Chương 25 – Phiên ngoại 4.2
(*/ω\*)
—
Lời chủ nhà: nếu không muốn trái tim thiếu nữ bị tổn thương thì tốt nhất đừng nên đọc chương này ▔□▔
“Không sợ bị lây?” Lục Hiên cụp mắt, nhìn Hạ Tê nằm nhoài lên ***g ngực của hắn “Đến bằng cách nào?”
Hạ Tê lắc đầu một cái: “Cũng không phải dịch bệnh, làm sao lại lây chứ… em lái xe đến đây.”
Lục Hiên nhắm mắt, trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Ngày hôm qua, là tôi nói cho người đại diện của em rằng mình bị bệnh.”
Hạ Tê ngẩng mặt lên, một hồi lúc mới phản ứng được, yên lặng: “Không phải… Miêu Miêu tỷ tự mình nghe được à…”
“Là tôi để Lục An Kỳ an bài, để người đại diện đi tham ban, giả bộ tình cờ đem việc tôi bị bệnh nói cho em biết.”
Lục Hiên giật giật môi, không biện hộ gì cho mình.
Hạ Tê ngạc nhiên một chút, đột nhiên bật cười, thoải mái nói: “Em mới nói, sao Miêu Miêu tỷ tự nhiên lại biết ngài ở đây.”
Lục Hiên ánh mắt phức tạp: “Em không tức giận?”
Hạ Tê thả lỏng nằm bên người Lục Hiên, nhắm hai mắt hừ hừ: “Tức cái gì a… ngài bởi vì yêu em, muốn gặp em, mới phí tâm tư như thế, nhưng sao lại không nói trực tiếp với em, nếu vậy thì em sẽ có thể về sớm hơn chút nữa, ngài khá hơn chưa? Em thật lo lắng.”
Lục Hiên một hồi lâu không lên tiếng, Hạ Tê mở mắt ra nhìn Lục Hiên, nở nụ cười: “Em thật sẽ không tức giận a, ngài ngã bệnh, muốn gặp em, chuyện này rất bình thường a, chúng ta là… nên phải..”, Hạ Tê thật không tiện nói ra, bỏ qua tiếp tục nói, “Em chăm sóc ngài, là đương nhiên.”
Lục Hiên thở phào một hơi, cúi đầu đem mặt vùi vào mái tóc ngắn mềm của Hạ Tê.
Hạ Tê nháy mắt mấy cái, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội ngẩng đầu lên hoảng sợ nói: “Kia… ngài hôm qua biết em đối với chuyện ngài bị bệnh không có phản ứng gì, có phải là rất thất vọng?”, Hạ Tê đau lòng nhìn Lục Hiên, tự trách nói: “Ngài lúc đó khẳng định trách là trách em đúng không? Em… em bên kia thực sự không thể trực tiếp bỏ đi, hai ngày này em phải quay rất nhiều, xin lỗi…”
Hạ Tê đáng thương trông mong nhìn Lục Hiên, Lục Hiên nhìn Hạ Tê, trong lòng như là bị mèo cào một cái.
“Tôi mới là người nên nói xin lỗi.” Lục Hiên nhìn Hạ Tê, thấp giọng nói, “Là tôi làm giá.”
Hạ Tê cười hắc hắc, lắc đầu nói: “Mọi người lúc không thoải mái đều muốn làm nũng, ngài còn không chịu nói cho em biết nữa chứ, thật sự khá hơn chút nào không? Bắt đầu không khỏe lúc nào?”
Lục Hiên biết đến Hạ Tê là đang cố ý nói sang chuyện khác, để cho hắn đừng lúng túng, nhưng mà nếu Lục Hiên biết lúng túng thì hắn cũng không cần nói ra làm gì, hắn nhẹ nhàng cầm tay Hạ Tê, thấp giọng nói: “Không có lần sau.”, lần sau nếu có nhớ Hạ Tê, hắn nói thẳng ra luôn là được.
Hạ Tê trong lòng thấy an tâm, cậu gật đầu: “Được.”
Hạ Tê đột nhiên cảm thấy chơi rất vui, Lục Hiên lúc sinh bệnh so với bình thường không giống, hình như là nhỏ bé rất nhiều, trước kia đối với cậu mà nói Lục Hiên như là một vị thần, mãi mãi cũng không thể chê vào đâu được, bây giờ bị bệnh, lại như một người bình thường, cũng sẽ có tâm tình, cũng sẽ giận dỗi.
