Tế Thế

Chương 60: Chương 60: Vật liệu luyện đỉnh 2




Ông Vu Kiều chớp mắt, sát ý trong mắt như hòn đá nhỏ rơi vào hồ, chưa kịp dấy lên bọt nước đã chìm xuống đáy: “Ngươi là đồ đệ của ta, sao ta cam lòng giết ngươi được?”

Trọng Thế Hoàng hỏi: “Sư phụ không sợ ta trò giỏi hơn thầy sao?”

“Ngươi có thể à?” Trong giọng nói của Ông Vu Kiều mang theo tự tin, “Ma công ngươi đang học chính là một loại công pháp do ta tự nghĩ ra, mà với học vấn của ta thì nó chẳng là gì cả.” Hắn nói thật nhưng vẫn che giấu một phần. Loại công pháp này quả thực do hắn sáng tạo ra, nhưng tẩy tủy địch kinh thật sự rất đau đớn, hắn mới thử nghiệm một lát đã bỏ cuộc, không ngờ Trọng Thế Hoàng thế mà chịu đựng được.

“Vậy ta nhìn nhầm rồi.”

“Ngươi nghĩ ta muốn giết ngươi ư? Nếu ta muốn giết thì đã giết từ lâu rồi, dạy ma công cho ngươi làm gì?”

Trọng Thế Hoàng chậm rãi nói: “Ta tưởng sư phụ thích nhìn ta chìm đắm trong trụy lạc, biến thành ma tu, tẩu hỏa nhập ma, hồn phi phách tán.”

Nụ cười của Ông Vu Kiều hơi nhạt đi. Không gặp Ôn Cố, sức quan sát và năng lực phân tích của Trọng Thế Hoàng đều trở lại bình thường. “Ngươi nên biết, có vài điều không nói ra thì tốt hơn.”

“Miệng vết thương thối rữa thì phải cắt bỏ, cứ giấu giếm thì chỉ càng thêm nghiêm trọng mà thôi.”

“Ngươi muốn cắt bỏ như thế nào?”

Trọng Thế Hoàng đáp: “Lưu ta một mạng, ta giúp ngươi làm việc.”

Ông Vu Kiều cười to: “Ngươi có thể làm, chẳng lẽ ta làm không được?”

Trọng Thế Hoàng: “Có thêm chân chạy không tốt hơn sao?”

“Nếu ta muốn ngươi giết Ôn Cố thì sao?”

Trọng Thế Hoàng nâng mắt nhìn hắn: “Ta không giết được.”

“Chỉ cần chuyên tâm tu tập công pháp của ta, ta cam đoan trong vòng ba trăm năm, ngươi có thể giết được hắn.”

“Giết không được.”

“Vì sao?”

“... Không nỡ.”

Ông Vu Kiều im lặng nhìn hắn, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị mà vặn vẹo: “Ngươi biết không, ta ghét nhất là nhìn kẻ khác ân ân ái ái. Nếu ta bất hạnh, kẻ khác sao có thể hạnh phúc? Nếu ta bất hạnh, ta muốn cả thiên hạ này phải bất hạnh hơn!”

Trọng Thế Hoàng: “...” Rõ xui xẻo, gặp phải thằng điên rồi.

Ôn Cố mang theo Thanh Tiêu cưỡi mây về Côn Lôn, nửa đường trông thấy một luồng hào quang chiếu đến, giữa ánh sáng loáng thoáng có một đại bảo hồ lô, tập trung nhìn kỹ hơn, lại là một người mập mạp chừng hai mươi tuổi đang ngồi giữa một pháp khí hình chén.

Đạo tu gặp mặt, mặc kệ có quen biết hay không, đều sẽ lên tiếng tiếp đón. Ôn Cố và Thanh Tiêu ngừng lại.

Đối phương kích động đi tới, trên mặt tràn đầy vui mừng: “Hai vị có phải là Ôn Cố đại tiên và Thanh Tiêu đạo hữu không?”

Ôn Cố nói phải.

