Tê Tức Chi Lục | Lục Địa Dừng Chân

Chương 4: Chương 4




Chương 3

(*/ω\*)

“Quảng cáo của Khinh Nhã đưa cho Bách Mộc Xuyên?”

“Không phải chứ… Nói thế nào cũng phải là cho Khương Giang a…”

“Không biết, nghe nói Lục tổng có sắp xếp khác cho Khương Giang, trời ạ, cư nhiên sẽ đem vị trí phát ngôn quan trọng như vậy cho Bách Mộc Xuyên…”

“Nghe nói…”

“Lục tổng đối tình nhân vẫn luôn rất hào phóng…”

Hôm sau, Hạ Tê vẫn như cũ dậy sớm tới công ty lên lớp, bất quá hôm nay bên trong phòng luyện tập thật náo nhiệt, cũng thật đúng, sau khi để một người ít danh tiếng như Bách Mộc Xuyên trở thành người phát ngôn của Khinh Nhã nổi tiếng khắp Trung Hoa, cái tin tức này đủ làm cho người trong công ty thảo luận cả một tuần lễ.

Hạ Tê đeo tai nghe, bắt đầu “đếm hồ lô” luyện giọng, vừa đi vừa điều chỉnh hô hấp, không chờ cậu tiến vào trạng thái, Bách Mộc Xuyên tiến vào phòng, liền trở thành một trận hỗn độn.

Bách Mộc Xuyên hăng hái, cả người cơ hồ đều đang phát sáng, cậu ta ngay tối hôm qua được người đại diện Tần Nhạc ám chỉ, tuy rằng chuyện như vậy không phải đáng tự hào, nhưng trở thành người phát ngôn của Khinh Nhã thực sự quá thu hút, mà Bách Mộc Xuyên bản thân chính là gay, chuyện để cho cậu ta “bồi Lục Hiên” chẳng phải khó có thể tiếp thu, trong giới chuyện gì cũng có, mọi người cười bần không cười xướng*, đã quen thuộc từ lâu, có mấy nghệ sĩ thậm chí có chút đố kị, dù sao Lục Hiên cũng là một kim chủ có chất lượng tốt hiếm thấy, mọi người đều ngậm miệng không đề cập tới Lục Hiên, dồn dập chúc mừng Bách Mộc Xuyên từng người một, Bách Mộc Xuyên vốn định cùng Khương Giang tâm sự, nhưng đáng tiếc Khương Giang tửu lượng không tốt, tối hôm qua uống nhiều một chút, sáng nay không dậy nổi.

Bách Mộc Xuyên không tập trung luyện giọng, đi tới phía Hạ Tê nở nụ cười: “Khương Giang nói quả nhiên không sai, cùng Lục tổng thật chính xác.”

Hạ Tê không biết cái “Lục tổng” này là chỉ Lục An Kỳ hay là Lục Hiên, sửng sốt một chút gật đầu chân thành nói: “Chúc mừng cậu, cơ hội này thật sự rất hiếm có.”

“Đương nhiên rồi.” Bách Mộc Xuyên miễn cưỡng dựa vào cửa sổ sát đất, miệng hơi cười, thấp giọng nói, “Kỳ thực tôi cứ tưởng sẽ từ từ mà tiến, quảng cáo này nọ không vội a… Lục tổng quá nhiệt tình, thực sự không tiện cự tuyệt.”, Bách Mộc Xuyên tự biết sau đó không thích hợp để nói, nhưng vừa nghĩ Hạ Tê là người thận trọng, không nhịn được khoe khoang: “Tôi là thật không nghĩ tới, tối hôm qua tôi cảm giác mình không có làm gì cả, Lục tổng hắn… Tôi cũng không biết hắn làm sao chú ý tới tôi.”

