Những cơ hội của nàng để có một cuộc hôn nhân tươm tất sắp có thể bị phá huỷ và tất cả là bởi vì một chú chồn sương. Không may, Poppy Hathaway đã chạy theo Dodger qua suốt cả một nửa khách sạn Rutledge trước khi nàng nhớ ra một sự thật quan trọng là: với một chú chồn sương thì một đường thẳng bao gồm sáu đường rẽ trái và bảy đường rẽ phải.
“Dodger,” – Poppy kêu lên đầy thất vọng. “Quay lại đi. Chị sẽ cho cưng một chiếc bánh bích quy, bất kì dải dây buộc tóc nào của chị, bất kì thứ gì mà! Ôi, chị sẽ làm một cái khăn quàng cổ cho em nữa …”
Ngay khi nàng đã bắt được con thú cưng của em gái mình, Poppy đã thề rằng nàng sẽ cảnh báo bộ phận quản lý của Rutledge rằng Beatrix đang nuôi những loài thú hoang trong dãy phòng của gia đình họ, điều rõ rành rành là trái với quy định của khách sạn. Dĩ nhiên, điều đó có thể khiến cả gia đình Hathaway bị buộc chuyển đi bằng vũ lực khỏi toà nhà.
Lúc này, Poppy đã chả quan tâm nữa rồi.
Dodger đã lấy trộm một lá thư tình được gửi từ Michael Bayning cho nàng, và không có gì trên thế giới đáng bận tâm ngoài việc lấy lại nó cả. Tất cả mọi điều mà tình trạng này cần là Dodger giấy cái thứ đáng giận ấy ở một số vị trí công cộng nơi mà nó có thể bị phát hiện. Và sau đó thì những cơ hội của Poppy để kết hôn với một người đàn ông trẻ đáng tôn trọng và thú vị một cách hoàn hảo sẽ mãi mãi biến mất. Dodger trong bước chạy nhàn nhã vòng vèo đã nhanh chóng qua khu hành lang sang trọng của khách sạn Rutledge. Và lá thư được giữ chặt giữa các răng cửa dài của nó.
Khi nàng chạy đuổi theo đằng sau nó, Poppy đã cầu nguyện rằng nàng sẽ không bị ai nhìn thấy. Cho dù khách sạn này có được tôn trọng thế nào thì một người phụ nữ trẻ cũng đáng lẽ không bao giờ nên rời khỏi dãy phòng của mình mà không có ai hộ tống (ặc. thế ở cả ngày trong phòng ah). Tuy nhiên, Miss Marks, người đi kèm của nàng, vẫn còn đang ngủ. Và Beatrix đã lên xe ngựa lúc sáng sớm cùng chị gái của họ, Amelia.
“Chú mày sẽ phải trả giá cho việc này, Dodger!”
Loài vật ngỗ nghịch này đã nghĩ rằng mọi thứ trên thế giới này là để cho sự tiêu khiển của nó. Không có cái rổ hay cái hộp nào có thể lăn mà không bị lật đổ hay bị khám xét, không có chiếc vớ dài hay lược hoặc khăn tay có thể bị bỏ một mình. Dodger đã lấy trộm những vật dụng cá nhân và để chúng chất thành đống bên dưới những chiếc ghế hoặc sofa, và nó lấy những sợi chỉ trên quần áo trong những ngăn đựng quần áo sạch, và tệ nhất trong tất cả, nó đã quá thích thú trong sự ngỗ ngược của mình đến nỗi mà cả gia đình Hathaway đã buộc phải mắt nhắm mắt mở với hành vi của nó. Bất cứ khi nào Poppy phản đối những hành vi ngốc nghếch không thể chấp nhận được của chú chồn sương, Beatrix luôn xin lỗi và hứa rằng Dodger sẽ chẳng bao giờ lặp lại điều đó, và con bé đã dường như ngạc nhiên một cách rất chân thật rằng Dodger đã chẳng hề tập trung vào những bài thuyết giảng nghiêm túc của mình. Và bởi vì Poppy đã rất yêu em gái nhỏ của mình nên nàng đã cố chịu đựng việc sống cùng với con thú cưng cực kì phiền phức này.
Lần này, tuy nhiên, Dodger đã đi quá xa.
Chú chồn sương tạm dừng ở một ngã rẽ, kiểm tra để chắc chắn rằng mình vẫn đang bị đuổi theo, và trong sự hứng khởi của mình, cậu chàng đã làm một điệu nhảy gây hấn ngắn, một seri các bước chạy nghiêng trên một chân thể hiện một sự thích thú thuần tuý (như làm xiếc ^^).
Thậm chí bây giờ, khi Poppy đã muốn tàn sát con thú này, nàng vẫn không thể nào không nhận thấy rằng nó rất đáng yêu.
“Chú mày vẫn sẽ chết thôi,” nàng nói với nó, tiến lại gần nó theo một cung cách không gây nguy hại nhất có thể.
“Đưa cho chị lá thư nào, Dodger.”