Hạ Tê tâm lý hạnh phúc than thở, Lục tiên sinh nhất định rất yêu mình.
Tâm tình thư giãn, cũng có chút buồn ngủ, Hạ Tê ngáp một cái, ngón tay cái Lục Hiên khẽ khẽ vuốt vành mắt đen của Hạ Tê, nói: “Ngủ một lát ?”
Hạ Tê cười hắc hắc, lên giường chui vào trong chăn của Lục Hiên.
Lục Hiên vẫn thấy có thể bị lây, phải gọi y tá khác lấy cho Hạ Tê một cái giường, Hạ Tê nào chịu nghe, tiến vào chăn ôm Lục Hiên không buông tay, Lục Hiên không còn cách nào, đành phải chiều cậu, Hạ Tê ôm cánh tay Lục Hiên, nhắm hai mắt nói: “Ngài còn chưa nói cho em biết, thật sự khá hơn chút nào chưa?”
Lục Hiên “Ừ” nói: “Đã hạ sốt.”
Hạ Tê mở mắt ra, nghĩ một hồi nói: “Kia chờ em tỉnh rồi… chúng ta liền về nhà đi, chỉ là cảm mạo, em có thể chăm sóc ngài tốt, không cần ở trong này, truyền dịch cũng có thể làm ở nhà.”
Lục Hiên gật đầu: “Được.”
Hạ Tê công tác không ngừng gần hai mươi tiếng, lại thêm nửa ngày lái xe, đã sớm mệt muốn chết rồi, sau khi biết Lục Hiên không có việc gì cũng hoàn toàn bình tĩnh lại, kiên cường chống đỡ cùng Lục Hiên nói mấy câu, không bao lâu liền ngủ.
Buổi trưa hộ lý đưa bữa trưa đến, Lục Hiên “Xuỵt” một tiếng, hộ lý biết ý, gật gật đầu đi ra ngoài.
Hạ Tê ngủ một giấc đến trời tối.
Chờ lúc cậu tỉnh lại, cánh tay của Lục Hiên đã không còn cảm giác.
“Ngài… ngài tại sao không đẩy em ra?” Hạ Tê trên má phải còn có dấu ấn hồng hồng, vừa đáng thương vừa đáng yêu, cậu vội vàng nói, “Ngài… ngài ngày hôm nay có phải dùng tay này truyền dịch đi? A a…”
Lục Hiên lúc đó cũng ngủ một hồi, không biết là thuốc có tác dụng tốt hay là bởi vì nhìn thấy Hạ Tê, tinh thần so với thường ngày càng tốt, Lục Hiên nở nụ cười: “Không nghiêm trọng như vậy, có chút tê, lập tức sẽ tốt, em đi gọi y tá, chúng ta thu xếp một chút về nhà.”
Hạ Tê vẫn là không yên tâm, muốn giúp Lục Hiên xoa một chút, nhưng lại sợ càng làm hắn tê hơn, không thể làm gì khác hơn là tận lực bảo vệ, Lục Hiên nhìn cậu ngủ đến hai má chuyển hồng trong lòng có chút ngứa, không biết làm sao, Lục Hiên không muốn cùng Hạ Tê quá thân mật, đành phải đẩy cậu đi ra ngoài.
Hạ Tê vừa ra khỏi cửa đã bị mấy cô y tá cản lại, Hạ Tê kí tên cho các nàng, tìm phòng lấy thuốc cùng làm thủ tục xuất viện.
Nghiêm Trác Dịch không nghĩ rằng Hạ Tê đã trở lại, sau khi tiếp đến điện thoại một hồi lâu mới phản ứng lại, lập tức cùng tài xế tới đón, vừa về đến nhà, hai người dùng bữa tối.
Hạ Tê trước đây cũng có thể làm cơm ở nhà, nhưng cậu đã một tháng không ở nhà, nghĩ rằng đồ trong tủ lạnh cũng không còn tươi, may là trên đường trở về Nghiêm Trác Dịch xuống xe mua cháo, đêm đó hai người ăn cháo, Hạ Tê liền nhờ Nghiêm Trác Dịch giúp đỡ đi mua chút đồ dùng hàng ngày, chuẩn bị sáng ngày mai phục vụ hoặc nấu cháo cho Lục Hiên.
