Cảnh Tụng Bình nghi hoặc nhìn về phía Ôn Cố.
Ôn Cố giơ hai tay tỏ vẻ vô tội. Mất đi chỗ dựa, thân thể Trọng Thế Hoàng trượt xuống.
“Giữ chặt!” Cảnh Tụng Bình lại hét lên.
Ôn Cố cuống quýt ôm thật chặt người vào lòng.
Cảnh Tụng Bình đột nhiên nhớ ra: “Cậu là trị liệu sư mà? Cậu ấy bị gì vậy?”
Ôn Cố chỉ lên đầu, rồi diễn tả bằng một vòng tròn.
Chu Phục Hổ: “Đầu bị thủng?”
“...” Ôn Cố lắc đầu, nắm tay thành nắm đấm.
Chu Phục Hổ: “Đầu thiếu đánh?”
Cảnh Tụng Bình trừng anh ta: “Im đi.”
Ôn Cố vừa đặt Trọng Thế Hoàng nằm xuống đất, vừa độ tiên khí vào cơ thể hắn, giúp hắn áp chế ma khí. Ma nguyên kim đan sắp thành hình bị tấn công mạnh mẽ, ngay lập tức tiêu tán, linh căn hệ kim đang lan lên đầu rụt về, dần dần rút lui.
Ôn Cố bỏ tay ra, thấy sắc mặt Trọng Thế Hoàng hồng hào trở lại mới khẽ thở phào.
Cảnh Tụng Bình hỏi: “Thế nào?”
Ôn Cố gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau đó chỉ vào lồng ngực hắn, tay như rong rêu uốn tới uốn lui.
Cảnh Tụng Bình không hiểu nổi, hỏi Chu Phục Hổ: “Là sao?”
Chu Phục Hổ đáp: “Tạm thời không sao, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.”
“Sau này phải chăm chỉ tập giãn cơ ngực và xoay thắt lưng.”
Ôn Cố: “...”
Cảnh Tụng Bình đuổi Trọng Thế Hoàng về biệt thự Thủy Thượng, rồi đưa Ôn Cố đi gặp một dị năng giả hệ trị liệu khác.
Ôn Cố vốn định ở lại trông nom Trọng Thế Hoàng, nhưng nghe hắn nói thế, cũng cảm thấy nên đi hỏi vị thần tiên kia về tình huống hiện tại. Theo cậu thấy, ma khí không phải không thể khống chế, nhưng không hiểu sao lại thành ra không cứu vãn nổi như vậy.
Vị thần tiên kia thoạt nhìn khoảng năm sáu mươi tuổi, diện mạo cường tráng, cao to, chỉ nhìn thôi sẽ cảm giác được một luồng khí nghiêm nghị chính trực đánh ập tới.
Cảnh Tụng Bình giới thiệu: “Vị này họ Đồ, gọi là Đồ Đại Thần.”
Ôn Cố bỗng dưng thấy cổ mát lạnh.
Đồ Đại Thần nhìn Ôn Cố — dùng ánh mắt trao đổi tin tức không rõ ràng.
Ôn Cố nhìn Đồ Đại Thần — dùng ánh mắt trao đổi tin tức không rõ ràng.
Người tiến cử Cảnh Tụng Bình bị ném phứt sang một bên. Mới đầu hắn còn lo Cố Tích không nói được sẽ ảnh hưởng đến việc giao tiếp giữa hai người, giờ xem ra, chướng ngại chính là mình.
“Hai người cứ nói chuyện đi nhé?” Cảnh Tụng Bình hỏi.
Ôn Cố và Đồ Đại Thần gật đầu.
Cảnh Tụng Bình chậm rãi đi ra cửa mà lòng không yên, nghĩ thầm không biết có nên quay lại nói mấy câu, nhưng vừa quay người thì cửa đã đóng sập lại.
“...”
Hèn gì đầu năm nay tiền huê hồng đắt như vậy!
Đồ Đại Thần và Ôn Cố tự giới thiệu một cách ngắn gọn.