Hạ Tê tâm lý một trận bị đè nén, cúi đầu thay đổi bài hát, Bách Mộc Xuyên sóng mắt như nước, cúi đầu lại cười nói: “Tần Nhạc cảnh cáo tôi nửa ngày, tôi hết cách rồi, cũng không thể bởi vì việc này mà đắc tội Lục tổng để bị đóng băng a, ai…”

Đang nói chuyện, Tần Nhạc vào phòng tìm Bách Mộc Xuyên, Bách Mộc Xuyên cho Hạ Tê một cái vẻ mặt bất đắc dĩ rồi đi theo ra ngoài, Hạ Tê lấy xuống tai nghe, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cậu kỳ thực muốn cùng Bách Mộc Xuyên nói, thực sự nếu không muốn, có thể không đi, Lục Hiên không phải loại người chuyện áp bức người khác, Lục Hiên cùng những người kia… Không giống nhau.

Cái đoạn ký ức đau đớn ba năm trước kia lại lóe lên trong đầu Hạ Tê, Hạ Tê cười nhạt nhạt, đột nhiên cảm thấy có chút hạnh phúc, lúc trước, nhờ có Lục Hiên.

Tin tức trong giới giải trí, bên người Lục Hiên chưa bao giờ thiếu nhưng minh tinh mỹ nam mỹ nữ, Hạ Tê sớm thành thói quen ngước nhìn nam thần, từ từ cũng điều chỉnh, sửa sang xong tâm tình, tiếp tục bắt đầu luyện giọng.

Bách Mộc Xuyên vừa đi khoảng một ngày, bên trong công ty không bao giờ thiếu bát quái, lúc xế chiều Hạ Tê liền nghe nói, Bách Mộc Xuyên buổi trưa là cùng Lục Hiên dùng cơm trưa, Lục Hiên tận trách cử người đưa Bách Mộc Xuyên ngồi xe của hắn trở về, nói đi cũng phải nói lại, lúc về còn mang theo một cái hộp được gói tinh xảo, Hạ Tê phát sầu thở dài, tình nhân lần này của Lục Hiên là người bên cạnh mình, không thể kiếm soát trong lòng không thoải mái, tâm tình vẫn có chút tan nát a.

Chung tâm tình không tốt còn có Khương Giang, thật phân biệt đối xử, Khương Giang cách Bách Mộc Xuyên mấy con phố, mà quảng cáo đầu tiên của giải trí Thịnh Thế lại cho Bách Mộc Xuyên, Khương Giang tuy là người hiền lành cũng sẽ ngạt thở, càng khỏi nói Bách Mộc Xuyên từ sau khi kí hợp đồng, đối Khương Giang xưng hô trong nháy mắt từ “Khương ca” biến thành “Khương Giang”, cơ hồ đã tự nhận mình đứng ngang hàng cùng Khương Giang, Tần Nhạc sợ đắc tội Lục Hiên, mắt một nhắm một mở làm như không nhìn thấy, trợ lý của Khương Giang cơ hồ muốn tạc mao.

“Khương ca đừng chấp nhặt với cậu ta.” Trợ lý của Khương Giang mặc tức giận mà phình phình mặt, “Người bên cạnh Lục tổng thay đổi thường xuyên, hơn nữa có lúc đều không phải chỉ có một, không biết ngày nào đó liền đá cậu ta.”

Khương Giang trên mặt nhàn nhạt: “Tôi nghe nói Lục tổng lần này là nghiêm túc đây.”

“Phốc.” Mặc cho hình tượng mà châm chọc nở nụ cười, “Đó là Bách Mộc Xuyên tự mình nói đi, cho là Lục tổng muốn tìm bến đỗ dừng chân cùng cậu ta mà nói chuyện luyến ái, cậu ta làm sao không lên thiên đàng đi, Hạ Hạ cậu nói có đúng hay không?”

Hạ Hạ là tên thân thiết mà người công ty gọi Hạ Tê, Hạ Tê tự dưng bị điểm tên, rất bất đắc dĩ, thành khẩn nói: “Em thật không biết.”

Trợ lý vẫn bĩu bĩu môi, chính mình lại đi tìm bạn thân tám điện thoại mà phùn tào Bách Mộc Xuyên.