Sau khi dàn xếp xong cũng gần chín giờ, Hạ Tê chỉnh nhiệt độ phòng ngủ cao lên một chút, thoải mái tiến vào trong chăn than thở một tiếng: “Vẫn là trong nhà tốt nhất”.
Lục Hiên buồn cười, xoa xoa đầu Hạ Tê, Hạ Tê mới vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, sợi tóc lâu lâu còn nhiễu nước.
“Bộ phim này nữa tháng nữa không có gì cũng có thể đóng máy, quý đầu tiên của (Đại phú ông) cũng quay xong…” Hạ Tê chậm rãi tính toán, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hiên, con ngươi đen bóng sáng lên, “Kể từ bây giờ đến năm mới… em cũng sẽ nhận quảng cáo thôi, có được hay không?”
Lục Hiên hơi nhíu mày, Hạ Tê lại nói: “Không phải chỉ là chăm sóc ngài, em…”, Hạ Tê có chút ngượng ngùng, “Em thật sự cũng nhớ ngài a.”
Lúc trước đóng phim cũng nhớ Lục Hiên, nhưng so với bây giờ không giống nhau, hồi đó Hạ Tê mỗi ngày đều lo lắng rằng nếu quấy rầy thì sẽ bị Lục Hiên đóng gói đá đi, không có nhiều thời gian để tơ tưởng nhớ thương này nọ, hiện tại hai người thật sự ở cùng một chỗ, mỗi ngày cùng nhau những việc trước kia không thể cùng nhau giờ đã có thể, Hạ Tê hạnh phúc trào dâng, trải qua ngày hạnh phúc, một người phải đi đóng phim, cuộc sống cũng trở nên thiếu xót..
Hạ Tê có chút thẹn thùng, “Ngài không biết lúc em ở phim trường có bao nhiêu nhớ ngài, lúc nhớ đều muốn gọi điện thoại cho ngài, nhưng lại không dám.”
Lục Hiên bật cười: “Tại sao không dám?”
Hạ Tê khổ sở nhìn Lục Hiên: “Em nào dám cứ cách ba phút lại gọi cho ngài một lần đâu?”
Hạ Tê a a, thật sự là chưa tới ba phút, lại bắt đầu nghĩ ngợi a.
Lục Hiên nhẫn liền nhẫn: “Nếu không phải sợ lây cho em…”
“Em không sợ bị lây a.” Hạ Tê bật thốt lên, nói xong xấu hổ, nói sang chuyện khác, “Gần… gần đây cũng không có kịch bản tốt, nhưng độ nóng của (Đại phú ông) vẫn còn, cũng không sợ lu mờ, ai… chờ em lấy được ảnh đế đi, tất nhiên để lấy được về sau phải không ngừng nỗ lực làm việc.”
“Việc này không phải trong thời gian ngắn.” Lục Hiên cố hết sức làm cho chính mình dời đi lực chú ý, “Nghĩ muốn làm ảnh đế?”
Hạ Tê gật gật đầu, cũng không nói tại sao, một mặt cười hạnh phúc, Lục Hiên gật đầu: “Hảo, chờ em lấy được ảnh đế liền nghỉ ngơi, trong thời gian đó muốn nghỉ ngơi cũng có thể, tôi nuôi em, hoặc là xây cho em một cái văn phòng?”
Hạ Tê không nhịn được cười: “Người khác xây để tránh thuế, em xây văn phòng làm gì… thôi coi như là kế hoạch sau khi thành ảnh đế đi.”
Sau khi xác lập mục tiêu cuộc sống Hạ Tê hạnh phúc cực kỳ, quả thật cậu nghỉ sẽ để mục tiêu này ngay đầu giương, mỗi sáng sớm nhìn thấy, dùng để khích lệ chính mình, Lục Hiên nhìn bộ dàng hào hứng của cậu nhếch miệng lên, nói: “Tốt, đây là mục tiêu lâu dài, vậy trước mắt đâu?”, cái ảnh đế này Lục Hiên chỉ có thể ở bên cạnh giúp cậu, vì cậu tranh thủ kịch bản tốt, đạo diễn tốt, nhà làm phim tốt, nhưng mà vẫn dựa nhiều vào thực lực của Hạ Tê, nhưng mà nếu như là việc khác… Lục Hiên ôn nhu nhìn Hạ Tê, cảm thấy được chính hắn tựa hồ không có gì là không thể thỏa mãn cậu.