Đồ Đại Thần vốn họ Đồ, tên là Đồ Đao, đã thành tiên được hai ngàn năm, trước đây ở Thiên Đình trông coi hoa viên. Vốn đang là người làm vườn cần cù chăm chỉ, không ngờ khi một trận đại kiếp nạn xảy ra, ông cũng bị phái xuống. Công việc sau khi hạ phàm cực kỳ nghiêm túc, gần như lâm vào tình trạng làm việc thâu đêm suốt sáng, mất ăn mất ngủ. Nếu không phải đám Cảnh Tụng Bình sợ sức khỏe ông không chịu nổi, ép ông mỗi ngày nghỉ ngơi sáu tiếng mới được ra ngoài, bây giờ ông vẫn đang chiến đấu hăng hái trên tiền tuyến cứu chữa.
Ôn Cố mang nghi vấn của mình hỏi ra miệng.
Ông đáp: “Suy nghĩ rất hay, nhưng ngươi quên mất một vấn đề lớn.”
“Cái gì?”
“Song quyền nan địch tứ thủ.”
“... Câu ngạn ngữ này hình như không phải dùng như thế.”
Đồ Đao: “Ngươi hiểu ý ta không?”
“Hiểu thì hiểu...”
“Hiểu là được rồi. Bản chất ngôn ngữ là dùng để hiểu, ngươi cứ xét nét chuyện đúng sai làm gì, thật không biết phân biệt đâu mới là quan trọng!”
Ôn Cố cúi đầu ra vẻ sám hối.
Đồ Đao nói tiếp: “Ngươi biết dân số Hổ Thành bao nhiêu không? 560,000 người. Ngươi biết có bao nhiêu dị năng giả không? 11,000 người. Ngươi biết có bao nhiêu người bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành thây ma không? 11,044 người. Ngươi biết bao nhiêu người đã biến thành thây ma và bị giam lại không? 8,000 người. Ngươi biết mỗi ngày ta phải đối mặt với bao nhiêu toán dị năng giả và thây ma dự bị không? Khoảng hai trăm. Giờ ngươi cho ta biết, khống chế ma khí bằng cách nào?”
Ôn Cố tiếp tục sám hối.
Đồ Đao đi một vòng quanh bàn, liếc cậu: “Ngươi là đội tiên phong đúng không?”
“Đội tiên phong?”
“Sau ngươi chắc vẫn còn mười bảy mười tám thần tiên chờ đến thay ca đúng không?”
Nhìn vẻ mặt chờ mong của ông, Ôn Cố không dám nói thật, chỉ đáp qua loa: “Chắc vậy.”
Đồ Đao tiện tay lật lật “Ca bệnh” dày cộm trên bàn, thở dài: “Cứ tiếp tục thế này, Côn Lôn chưa bị công phá thì thế gian đã thất thủ rồi.”
Côn Lôn, Côn Lôn.
Một trong tam đại tiên sơn vậy mà lại trở thành cánh tay của ma tu, trở thành nơi khởi nguồn gieo rắc tai họa cho thiên hạ, không biết các tu chân giả ở Côn Lôn sẽ cảm thấy thế nào đây.
Ôn Cố chưa bao giờ quên lần đầu tiên được nghe sư phụ kể về truyền thuyết Côn Lôn, trong lòng lúc ấy vô cùng mong ngóng và kỳ vọng.
Đồ Đao vỗ vai cậu, “Đừng nản lòng! Có ngươi gia nhập rồi, chúng ta có thể mỗi ngày bốn trăm, tốc độ tăng gấp đôi. Tuy chỉ là muối bỏ biển, nhưng cũng có thể hiển vi xiển u*.”
*việc nhỏ nhưng chứng minh được lý lẽ sâu xa
Ôn Cố: “...” Dùng “như muối bỏ biển” với “tích lũy những chuyện nhỏ” thì hay hơn chứ.
Đồ Đao bất ngờ nhìn sang.
Ôn Cố không có ý kiến: “Ta hiểu rồi.”
Đồ Đao nói: “Ngươi đã tới rồi thì khoan hãy đi, chiều đi trị liệu với ta, tối cùng ta về nhà.”
“Ta vừa nhận một bệnh nhân, đang muốn nghiên cứu tình trạng của hắn một chút.”
“Ai?”
“Trọng Thế Hoàng.”
Đồ Đao hơi kinh ngạc: “Hắn chịu để ngươi xem à?”
Ôn Cố: “Sao lại không chịu?”