Niềm vui hiện rõ trên mặt đối phương: “Ta là Tu Di Tang Bồ, vừa xuất quan thì nghe nói Côn Lôn gặp nạn nên đến hỗ trợ, tới Côn Lôn thì lại nghe hai vị đang tìm Thiên Đồng Ngọc. Thiên Đồng Ngọc là bảo bối của Thiên Hồ tộc, Thiên Hồ tộc lại luôn keo kiệt, ta sợ bọn họ làm khó dễ nhị vị, nên một mình chạy tới tương trợ.”

Ôn Cố và Thanh Tiêu ngạc nhiên.

Sứ giả núi Tu Di rõ ràng bảo Thiên Hồ tộc đã diệt tộc, vì sao nghe giọng điệu Tang Bồ thì chuyện này vẫn có thể làm?

Ôn Cố hỏi: “Thiên Hồ... không phải diệt tộc rồi sao?”

Thấy vẻ mặt sửng sốt của Tang Bồ, Thanh Tiêu nói hết chân tướng.

Tang Bồ nghe xong dở khóc dở cười: “Các ngươi gặp phải người của Thiên Hồ tộc rồi! Ngoại trừ Thiên Đồng Ngọc, bọn họ còn có một bảo bối gọi là Khuy Thế Kính, có thể do thám trên trời dưới đất, tra xét hồng trần hoàng tuyền. Nhất định trước đó biết các ngươi muốn lấy Thiên Đồng Ngọc, nên họ mới diễn như vậy! Muốn các ngươi đánh mất ý niệm.”

Thanh Tiêu nói: “Nhưng đình đài lầu các, rường cột chạm trổ không giống giả trang.”

“Núi Tu Di lấy đâu ra đình đài lầu các!” Tang Bồ nói, “Mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả. Hai vị đi theo ta, gặp qua núi Tu Di chân chính là biết ngay ấy mà.”

Ôn Cố nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy trên người hắn không có yêu khí, bèn đồng ý đi chung.

Tang Bồ dẫn hai người đến thôn hướng dẫn trước đó, Ôn Cố và Thanh Tiêu liền cảm thấy từng đợt linh khí đánh tới từ chính diện, khiến cả người vui vẻ thoải mái. Chung quanh vẫn là thôn trang, nhưng lại mang cảm giác hoàn toàn khác. Thôn hướng dẫn lúc trước mang dáng vẻ một thôn trang nhân gian, hiện tại là thế ngoại đào nguyên. Mây trắng bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm ở ngay đỉnh đầu, đưa tay là có thể chạm vào.

“Nhìn kìa.” Thanh Tiêu nhỏ giọng nói.

Ôn Cố nhìn theo tầm mắt hắn, giữa phòng ốc có một khe hở, từ trên cao trông về phía xa, có thể thấy được bờ ruộng ngang dọc, bảy tám ruộng lúa, thôn trang nhỏ bằng nắm tay nằm xen kẽ trong đó. Bọn họ thế mà đã lên núi. Chẳng lẽ giữa thôn hướng dẫn và núi Tu Di có một lối thông nhau bí mật? So ra, phương thức dẫn đường của vị sứ giả Tu Di kia kém hơn rất nhiều.

Tang Bồ chỉ đỉnh núi phía xa: “Đây chính là Tu Di. Kia là nơi sư trưởng bế quan, trên núi Tu Di chỉ có một mình ta xuất quan.”

Đỉnh núi có một tảng đá xanh khổng lồ trông như một bụi cỏ, trên đó khắc hai chữ “Tu Di“.

Thanh Tiêu nói: “Nơi này đúng là Tu Di rồi. Ta nhớ rõ trong sách có nói qua, trên núi Tu Di có một khối thần thạch do lão tổ Tu Di lưu lại trước khi phi thăng, nghe nói trước khi độ kiếp sờ vào nó thì sẽ thuận lợi phi thăng.”

Tang Bồ giảo hoạt nói: “Đồn bậy rồi! Đá này của chúng ta thực ra là đá nhân duyên. Thời điểm xuân tâm nảy mầm mà sờ vào nó, thì sẽ nhanh chóng có số đào hoa.”

Ôn Cố: “...”

Thanh Tiêu thèm thuồng: “Ta có thể sờ không?”

Ôn Cố: “...”

Tang Bồ luôn miệng đáp ứng, ân cần nhìn về phía Ôn Cố: “Đại tiên có muốn sờ không?”

Ôn Cố: “...”

Thanh Tiêu nói: “Hắn có hoa đào rồi.”