Hạ Tê nghiêm túc nghĩ một hồi, nhẹ nhàng hướng lại gần bên người Lục Hiên, nhỏ giọng nói: “Trước mắt, em… em muốn ngài hôn em…”, trời mới biết từ buổi sáng lúc vừa nhìn thấy Lục Hiên, Hạ Tê liền muốn cùng Lục Hiên thân mật một chút, nhưng bệnh viện điều dưỡng bất kì lúc nào cũng có người tiến vào, Hạ Tê lại lo lắng Lục Hiên không thoải mái, bây giờ không có người khác, Lục Hiên thoạt nhìn cùng không khác bình thường, Hạ Tê rất muốn cùng Lục Hiên thân mật.
Lục Hiên không nghĩ tới Hạ Tê sẽ đưa ra yêu cầu này, thỏa mãn đương nhiên là có thể thỏa mãn, nhưng mà… Lục Hiên nghiêng đầu nhìn Hạ Tê, Hạ Tê đỏ mặt, giống như chó con bị bỏ đói, không cảm thấy phóng túng, chỉ cảm thấy đáng yêu.
Lục Hiên trong mắt tất cả đều là sủng nịch, trầm giọng nói: “Không sợ lây?”
Hạ Tê lắc đầu, chỉ còn thiếu ngoắc ngoắc cái đuôi.
Lục Hiên cuối cùng cũng không nhịn nữa thật sự hôn môi Hạ Tê.
Hắn thực sự không muốn để cho Hạ Tê sinh bệnh, nhưng rõ ràng Hạ Tê có bao nhiêu nhớ hắn, Lục Hiên trước sau chỉ dừng lại giai đoạn hôn môi, động viên hôn môi, trán, cùng hai má của Hạ Tê, Hạ Tê rõ ràng có chút bất mãn túc, Lục Hiên cười khẽ, vươn mình để Hạ Tê trên người hắn.
Hạ Tê mở to hai mắt, Lục Hiên cởi đi quần pyjamas của Hạ Tê, ôn nhu âu yếm.
Lục Hiên vẫn luôn đeo chiếc nhẫn Hạ Tê tặng hắn, lúc hắn xoa xoa nhẫn sẽ chạm vào làn da nhạy cảm của Hạ Tê, làm Hạ Tê vừa khó nhịn vừa thích ý, so với thường ngày càng có cảm giác…
Sau đó hai người thu xếp lại, dựa vào nhau xem (Đại phú ông) đang phát lại, nhìn thấy bên ngoài trời đã đổ tuyết, Hạ Tê cao hứng nhảy dựng lên nắp úp sấp người ngay sát cửa sổ, nhìn ra ngoài, Lục Hiên đem người kéo về trong chăn, quát khẽ: “Em cũng muốn bị cảm? Chưa từng thấy tuyết sao.”
Hạ Tê hưng phấn hai mắt bừng sáng: “Mấy cảnh diễn phía sau của em đều quay ngoại cảnh, hiện tại có tuyết rồi sẽ không thể quay!”, Hạ Tê bận bận bịu bịu gọi điện thoại cho trợ lý vẫn ở bên kia, quả nhiên, bên kia tuyết rơi càng lớn hơn, đang có mưa tuyết, bên kia nhiệt độ hơi cao một chút, tuyết rơi xuống đất toàn bộ thành bùn, sân ngoại cảnh đã bị làm cho lộn xộn, thời gian ngắn cũng không thể quay phim, chỉ có thể quay những người khác trước.
Quả thực là niềm vui bất ngờ.
Thời gian ngắn không cần phải đi đâu, hai người đều thả lỏng, Hạ Tê xuống giường đi ngâm một bình trà sữa nhỏ, đem điểm tâm nhỏ trở lại, hai người vừa uống trà vừa xem chương trình, ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy trời, bên trong cửa sổ ấm áp như xuân, hạnh phúc cực kỳ.
——Phiên ngoại 4 hoàn——