Lục Hiên có phải là nghiêm túc muốn nói chuyện yêu đương hay không thì Hạ Tê không biết, nhưng xem bộ dạng của Bách Mộc Xuyên thì đúng là thật sự giống như đang yêu, bởi vì buổi chiều, Hạ Tê ra khỏi công ty trễ một chút, vừa vặn gặp được Tần Nhạc đang khắp nơi tìm Bách Mộc Xuyên, gấp muốn nhảy lầu.

“Tần ca.”

Hạ Tê cùng một tiểu ca sĩ mới vừa hoàn thành xong khóa thể hình, thay xong quần áo đi ra cùng Tần Nhạc chạm mặt, bị Tần Nhạc một phát bắt được, vội la lên: “Hạ Tê cậu có thấy Mộc Xuyên không?”

Hạ Tê mờ mịt lắc đầu: “Không có, em ngày hôm nay… Buổi chiều thật có thấy cậu ta, sau đó không biết, làm sao vậy?”

“Người này thật không biết nặng nhẹ, bị điên a…”

Tần Nhạc nghiến răng nghiến lợi, xoay quanh không biết như thế nào cho phải, một trợ lý của Bách Mộc Xuyên hoang mang từ bên ngoài chạy vào, đầu đầy mồ hôi, sứt mẻ nói lắp ba lắp bắp: “Xuyên ca đem… Đem… Đem thẻ mở cửa phòng…”

Tần Nhạc hoàn tàn tức giận: “Chuyện gì xảy ra?! Thẻ cửa phòng làm sao? Bách Mộc Xuyên con mẹ nó rốt cuộc đi đâu?”

Trợ lý xoa xoa mồ hôi trên trán, khẩn trương đem thẻ phòng trong tay đưa cho Tần Nhạc, nói: “Xuyên ca kêu em đưa thẻ phòng cho ngài, nhượng ngài chuyển tin cho Lục tổng, nói… Nói… cậu ta đi trường quay trước, cậu ta… Ở bên kia đặt khách sạn, kêu Lục tổng đi tham ban…”

“Tham ban? Ha, ha ha…” Tần Nhạc triệt để điên rồi, cười gượng hai tiếng, “Cậu ta có bị bệnh không? Cậu gọi điện thoại cho cậu ta, đánh một tiếng cho trợ lý cậu ta! Đem cậu ta bắt lại cho tôi, đem thẻ phòng đưa tới cho cậu ta!”

Trợ lý nuốt nước miếng, ngữ khí gian nan: “Xuyên ca thay đổi chuyến bay, đã mang người đi, hiện tại đã lên phi cơ, em em… em liên lạc không được.”

“Ai bảo cậu ta đi? ! Thật đề cao bản thân ?!!” Tần Nhạc nhịn Bách Mộc Xuyên mấy ngày rồi, không thể nhịn được nữa, một bên chửi ầm lên một bên tiếp tục suy nghĩ biện pháp liên hệ Bách Mộc Xuyên

Tiểu ca sĩ học cùng Hạ Tê nhịn không được lôi kéo trợ lý của Bách Mộc Xuyên hỏi thăm, Hạ Tê lúc này mới nghe rõ nguyên nhân. Buổi trưa Bách Mộc Xuyên hẹn Lục Hiên dùng bữa, bị thư ký của Lục Hiên cự tuyệt, Bách Mộc Xuyên tâm tình không được tốt, thời điểm buổi chiều Lục Hiên phái người đến, Bách Mộc Xuyên vốn tưởng rằng là tới tặng quà an ủi, không nghĩ tới Lục Hiên chỉ cử người đến đưa thẻ phòng khách sạn, Bách Mộc Xuyên thì lại trực tiếp tắt máy, khiến người đưa thẻ phải trở về, chính cậu ta thay đổi chuyến bay dẫn người đi sân bay, cũng gửi cho Lục Hiên tin nhắn: Đến tham ban liền tha thứ cho anh, nhớ đem thêm đồ em thích, hừ hừ.

Tần Nhạc giận dữ: “Hừ cậu thật lơ là!”