Đồ Đao phàn nàn: “Ai biết tại sao hắn không chịu? Mỗi lần khám sức khỏe hắn đều vắng mặt, chỉ có một lần duy nhất Cảnh Tụng Bình ép hắn lại đây, ta mới tra xét được một chút. Linh căn hệ kim, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, thuần thục khỏe mạnh, chưa cần thiết áp chế ma khí.”
“Hôm nay hắn suýt nữa ngưng tụ ra ma nguyên kim đan.”
Sắc mặt Đồ Đao khẽ biến: “Không ổn rồi. Hắn là trụ cột của Hổ Thành, nếu hắn ngã xuống, lòng người ở Hổ Thành sẽ hoảng loạn.”
Nghe ông nói, trong lòng Ôn Cố có chút không thoải mái, cứ như Trọng Thế Hoàng chỉ là phù hiệu không biết suy nghĩ không bằng.
“Nếu hắn cho phép ngươi xem, vậy ngươi ôm luôn khu Nam đi.” Ông lấy bản đồ ra, bắt đầu phân chia ranh giới qua từng con phố từng con phố.
Ôn Cố: “...”
Đồ Đao vẽ xong còn đếm đếm: “Ta nhiều hơn ngươi một cái.”
Ôn Cố nói: “Không sao.”
“Ta có sao.” Đồ Đao lấy tay đo độ dài con đường, vạch một nét biến “đường Tân Hà Tây” thành “Tân Hà Tây trên” và “Tân Hà Tây dưới“.
Ôn Cố: “...”
Trước lúc chia tay, Đồ Đao nhắc cậu phải cẩn thận ma tu đánh lén. Trước đây, một thần tiên đang tu luyện thì lọt vào trận pháp của ma tu, thần hồn bị cưỡng chế thoát ra ngoài và bị đánh đến hồn phi phách tán.
Ôn Cố hỏi: “Đối phương dùng trận pháp sao?”
Ôn Cố từng chịu mệt một lần với trận pháp của Triệu Minh, rồi lại gặp phải lần nữa tại tiệc cưới của Thịnh Văn Chiêu – sư đệ kiếp trước của Lữ Hằng. Bởi vậy, cậu vô cùng nhạy cảm với trận pháp.
Đồ Đao nói: “Bạch Tu Đại Tiên đã thiết hạ cấm chế xung quanh Hổ Thành, có ít còn hơn không.”
Từ biệt Đồ Đao, Ôn Cố ra khỏi trung tâm chăm sóc sức khỏe cộng đồng, một vệ sĩ từng gặp qua từ “thời Triệu Thụ Thanh” đang chờ cậu trước cửa. “Anh Cảnh có việc đi trước, sai tôi dẫn cậu đến biệt thự.”
Xe khởi động, Ôn Cố tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Người đi đường rất thưa thớt, xe cộ lưu thông vội vã, tuy không thong dong như trước kia nhưng vẫn ngay ngắn có trật tự. Cậu nhớ lại cảnh tượng ở Miêu Thành, nơi đó thua kém Hổ Thành rất nhiều, lòng thầm sinh ra cảm giác tự hào mà ngay cả bản thân cũng không hiểu nổi.
Xe dừng tại bãi đậu, vệ sĩ mang Ôn Cố vào căn biệt thự chính giữa, bên ngoài là cổng lớn sơn trắng theo phong cách châu Âu, bên trong rợp bóng cây xanh, trăm hoa đua nở. Cổng biệt thự mở rộng, bày ra tư thế đón khách.
Ôn Cố đi theo vệ sĩ vào phòng khách, Cảnh Tụng Bình mông nóng như lửa đốt chạy đến, thấy Ôn Cố cũng không kịp chào hỏi, vội vàng kéo người chạy tới cuối hành lang.
Ở đó, có một cánh cửa gỗ màu đen đang khép hờ.
Cảnh Tụng đẩy ra một khe hở: “Trị liệu sư đến rồi.”
Một lúc lâu sau, trong phòng mới lên tiếng: “Người nào?”
Nghe giọng nói khàn khàn rã rời của Trọng Thế Hoàng, Ôn Cố bỗng dưng thấy thoải mái một cách kỳ lạ.
Cảnh Tụng Bình đáp: “Mới tới, Cố Tích.”
“...Vào đi.”