Ôn Cố: “...”

Trọng Thế Hoàng ngửi được mùi máu tươi gay mũi, vội vàng thu công, mở mắt.

Ông Vu Kiều người đầy máu tươi đang đi tới, trong mắt ẩn chứa hưng phấn và điên cuồng: “Đồ nhi ngoan, để vi sư đến hỗ trợ ngươi tu luyện!”

Trọng Thế Hoàng phát hiện bất thường mà hoảng sợ, nhảy lên muốn trốn, nhưng bị Ông Vu Kiều dễ dàng kéo đến trước ngực.

“Không phải ngươi muốn cho ta sai phái sao? Vi sư không thích lật lọng.”

Thân thể Trọng Thế Hoàng như biến thành hòn đá, một đầu ngón tay cũng không động đậy được, chỉ có thể lạnh lùng nhìn Ông Vu Kiều ép mở miệng mình, nhét một thứ tròn tròn vẫn còn vương tơ máu vào, rồi kiên quyết đẩy vào thực quản.

Ông Vu Kiều chờ hắn hoàn toàn nuốt xuống mới thả ra, cười tủm tỉm nhìn ánh mắt phẫn hận của Trọng Thế Hoàng, “Đây là thứ tốt, bao nhiêu ma tu cầu mà không được. Nếu không phải ngươi bảo muốn làm trâu làm ngựa báo đáp vi sư, vi sư không nỡ cho ngươi đâu.”

Trọng Thế Hoàng che cổ, thấp giọng nói: “Thứ gì vậy?”

“Yêu đan của đại mãng ngàn năm.” Ông Vu Kiều đáp, “Là cực phẩm đại bổ hoàn đối với ma tu. Ăn một viên có thể gia tăng trăm năm công lực, quá hời cho ngươi rồi.”

Trọng Thế Hoàng nhận thấy trong dạ dày có thêm thứ gì đó cứng rắn, đầu tiên là ấm áp, sau đó giống như tan ra, dạ dày bỗng phát lạnh, qua một lát, máu bắt đầu nóng ran.

Ông Vu Kiều nheo mắt: “Mới đó mà đã có hiệu quả, thật không hổ là đồ nhi ta xem trọng. Sư đồ với nhau, đừng bảo ta không nhắc nhở ngươi. Tuy yêu đan là vật đại bổ, nhưng bổ quá cũng rất nguy hiểm. Bình thường, một viên yêu đan như vậy sẽ phân thành sáu lần dùng, ngươi lại nuốt luôn một lần, nếu không thể tiêu hóa hoàn toàn... chỉ e sẽ nguy đến tính mạng.”

Ở chung với hắn ta một thời gian, Trọng Thế Hoàng không kinh ngạc với kết quả này, hắn cắn răng, run rẩy khoanh chân ngồi vững, bắt đầu vận công.

Nếu không nhờ Tang Bồ dẫn đường, Ôn Cố và Thanh Tiêu tuyệt đối không thể tưởng tượng được, xuyên qua trận bia đá dưới chân núi, quang cảnh núi hoang sẽ giống như hoa tàn từ từ rụng xuống, biến lại thành đình đài lầu các họ từng thấy trước đó.

“Tang Bồ, ngươi thế mà lại dẫn bọn hắn vào!” “Sứ giả” kia bước nhanh tới, vừa sợ vừa giận.

Tang Bồ hành lễ: “Ta muốn cầu kiến đại trưởng lão.”

“Sứ giả” giận dữ: “Đừng mơ! Thiên Hồ tộc không tiếp đãi kẻ xấu ôm tâm tư với thánh vật.”

Tang Bồ lấy ra một mặt dây chuyền làm từ lông hồ ly quơ quơ trước mặt hắn.

Sắc mặt “sứ giả” biến đổi liên hồi, sau một lúc mới bảo: “Đừng quên, chỉ có thể dùng ba lần.”

Tang Bồ nói: “Ta chỉ muốn gặp đại trưởng lão. Việc này liên quan đến muôn dân thiên hạ...”

Hắn mới nói được nửa câu, “sứ giả” đã quay đầu bỏ đi: “Cái bộ mặt trách trời thương dân này của các ngươi là khó coi nhất, cứ như người trong thiên hạ đều do các ngươi mang thai mười tháng sinh ra không bằng!”