Con chồn sương di chuyển nhanh chóng về hướng ngược lại với đường thông khí có các hàng cột thứ mà sẽ nhận ánh sáng mặt trời từ phía trên đỉnh đầu và gửi nó qua 3 tầng lầu xuống đến tầng gác lửng. Rất nghiêm túc, Poppy tự hỏi nàng sẽ phải đuổi theo nó trong bao xa nữa. Cậu chàng có thể chạy qua hết khá nhiều khu vực, và khách sạn Rutledge thì quá rộng lớn, chiếm hết 5 toà nhà của quận nhà hát.
“Điều này,” nàng lẩm bẩm dưới hơi thở, “là thứ xảy ra khi bạn là một Hathaway. Những sự xui xẻo… động vật hoang dã… những vụ cháy nhà… những tai ương… những xì – căng – đan… ”
Poppy đã yêu quý gia đình của nàng rất mực, nhưng nàng đã ước muốn một kiểu cuộc sống bình thường, yên tĩnh thứ mà dường như là không thể với một Hathaway.
Nàng muốn sự bình yên. Một điều có thể dự đoán được.
Dodger đã chạy qua lối vào dãy phòng cho người quản lý ở tầng ba, cái mà thuộc về Mr. Brimley. Viên quản lý là một người đàn ông già với bộ râu bạc trắng hoàn toàn, những chỗ chân râu được cắt gọn gàng thành các đầu nhọn. Bởi vì gia đình Hathaway đã ở Rutledge nhiều lần trong quá khứ, Poppy biết rằng Brimley đã báo cáo mọi chi tiết của những điều đã xảy trong tầng của ông cho những người cấp trên. Nếu người quản lý tìm ra việc cô đang chạy đuổi theo sau cái gì, lá thư sẽ bị tước đi và mối quan hệ của Poppy và Michael cũng sẽ bị phơi bày. Và cha của Michael, Lord Andover, cũng sẽ không bao giờ công nhận cuộc hôn nhân nếu có dù chỉ là một dấu hiệu của việc hành động không đứng đắn dính đến nó.
Poppy đã lấy lại được hơi thở của mình và di chuyển về hướng ngược lại của bức tường ngay khi Brimley rời khỏi văn phòng của ông cùng với hai nhân viên của Rutledge. “… đến văn phòng ở mặt trước ngay, Harkins,” viên quản lý đang nói. “Tôi muốn anh kiểm tra vấn đề phí thanh toán của phòng Mr.W. Ông ta có cả một lịch sử về việc tuyên bố rằng những khoản phí là không chính xác trong khi chúng, trên thực tế, là chính xác. Từ đó đến nay, tôi nghĩ tốt nhất là để ông ta kí vào một hoá đơn bất cứ khi nào một khoản phí được tính.”
“Vâng, Mr.Brimley.” Ba người đàn ông di chuyển về phía hành lang, xa khỏi Poppy. Thận trọng, nàng đi chậm về phía lối vào của các văn phòng và lén nhìn quanh thanh dọc của cửa sổ. Hai căn phòng được nối với nhau dường như đang không có ai. “Dodger,” nàng thì thầm khẩn thiết, và nhìn chú chồn chạy gấp gáp bên dưới một cái ghế. “Dodger, đến đây đi!”
Điều đó, dĩ nhiên, đã tạo ra thêm sự nhảy nhót đầy hứng khởi.
Cắn môi dưới của mình, Poppy chạy qua ngưỡng cửa. Văn phòng chính có kích thước hào phóng, được trang bị nội thất với một cái bàn lớn chất đống các quyển hoá đơn và giấy tờ. Một chiếc ghế bành bọc da màu đỏ tía đã được đẩy đến đối diện cái bàn, trong khi một cái khác được đặt gần một cái lò sưởi trống có mặt lò bằng đá hoa cương.
Dodger đợi bên cạnh cái bàn, trông về phía Poppy với đôi mắt sáng lên. Những cái ria của cậu chàng giật giật phía trên lá thư đang rất được thèm muốn. Nó giữ rất yên lặng, bắt lấy cái nhìn chằm chằm thích thú của Poppy ngay khi nàng di chuyển dần dần về phía nó.
“Đúng rồi đó,” nàng dỗ dành, mở rộng đôi tay một cách chậm chạp. “Một cậu bé ngoan, cậu bé đáng yêu… đợi ở ngay đó nhé, và chị sẽ lấy lá thư và mang em về dãy phòng của chúng ta, và đưa em – Chết tiệt!”
Chỉ ngay trước khi nàng có thể túm được lá thư, Dodger đã trượt vào dưới cái bàn với nó. Đỏ bừng vì tức điên lên, Poppy nhìn lướt quanh căn phòng để tìm thứ gì đó, bất cứ thứ gì, nàng có thể dùng để thúc Dodger ra khỏi chỗ nấp của mình. Chú ý thấy một cái giá nến trên bệ đỡ bằng bạc trên mặt lò sưởi, nàng thử nhấc nó lên. Nhưng cái nến không suy suyển. Cái bệ đỡ bằng bạc đã bị gắn liền vào mặt lò. Trước con mắt ngạc nhiên của Poppy, toàn bộ phần sau lưng của cái lò sưởi quay vòng trong im lặng (Giống mấy phim về điệp viên khám phá bí mật ^^). Nàng há hốc miệng vì kinh ngạc với ma thuật về cơ khí của cánh cửa khi nó quay tròn với một chuyển động tự động hết sức êm ái. Thứ mà dường như là một khối gạch thô sơ không là gì ngoài một mặt tiền có kết cấu.