Cảnh Tụng Bình đang muốn vào thì lại nghe Trọng Thế Hoàng nói: “Một mình cậu ta thôi.”
Cảnh Tụng Bình: “...” Là ảo giác đúng không? Hình như chỉ cần xuất hiện đồng thời cùng Cố Tích, mình luôn luôn bị ghét bỏ?
Hắn đẩy Ôn Cố vào: “Có cần gì thì gọi tôi.” Hắn dừng một chút, bổ sung, “Cần gì cũng được, trước đây tôi kinh doanh công ty bảo vệ, có hẳn một bộ đồ bảo hộ.”
Ôn Cố: “...”
“Đóng cửa lại.” Trọng Thế Hoàng nói.
“Yên tâm, cửa này cách âm kém lắm.” Cảnh Tụng Bình vừa xoa dịu cậu, vừa đóng cửa.
Phòng rơi tình trạng tối tăm, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh lộ ra sau rèm cửa sổ. Một thân hình cao lớn đang ngồi trên giường, Ôn Cố không thấy rõ mặt hắn, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt đối phương đang tập trung lên mặt mình.
Ôn Cố không chút do dự mở đèn.
Ánh sáng thình lình xuất hiện khiến Trọng Thế Hoàng chật vật nhắm mắt lại, lập tức nổi giận, híp mắt nói: “Ai cho phép bật đèn?”
Ôn Cố chỉ vào cổ họng mình, xua tay.
Trọng Thế Hoàng hỏi: “Cậu bị câm?”
Ôn Cố gật đầu, im lặng ngắm khuôn mặt ba năm không gặp đã thành thục hơn rất nhiều.
“Tắt đèn.” Trọng Thế Hoàng lạnh mặt, giọng điệu không cho phép trái lời.
Ôn Cố do dự một lát, nhưng vẫn ngoan ngoãn tắt đèn đi.
“Lại đây.” Trọng Thế Hoàng thấy cậu đứng im, hỏi ngược, “Không phải cậu muốn kiểm tra cho tôi sao? Lúc trị liệu sư chữa trị hình như không cần mắt đâu nhỉ?”
Ôn Cố đành phải chậm rãi dịch đến bên giường, chậm rì rì thò tay qua. Trọng Thế Hoàng vẫn không nhúc nhích, mặc cậu đưa tay lên mặt mình, cậu tức khắc cảm thấy hô hấp của người kia trở nên nặng nhọc, ngay cả tim cũng đập nhanh hơn.
Không khí căng thẳng cũng lây truyền.
Ôn Cố cảm thấy tay hơi run, đang muốn rút về liền bị Trọng Thế Hoàng bắt lấy, đặt mạnh lên cổ hắn.
“Kiểm tra... cẩn thận chút.”
Năm ngón tay nắm tay cậu hơi siết lại, chặt chẽ như kiềm sắt, da thịt kề cận không một kẽ hở.
Ôn Cố giãy mạnh hai cái, người kia mới không cam tâm tình nguyện buông ra.
Bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Sau một lúc, Trọng Thế Hoàng mới buồn bã nói: “Kiểm tra xong chưa?”
Ôn Cố vội vàng kiềm nén cảm xúc, một lần nữa đặt tay lên đầu hắn, độ tiên khí qua theo đường kinh mạch, lướt từ đầu tới chân một lần, ma khí bị xua duổi đến gần như không còn đường lui. Nếu không phải lúc ấy cậu phát hiện cơ thể Trọng Thế Hoàng mất đi linh căn dần dần khô héo, cậu nhất định nhổ cỏ tận gốc.
Lúc Ôn Cố mở mắt, bốn phía sáng choang.
Không biết Trọng Thế Hoàng mở đèn từ lúc nào, đang chăm chú đánh giá cậu.
Ôn Cố hơi kinh ngạc, thu tay lại lùi ra phía sau một bước.
Trọng Thế Hoàng nhướn mày: “Cậu sợ tôi?”
Ôn Cố lắc đầu, chỉ chính mình, duỗi hai ngón ra làm động tác đi lại trên bàn tay.
Trọng Thế Hoàng hỏi: “Cậu muốn đi à? Tối ngủ ở đâu?”
Ôn Cố ngẩn ra, chưa kịp trả lời, Trọng Thế Hoàng đã nói luôn: “Dạo này phòng ở rất hiếm, cậu ở đây luôn đi. Ngày mai tiếp tục kiểm tra cho tôi.”
