
Bạch Tu Đại Tiên càng ứa nhiều mồ hôi lạnh.
Trọng Thế Hoàng thấy ông hồi lâu không đáp, sầm mặt nói: “Chắc đại tiên vẫn còn nhớ những gì mình nói lúc trước khi khuyên ta chuyên tâm luyện đỉnh đúng không?”
Bạch Tu Đại Tiên bối rối: “Vẫn nhớ.”
“Vậy kết quả thì sao?”
Bạch Tu Đại Tiên: “Căn cứ vào quẻ tượng, trong mấy ngày này sẽ có tin tức.”
Trọng Thế Hoàng: “Ông nói mấy lời này nhiều lắm rồi.”
Bạch Tu Đại Tiên cười khổ: “Thiên ý khó dò, ta chỉ có thể nhìn thấy một hai. Ta cam đoan Ôn Cố nhất định sẽ trở về, về phần thời gian, chắc trong vòng năm năm.”
Trọng Thế Hoàng siết chặt ngón tay, tiện tay quăng tay dựa ghế ra ngoài, sau đó đứng lên đá rơi bàn trà trước mặt, cười lạnh với Bạch Tu Đại Tiên: “Được, vậy đợi năm năm đi.”
“Vậy Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh...”
“Bảo đợi năm năm cơ mà?”