Tế Thế

Chương 62: Chương 62: Phần III: Tái thế - Thời cơ gặp lại




Quá trình không quan trọng, quan trọng là bọn họ cuối cùng cũng thành công.

Tang Bồ và Thanh Tiêu vô cùng vui sướng dẫn Ôn Cố về Côn Lôn, trong lòng vẫn rất tò mò về chuyện giữa cậu với Kiều Kiều. Nhưng từ lúc đi Thiên Hồ cảnh về, thần sắc Ôn Cố rất kỳ lạ, thường thì vừa nói đã đi, còn không thì cũng nhìn về xa xa mà ngẩn người, khiến Thanh Tiêu và Tang Bồ muốn hỏi cũng không thể mở miệng, đành phải ôm nghi ngờ trở lại Côn Lôn.

Họ trở về nhanh như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Tu Đại Tiên, lúc ông trông thấy Thiên Đồng Ngọc, mừng rỡ đến nheo mắt, khen ngợi không ngớt.

“Các ngươi tính dùng tảng đá này làm chân đỉnh à? Nhưng cũng chỉ đủ một thôi.” Giọng nói lạnh như băng vang lên phía sau họ.

Đám Ôn Cố vừa quay đầu thì thấy Thanh Trản mang theo một thanh niên áo xám đi tới. Thanh niên mi mục sơ lãng*, vẻ mặt lạnh nhạt, mơ hồ hàm chứa ý cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm**.

*mặt mày trong trẻo, sạch sẽ

**không muốn người ngoài đến gần,hình dung loại người kiêu ngạo, khó gần

Bạch Tu Đại Tiên vui mừng nói: “Chẳng lẽ vị này chính là Nguyên Thời đại tiên.”

Thanh niên gật đầu: “Ta là Nguyên Thời.”

“Vừa nãy ngươi bảo nó làm chân đỉnh là ý gì?” Thanh Tiêu hỏi.

Nguyên Thời lười biếng đáp: “Khối này là nguyên thạch của Thiên Đồng Ngọc, phải tinh luyện mới dùng được. Một khối nhỏ như vậy, đại khái có thể tinh luyện...” Hắn vươn nắm tay ra, “Một nửa bằng này.”

...

Lòng Bạch Tu Đại Tiên sắp tan nát rồi.

Ôn Cố xấu hổ: “Tại ta làm hỏng việc!” Nếu cậu chịu đồng ý điều kiện của đại trưởng lão, có lẽ đại trưởng lão sẽ chỉ ra sai sót. Nhưng nếu thời gian quay ngược lại, cậu biết số Thiên Đồng Ngọc Kiều Kiều cho vẫn chưa đủ luyện đỉnh, liệu cậu có đồng ý không?

Dáng vẻ đau đớn của Trọng Thế Hoàng xẹt qua đầu, cậu gần như lập tức phủ định khả năng này. Cậu đã lừa dối Trọng Thế Hoàng biết bao nhiều lần rồi, sao có thể tiếp tục thất hứa nữa?

Nếu thời gian quay ngược lại, có lẽ cậu sẽ chỉ tiếp tục cầu xin.

Tang Bồ và Thanh Tiêu cũng tự trách.

Nguyên Thời nói: “Kỳ thật, dùng Thiên Đồng Ngọc làm Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh cũng không phải tốt nhất, bằng không, cũng sẽ không dễ dàng bị luyện chế thành ma đỉnh như thế.”

Bạch Tu Đại Tiên sợ hắn nghi ngờ bọn họ ngu ngốc, vội vàng nói một chút về phương án hai và ba.

Nguyên Thời gật đầu: “Hai cái này cũng không tồi.”

Bạch Tu Đại Tiên nghe hắn khen ngợi, trong lòng vui vẻ không thôi: “Nguyên Thời đại tiên chịu ra tay, muôn dân có thể được cứu rồi!”

Nguyên Thời nghi hoặc: “Ta bảo muốn ra tay bao giờ?”

Bạch Tu Đại Tiên: “...” Từ nãy giờ nói nhiều thế toàn là tám nhảm cả sao?

Nguyên Thời nói: “Ta không biết luyện chế.”

Bạch Tu Đại Tiên: “...” Sao nói nghe chuyên nghiệp lắm mà?

Thanh Tiêu giật mình: “Đại tiên là đại sư luyện khí mà sư phụ luôn tôn sùng, sao lại không biết được?”