Ôn Cố muốn bảo còn có rất nhiều người đang chờ cậu kiểm tra, mình không phải ngự y, nhưng lời này quá phức tạp, tay chân múa may cả buổi đến mức ngay cả bản thân cũng không hiểu nổi, đột nhiên hơi hối hận vì giả thành người câm.
Ai ngờ Trọng Thế Hoàng thế mà đã hiểu: “Yên tâm, tôi sẽ không can thiệp vào công việc hàng ngày của cậu, nhưng cậu mỗi ngày đều phải về.” Hắn dừng một chút, rồi lại mềm giọng hỏi, “Được không?”
Ôn Cố run lên, theo bản năng né tránh ánh mắt Trọng Thế Hoàng, nhẹ nhàng gật đầu.
Trọng Thế Hoàng đứng lên, kéo tay cậu một cách thân thiết: “Tôi đưa cậu đi xem phòng.”
Ôn Cố muốn rút tay lại nhưng bị nắm rất chặt.
“Đây là nhà tôi.” Trọng Thế Hoàng nói mà không quay đầu lại: “Tôi muốn đề phòng cậu chạy lung tung.”
Ôn Cố: “...”
Ra cửa, xoay người lại chính là phòng dành cho khách, tiếp giáp với phòng ngủ chủ nhân.
Trọng Thế Hoàng mở cửa, đi hai bước, ngoảnh lại nhìn Ôn Cố.
Ôn Cố lưỡng lự không biết có nên bật đèn không.
Trọng Thế Hoàng bảo: “Bật đèn đi.”
Ôn Cố bấy giờ mới bật đèn lên.
“Trước đây tôi rất sợ ánh sáng, sợ dọa Thụ Thanh của tôi chạy mất.” Trọng Thế Hoàng nói xong, liếc mắt nhìn cậu, quay người kéo rèm ra.
Ánh nắng ấm áp tràn vào.
Tay và mặt Ôn Cố vô duyên vô cớ nóng lên, nhìn ngó lung tung khắp phòng.
“Thích phòng này không?” Trọng Thế Hoàng hỏi.
Phòng thiết kế lấy màu xanh lá cây và hoa văn hình tròn làm chủ đạo, điểm xuyết một ít màu tím lấp lánh, trong góc kín đặt một chậu hoa mẫu đơn giả. Những yếu tố bất ngờ được các kiến trúc sư khéo léo dung hợp với nhau lại trở nên vô cùng lịch sự, tao nhã.
Ôn Cố giơ cao hai tay rồi mở ra hai bên, ý nói rất lớn, rất vừa lòng.
Trọng Thế Hoàng nói: “Thụ Thanh thích phòng lớn. Cậu thì sao?”
Ôn Cố cứng đờ, gật đầu.
“Giá như cậu có thể mở miệng,“ Trọng Thế Hoàng nói, “... lâu rồi tôi không nhắc tới Thụ Thanh với người khác. Tôi vừa mới biết mình vu oan cho cậu ấy, nhưng cậu ấy lại không cho tôi cơ hội giải thích.”
Kỳ thật nên giải thích là ta. Ôn Cố chỉ cảm thấy mỗi phút giây đứng tại nơi đây đều là giày vò, hận không thể tìm cái hang mà chui vào.
“Tôi luyên thuyên hơi nhiều rồi, cậu chán lắm phải không?” Trọng Thế Hoàng đến trước mặt cậu, yên lặng nhìn vào mắt cậu.
Ôn Cố bị bắt nhìn vào đôi mắt ẩn nhẫn lại phức tạp kia. Thoáng chốc, cậu có ảo giác mình trở về ba năm trước đây, khi đó Trọng Thế Hoàng chưa phát hiện cậu làm giả thân phận, vẫn thích kéo cậu đi ăn bánh nướng.
Trọng Thế Hoàng bất ngờ nâng tay, Ôn Cố theo bản năng nghiêng người né tránh, tay vẫn tiếp tục hướng về trước xoa xoa tai Ôn Cố, rồi nhấn vào công tắc đèn: “Đến giờ ăn rồi.” Giọng hắn cứ bình bình, hai tròng mắt sâu như biển nhưng không hề gợn sóng.