Tang Bồ: “...”

Đại trưởng lão ở tại tòa lầu gác trung tâm, trước nhà có một vườn hoa đào, hoa đang lúc nở rộ.

Thanh Tiêu khẽ hỏi Tang Bồ: “Giờ đâu phải mùa hoa đào nở đúng không?”

“Sứ giả” đang khó chịu: “Ở đây là Thiên Hồ cảnh, ngươi cho rằng cũng bị ràng buộc bởi bốn màu của thế gian chắc?”

Thanh Tiêu hỏi Tang Bồ bằng giọng nhỏ hơn: “Có phải ta khiến hắn khó chịu rồi không? Như thế không ảnh hưởng gì đến chuyến này chứ?”

Tang Bồ an ủi hắn: “Trở về sờ đá nhân duyên là tốt ngay ấy mà.”

Thanh Tiêu gật đầu.

Tang Bồ dẫn họ vào nhà, một thiếu phụ dung mạo tuyệt tục đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, nghiêng mình dựa vào đệm, ngón tay kẹp một điếu thuốc, thổi ra bảy tám vòng khói, nhìn bọn họ giữa sương khói lượn lờ: “Ta đã biết ý đồ các ngươi đến đây, việc này không phải không thể thương lượng.”

Đám người Ôn Cố vui mừng!

Mặc kệ lai lịch Thiên Đồng Ngọc có phải như lời “sứ giả” nói hay không, đó cũng là thánh vật của Thiên Hồ tộc. Cứ nom bọn họ giả mạo Tu Di là biết quý đến mức nào rồi, không ngờ họ còn chưa biết mở miệng thế nào, đối phương đã lên tiếng trước.

Đại trưởng lão lười biếng nói: “Các ngươi chớ vội mừng, sở dĩ ta bằng lòng bàn điều kiện là sợ các ngươi cứ dây dưa. Thế nên, điều kiện hôm nay ta nói ra, các ngươi có thể đáp ứng thì đáp ứng, còn nếu không thể thì từ nay về sau đừng làm phiền nữa.”

Ôn Cố: “Mời trưởng lão nói.”

“Thứ nhất, Thiên Đồng Ngọc là thánh vật của tộc ta. Các ngươi phải dùng bảo vật có giá trị tương đương đến đổi.”

Lấy vật đổi vật, không có gì đáng trách. Về phần dùng thứ gì đổi, Ôn Cố cảm thấy Bạch Tu Đại Tiên sẽ lao tâm khổ trí lắm đây. Cậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Đại trưởng lão như cười như không nhìn dáng vẻ thoải mái của cậu, thong thả nói tiếp: “Thứ hai, Thiên Đồng Ngọc dù sao cũng là thánh vật của tộc ta, cho dù là bảo vật tương đương cũng không thể so sánh. Bởi vậy, vụ trao đổi này nhất định phải có một danh nghĩa.”

Ôn Cố: “Danh nghĩa gì?”

“Kết thân.”

Ôn Cố ngẩn người, hỏi: “Ai?”

“Tướng mạo và nhân phẩm của hai ngươi đều ổn, một là tiên, một xuất thân Bồng Lai, cũng coi như môn đăng hộ đối với Thiên Hồ tộc. Cuối cùng, còn phải xem Kiều Kiều thích ai.”

Miệng Ôn Cố khẽ cong lên, Thanh Tiêu liền cắt ngang: “Đại tiên đã có người trong lòng.”

Đại trưởng lão giận tái mặt: “Các ngươi luôn mồm vì muôn dân thiên hạ, chuyện tới trước mắt lại ngay cả một chút tư tình nhi nữ cũng không chịu hi sinh, chúng ta đây cần gì phải buông tay thánh vật?”

Thanh Tiêu im lặng.

Tang Bồ nói: “Kiều Kiều tiểu thư chưa từng gặp qua nhị vị, hiện tại kết luận vẫn còn quá sớm.”

Đại trưởng lão xoay chuyển tròng mắt, nói với “sứ giả” dẫn đường: “Gọi Kiều Kiều đến đây.”