Nguyên Thời: “Sư phụ ngươi là ai?”

“Hoàng Lăng.”

“À, hắn cũng biết mà.” Nguyên Thời nói, “Vũ khí ta luyện chế không phải dùng để giết người, mà dùng để phòng ngừa bị giết, luôn đơn giản trực tiếp, quả thật không biết luyện chế thứ hấp thu khí ô uế để biến thành linh khí trời đất như này.” Giọng điệu hắn vừa nghiêm túc vừa thật tình, khiến người ta không tự chủ được tin tưởng.

Bạch Tu Đại Tiên từ hi vọng đến thất vọng, lại từ hi vọng đến thất vọng, liên tiếp hai lần, có chút không còn cách nào khác, bất đắc dĩ nói: “Mặc kệ nói như thế nào, đại tiên cũng hiểu công việc hơn chúng ta, khẩn cầu đại sư lưu lại giúp chúng ta một tay.”

Nguyên Thời bảo: “Được, ta cũng muốn xem Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh phải luyện chế như thế nào.”

Mặc dù đã cao giọng bảo là sẽ luyện chế Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh, nhưng đến bây giờ, bát tự vẫn còn chưa phất lên. Không có luyện khí sư, khoáng thạch luyện chế thì chỉ có một khối làm chân đỉnh – còn là lựa chọn đầu tiên.

Nhưng mấy ngày nay, Côn Lôn cũng không hẳn toàn là tin tức xấu.

Không biết có phải bị sự xuất hiện của Thanh Trản và Yên Hoa dọa đến hay không, về sau Diêm Hào rất an phận, không lớn lối nữa, chỉ yên lặng giằng co với chúng tiên, âm thầm thu hẹp địa bàn, khiến chư tiên cũng được thở phào phần nào.

Sau khi nghe tin, Ôn Cố do dự hồi lâu, vẫn chọn nửa đêm đi tìm Bạch Tu Đại Tiên.

Bạch Tu Đại Tiên thấy cậu thì thở dài: “Ngươi vẫn rất lo lắng.”

Ôn Cố nói: “Thiên Hồ cảnh có một Khuy Thế Kính, ta đã nhìn thấy hắn. Hắn đang bị Ông Vu Kiều tra tấn.”

Bạch Tu Đại Tiên nhíu mày: “Theo ta được biết, Kiều Mạnh làm người tuy rằng... âm hiểm xảo trá, hèn hạ vô sỉ đáng hổ thẹn, mất hết tính người, tội ác chồng chất, không chuyện ác nào không làm. Thế nhưng, hắn thích trốn sau lưng người khác để châm ngòi ly gián hoặc mượn đao giết người, sẽ không tùy tiện cấp cho đãi ngộ được đích thân hắn tra tấn đâu.”

Ôn Cố giận tái mặt.

“Chẳng lẽ... không đúng, bọn họ vốn không cùng xuất hiện, vì sao lại thế được?” Bạch Tu Đại Tiên khó hiểu.

Ôn Cố: “Ta muốn đi tìm hắn.”

“Thời cơ chưa tới, ngươi tìm cũng không thấy.”

“Cho dù như thế, cũng tốt hơn ngồi đây lo âu bất an.”

Bạch Tu Đại Tiên thấy cậu kiên quyết, không khuyên nhủ nữa, chỉ nhắc nhở: “Việc Kiều Mạnh tra tấn Trọng Thế Hoàng thật sự rất không bình thường. Có hắn đứng giữa làm khó dễ, nói không chừng cơ duyên để các ngươi gặp mặt sẽ có biến hóa.”

Ôn Cố ngạc nhiên: “Vì sao?”

“Thực không dám giấu giếm, bàn về vai vế, ta nên xưng Kiều Mạnh một tiếng... tằng tằng tổ sư bá.”

Trong lòng Ôn Cố chấn động: “Hắn cũng là truyền nhân của Hành Thiên Đạo?”

“Chẳng những là truyền nhân, mà còn là đệ nhất đại đệ tử của Hành Thiên Đạo.” Bạch Tu Đại Tiên thấy vẻ mặt Ôn Cố tràn đầy khiếp sợ, gật đầu bảo, “Không sai, hắn là thủ tịch đại đệ tử của Thiên Thần Tất Hư, đạo hiệu Tiềm Xung.”