Trợ lý bị áp lực từ hai phía, cũng ủy khuất không kém, không nhịn được oán giận: “Làm cái gì a… Lục tổng chính là tìm người làm ấm giường, có phải là tìm người cùng hắn chơi đùa này nọ đâu a, bây giờ tìm không thấy người, đều đổ lỗi cho tôi, tôi sao quản được Xuyên ca a…”

Tiểu ca sĩ cười trên sự đau khổ của người khác: “Gây chuyện a.”

Tần Nhạc đuổi tiểu trợ lý đi, không tìm được Bách Mộc Xuyên, không thể nói cho Lục An Kỳ, lại không dám liên hệ Lục Hiên, cũng không thể nói: “Thật không tiện, nghệ sĩ của chúng tôi không muốn ngủ cùng ngài, chính ngài đi tìm cậu ta đi, tham ban xong thuận tiện dẫn đi ăn quán cậu ta thích, e rằng có thể được ngủ cùng.”, Tần Nhạc dựa vào mặt mũi của Lục An Kỳ mà cam đoan, hiện tại Bách Mộc Xuyên vẫn là đại diện phát ngôn, bây giờ thật sự nếu nói với Lục Hiên như vậy, đừng nói Lục Hiên sẽ như thế nào, Lục An Kỳ chắc chắn chém đôi chính mình.

Cũng giống như Khương Giang, Tần Nhạc cũng là ở công ty cũ mà nhận lời của Lục An Kỳ, lần đầu tiên công tác sau khi công ty được thu mua, chính mình làm thành như vậy… trời đất liền tối đen, Tần Nhạc đôi mắt đỏ lên, bắt đầu tính toán khả năng tối nay Bách Mộc Xuyên tốt đẹp trở về đi tìm Lục Hiên có thể hay không a

Tần Nhạc tra chuyến bay một chút, đáp án là không thể nào a.

Điện thoại Tần Nhạc vang lên, Hạ Tê miễn cưỡng nở nụ cười an ủi, chính mình rời đi, Tần Nhạc vừa nhìn thấy là trợ lý Lục Hiên gọi tới, may đen trong nháy mắt liền lớn hơn rất nhiều, khổ sở nhận điện thoại, cười làm lành bồi tội.

“Lục tổng muốn người như thế nào mà không có a, thật coi chính mình là thái dương a…” Tiểu ca sĩ từng bị Bách Mộc Xuyên xa lánh qua, hiện tại phi thường hả giận, “Xem đi, thật phiền cho Lục tổng a, lần quảng cáo này coi như đi tong, lần đầu gặp một kim chủ tốt như vậy đi? Điên rồi… Hạ Hạ cậu làm sao vậy?”

Hạ Tê hoàn hồn, sờ sờ đỏ lên hai má, lắp bắp nói: “Không… Không có chuyện gì.”

“Có phải là không thoải mái hay không?” Hạ Tê nhân duyên rất tốt, tiểu ca sĩ đồng tình nói, “Cậu mấy ngày nay quá cực khổ đi? Đừng quá liều mạng, cậu vẫn luôn cố gắng như vậy, Lục tiểu thư nhất định sẽ chú ý tới cậu.”

Hạ Tê cảm kích cười cười, cậu không phải không thoải mái, chỉ là… từ khi mới bắt đầu thì có một cái ý nghĩ lớn mật và đáng sợ luẩn quẩn trong đầu cầu không chịu tan, cậu có chút không khống chế được chính mình.

Tiểu ca sĩ có người đến gặp, đi trước một bước, Hạ Tê nắm nắm lòng bàn tay ướt đẫm, dùng sức lắc đầu một cái, chậm rãi đi ra cửa chính công ty, trời lập tức liền đen, ánh mắt trời khuất dần, Hạ Tê cắn cắn môi, bỗng nhiên quay người chạy về.

“Tần ca…”

Tần Nhạc còn trên đại sảnh tầng 2, hết đường xoay xở, Hạ Tê một đường chạy tới, mang theo thở dốc, âm thanh run lên: “Tần ca… thẻ mở của phòng kia, có thể… Có thể cho em không?”

*cười bần không cười xướng: ý chỉ là chỉ chê cười những người nghèo khó chứ không chê cười những người bán thân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.