Thừa dịp hắn đi gọi Kiều Kiều, Tang Bồ thêm mắm thêm muối miêu tả lại một lần chuyện Côn Lôn và thế gian gặp phải kiếp nạn. Ôn Cố và Thanh Tiêu đều gặp qua Diêm Hào, cũng biết thây ma, nhưng nghe từ miệng hắn lại có cảm giác khác. Một người muốn lập tức cầm Thiên Đồng Ngọc luyện chế ra Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh, một người hận không thể rút kiếm trở về Côn Lôn, đại chiến ba trăm hiệp với Diêm Hào.

Mà chính chủ nghe chuyện lại không có biểu tình gì: “Sợ cái gì. Nếu gã thật sự có được thiên hạ, ta liền hủy diệt rừng bia đá, Thiên Hồ cảnh tự lập thành một quốc gia, tự cấp tự túc, ngăn cách với hắn. Núi Tu Di cũng không cần sợ, đốt luôn thôn hướng dẫn là xong.”

Tang Bồ biết bà không dễ dao động, đành phải từ bỏ một vài chuyện.

Không lâu sau, “sứ giả” đã đưa một thiếu nữ xinh đẹp áo xanh váy hồng tiến vào.

“Kiều Kiều nhớ đại trưởng lão lắm.” Kiều Kiều vừa vào cửa đã không quan tâm đến khách khứa, trực tiếp nhào đến trước nhuyễn tháp, dụi đầu vào lòng đại trưởng lão làm nũng.

Đại trưởng lão vui đến mức mắt híp thành cái khe, ôm lấy cô gọi tâm can bảo bối.

...

Ôn Cố và Thanh Tiêu mở to mắt.

Tang Bồ lại cực kỳ bình tĩnh, tùy ý hai người ở đó dụi đến dụi đi, còn mình thản nhiên ngồi uống trà.

Đại trưởng lão đại khái cũng thấy phiền, rốt cuộc cũng đẩy cô ra: “Kiều Kiều, tới xem vị hôn phu tương lai đi. Ngươi thích ai?”

Ôn Cố và Thanh Tiêu đồng thời quay đầu lại.

Kiều Kiều dùng đôi mắt sáng rỡ chuyển vài vòng trên mặt hai người.

Tim Ôn Cố cũng theo đó nảy lên vài lần.

“Kiều Kiều thích cả hai.” Cô vui vẻ chỉ vào Ôn Cố, “Thê.” Rồi chỉ tiếp vào Thanh Tiêu, “Thiếp!”

Ôn Cố, Thanh Tiêu: “...”

Đại trưởng lão mừng rỡ, “Có mắt nhìn lắm, nhưng chỉ được chọn một thôi.”

Kiều Kiều bĩu môi: “Tại sao?”

“Bởi vì Thiên Hồ tộc rất chung tình.” Đại trưởng lão lấy làm tự hào.

Thanh Tiêu nhìn Ôn Cố, cắn răng nói: “Nếu Kiều Kiều cô nương không chê, Thanh Tiêu nguyện chăm sóc Kiều Kiều cô nương trọn đời.”

Kiều Kiều dùng dáng điệu ngây thơ chân thành nhìn hắn, rồi lại nhìn Ôn Cố, sau đó chỉ Ôn Cố: “Ta muốn hắn cơ.”

Thanh Tiêu: “...” Không ngờ mình cược hết mặt mũi để cầu hôn, thế mà còn bị ghét bỏ.

Đại trưởng lão gật đầu: “Được được được, vậy chọn hắn.”

Ôn Cố kiên trì nói: “Kiều Kiều cô nương minh giám, Ôn Cố... đã có người thương, từng hẹn thề mãi không xa rời nhau. Xin cô nương thứ lỗi.”

Kiều Kiều chu môi: “Đẹp hơn Kiều Kiều sao?”

Có mở đầu, tiếp theo không khó. “Đương nhiên không xinh đẹp động lòng người bằng Kiều Kiều cô nương, nhưng chỉ nhìn người đó mới khiến lòng ta thanh thản.”

“Kiều Kiều muốn gặp cô ta!”

Ôn Cố u buồn: “Ta cũng muốn gặp.”

“Vậy đi gặp thôi!” Cô kéo tay Ôn Cố, quay đầu chạy đi ngay, tốc độ cực nhanh, khiến đại trưởng lão chỉ kịp duỗi chân ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.