Ôn Cố: “Ta cứ nghĩ đại đệ tử luôn cương tâm.”

“Đó là tằng tằng tổ sư của ta. Kiều Mạnh và Tất Hư đại thần đoạn tuyệt quan hệ, phản bội sư môn, thề đối nghịch với thiên đạo, Tất Hư đại thần liền trực tiếp xóa tên hắn. Mà Hoàng Thiên nha, Thương Thiên nha cũng ra đời từ đó. Nếu hắn không siêng năng đoán mệnh lại sửa mệnh nhiều năm như vậy, thiên đạo sao lại xuất hiện sai sót?”

Đây đúng là vấn đề khiến Ôn Cố rối rắm từ lâu. Nếu thiên đạo đã định, sao có thể phát sinh sai lầm? Chẳng lẽ thiên đạo không đoán trước được sai lầm đó sao? Trong trường hợp có người tính ra thiên đạo nên cố phá hư, vậy thì rõ ràng rồi.

Bạch Tu Đại Tiên nói: “Đây là bí mật cay đắng của Thiên Hành Đạo, thỉnh tiên hữu bảo mật giúp cho.”

Ôn Cố vội nói đương nhiên.

Bạch Tu Đại Tiên lo lắng ra mặt: “Thực ra, cho dù luyện chế được Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh, cũng rất khó dọn dẹp tàn cục này. Kiều Mạnh giật giây Diêm Hào luyện chế ma đỉnh, cải biến toàn bộ mệnh bàn của thiên đạo, tạo nên ảnh hưởng rất sâu sắc, tương lai thật khiến người ta lo lắng.”

Dù Ôn Cố không phải người của Hành Thiên Đạo, nhưng cũng hiểu được ý ông. Tận thế kéo đến, dẫn tới không biết khiến bao nhiêu người vô tội phải chết oan, còn khiến biết bao người chỉ một đêm đã hai bàn tay trắng. “Đại tiên yên tâm, xe đến trước núi ắt có đường, ta tin chỉ cần còn thiên đạo, thiện ác chung quy đều có báo ứng.”

Bạch Tu Đại Tiên mỉm cười vỗ vai cậu: “Chính là như thế. Cho nên đợi xong chuyện ở đây, ngươi phải cố gắng làm việc. Đến lúc đó, Thương Thiên nha nhất định sẽ bận tối mày tối mặt.”

Ôn Cố: “...” Hồi nãy mình tự nhảy vào một cái hố rồi thì phải?

Sau khi lưu luyến từ biệt chúng hữu ở Côn Lôn, Ôn Cố cưỡi mây đi mất, tới nửa đường, đột nhiên nhớ tới một người — Lữ Hằng. Thịnh Văn Chiêu bảo y ở Côn Lôn nhưng không phải. Ôn Cố nghĩ một lát vẫn thấy không yên lòng, quyết định quay về, từ xa nhìn thấy Thanh Tiêu và Bạch Tu Đại Tiên đang ngồi trên tảng đá quay lưng về phía cậu trò chuyện.

Lúc cậu đến, đúng lúc nghe được Thanh Tiêu nói: “Thật khổ cho sư phụ ta, không biết khi nào mới có thể đoàn tụ với Ôn Cố đại tiên.”

Bạch Tu Đại Tiên nghe thấy động tĩnh, bỗng dưng quay đầu lại, thấy Ôn Cố thì hơi ngẩn ra, hỏi: “Sao đi mà quay lại?”

Ôn Cố thấy Thanh Tiêu nhìn mình thấp thỏm, bèn kiềm chế tâm trạng, đáp: “Còn một việc muốn hỏi đại tiên.” Sau đó kể lại chuyện Lữ Hằng.

Bạch Tu Đại Tiên thở dài: “Hắn với Thịnh Văn Chiêu... Chậc. Việc này để ta nghĩ biện pháp. Ngươi cứ đi làm chuyện của mình đi.”

Ôn Cố nhìn nhìn Thanh Tiêu.

Thanh Tiêu: “Đại tiên...”

“Ta có quen sư phụ ngươi à?” Cậu nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Thanh Tiêu lo lắng nhìn về phía Bạch Tu Đại Tiên.

Bạch Tu Đại Tiên không nghĩa khí bỏ chạy, vừa chạy vừa bảo: “Lữ Hằng mất tích, rất nguy hiểm, ta phải đi dò la xem chuyện gì xảy ra.”

Thanh Tiêu cúi đầu không dám nhìn vào mắt Ôn Cố, ngắc ngứ nói: “Xin thứ cho ta tạm thời không thể tiết lộ.”

Ôn Cố như có chút đăm chiêu: “Ngươi bảo sư phụ ngươi lịch kiếp... Vậy hắn hiện tại nên là người phàm.”

Thanh Tiêu quay lưng lại với cậu, tỏ ý không muốn hợp tác.

Ôn Cố tiếp tục nói: “Ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện của ta với Trọng Thế Hoàng cho ngươi biết, nhưng là ngày ấy tại Thiên Hồ cảnh, ngươi luôn miệng nói ta đã có người trong lòng.”

Thanh Tiêu đang suy xét là nên đào hố nhảy vào, hay dứt khoát cắp đuôi bỏ chạy.

Đáy lòng Ôn Cố mơ hồ có đáp án, sự tình lúc trước suy nghĩ nát óc vẫn không ra cũng gần như trồi lên mặt nước. Nhưng cậu không suy nghĩ sâu xa nữa. Dù sao, người cậu quen là Trọng Thế Hoàng, người cậu thích là Trọng Thế Hoàng, muốn cùng song tu cũng là Trọng Thế Hoàng, những cái khác không quan trọng.

Chờ tới khi Thanh Tiêu không chịu nổi áp lực, tính quay lại nhắc nhở, sau lưng cũng chỉ còn lại một làn gió và một cây hòe già.

Trước tiên, Ôn Cố đến Lộc Thành hội hợp với Đổng Hi, báo lại toàn bộ động thái của Côn Lôn những ngày gần đây.

Đổng Hi cũng trao đổi bằng một ít tình báo ở trần gian.

“Sau khi Ông Vu Kiều mất tích, quyền lực ở căn cứ Hi Vọng rơi vào tay vợ chồng Trang thị. Nhưng danh tiếng của hai người này không tốt, không đủ để phục chúng, hiện tại căn cứ chia thành năm sáu phái. Hôm nay còn tốt đẹp, ngày mai đã trở mặt, nội dung vở kịch thay đổi mỗi ngày, so với phim truyền hình còn hấp dẫn hơn, ta thấy ngày căn cứ Hi Vọng sụp đổ không còn bao xa nữa.”

Ôn Cố hỏi: “Vậy căn cứ các ngươi thì sao?”

“Căn cứ chúng ta...” Đổng Hi dừng một chút, đột nhiên trợn trắng mắt nhìn cậu, “Cái gì mà căn cứ chúng ta? Là căn cứ Kỳ Lân, ta không cùng nhóm với bọn họ.” Khẩu khí của cô rất không tốt, hiển nhiên có điều bất mãn. “Căn cứ Kỳ Lân tốt hơn căn cứ Hi Vọng một chút. Nhưng từ lúc ta phản đối dị năng giả dùng tinh thể, bọn họ liền ôm bất mãn với ta, gạt ta sang một bên. Mãi đến khi có rất nhiều dị năng giả đột nhiên biến thành thây ma và giết người trong thành phố, họ mới chạy tới xin ta giúp đỡ, nhưng sai lầm lớn đã hình thành, ta chỉ có thể cố gắng bù đắp. May mà Thương Lương không định hồ đồ đến cùng, hiện tại đã thành thật cấm dị năng giả ăn tinh thể, cuối cùng cũng yên tĩnh được.”

“Vậy...”

“Tình huống ở căn cứ Thế Thanh là tốt nhất.” Không đợi Ôn Cố hỏi, cô đã nói tiếp, “Trọng Thế Hoàng mất tích, trước mắt do Cảnh Tụng Bình thế chỗ. May mà nền tảng của Trọng gia tại căn cứ Thế Thanh rất vững chắc, lại có Mạnh Cẩn và Trịnh Thịnh Vũ duy trì, tình hình bên trong vẫn rất ổn định. Đặc biệt là gần đây, quan hệ giữa họ với chính phủ ngày càng mật thiết, tin rằng không bao lâu nữa, căn cứ Thế Thanh sẽ biến trở về Hổ Thành.”

Biến trở về Hổ Thành nghĩa là, căn cứ Thế Thanh vì tận thế mà tồn tại sẽ biến mất.

Thế gian đang chậm rãi khôi phục sức sống bằng chính phương thức của mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.