Đầy hạnh phúc, Dodger lập tức rời khỏi cái bàn và chạy qua chỗ khe hở.
“Thật phiền phức,” Poppy hổn hển nói. “Dodger, chú mày không thể liều lĩnh thế được!”
Nhưng con chồn chẳng hề chú ý chút nào. Và để khiến cho mọi chuyện thêm tồi tệ, nàng có thể nghe được âm thanh trầm dài từ giọng nói của Mr. Brimley khi ông ta đang quay trở lại căn phòng. “… Dĩ nhiên là Mr Rutledge phải được thông báo. Đưa nó vào bản báo cáo. Và tất nhiên, đừng quên –”
Không có thời gian để cân nhắc các lựa chọn của mình hay các hậu quả, Poppy chạy nhanh qua cái lò sưởi và cánh cửa đóng lại ngay sau lưng nàng.
Nàng bị nhấn chìm gần như trong bóng đêm khi nàng đợi, cố gắng lắng nghe điều gì đang xảy ra bên trong văn phòng. Rõ rang là nàng đã không bị phát hiện. Mr. Brimley tiếp tục cuộc đối thoại của mình, điều gì đó về các bản báo cáo và các mối bận tâm về công việc quản gia.
Điều chợt đến với Poppy rằng nàng có thể sẽ phải đợi một thời gian khá lâu trước khi viên quản lý rời văn phòng một lần nữa. Hoặc là nàng sẽ phải tìm một được khác để ra. Tất nhiên, nàng có thể đơn giản quay ra từ lò sưởi và thông báo sự có mặt của mình với Mr. Brimley. Tuy nhiên, nàng không thể tưởng tượng bao nhiêu sự giải thích nàng sẽ phải tạo ra và điều đó đáng xấu hổ biết chừng nào. Quay lại, Poppy nhận ra rằng nàng đang ở trên một hành lang hẹp dài, với một luồng ánh sáng lan toả đến từ một nơi nào đó phía trên đầu. Nàng nhìn lên trên. Hành lang được chiếu sáng bởi một dải ánh sáng ban ngày hẹp, tương tự như cái mà những người Ai Cập cổ đã sử dụng để định ra vị trí của các ngôi sao và hành tinh. Nàng có thể nghe được tiếng con chồn sương đang di chuyển nhẹ nhàng ở nơi nào đó quanh đây. “Oh, Dodger,” nàng lẩm bẩm, “chú mày đã làm chúng ta rơi vào việc này. Tại sao chú mày không giúp chị tìm một cánh cửa ra chứ?”
Hoàn toàn sẵn lòng, Dodger đã tiến lên phía trước và biến mất vào bóng tối. Poppy chậm rãi thở ra một hơi và chạy theo. Nàng từ chối cảm giác sợ hãi bất chợt, điều đã học được qua những trường hợp khó khăn của nhà Hathaway với các tai ương, khi mà việc để lạc mất tâm trí sẽ chẳng thể giúp được gì cho một tình huống như vâỵ. Khi Poppy tìm đường đi xuyên qua bóng tối, nàng giữ những đầu ngón tay chống vào tường để duy trì sự quen thuộc với môi trường xung quanh. Nàng đã bước được chỉ một vài yard khi nghe thấy một tiếng động của sự chà xát. Đông cứng tại chỗ, Poppy đợi và lắng nghe một cách chăm chú.
Tất cả đã yên tĩnh.
Nhưng nỗi lo lắng của nàng nhói lên với sự nhận thức và trái tim nàng bắt đầu đập dồn dập khi nàng thấy luồng ánh sáng vàng dịu nhạt ở trên đầu. Và sau đó nó bị tắt đi.
Nàng không hề một mình trong hàng lang này.
Những bước chân đến mỗi lúc một gần hơn với ý định mau lẹ của một kẻ săn mồi. Ai đó đang tiến đến ngay chỗ nàng.
Ngay lúc này, Poppy quyết định, là thời điểm thích hợp nhất để hoảng sợ. Choáng váng với sự hãi sợ ở mức cao nhất, nàng chạy nhanh trở lại con đường mình đã đi tới. Bị đuổi theo bởi một người không quen biết trong một hành lang tối là một trải nghiệm khác thường thậm chí là với một Hathaway. Nàng thầm nguyền rủa những bộ váy nặng nề của mình, túm chúng lên thành những nhúm lộn xộn khi nàng cố gắng chạy đi. Nhưng người đang đuổi theo nàng quá nhanh để bị bỏ lại. Một tiếng kêu thoát ra khỏi nàng khi nàng bị bắt lại trong sự kềm giữ đầy thô bạo và lão luyện. Đó là một người đàn ông – một người cao lớn – và anh ta giữ nàng theo một cách khiến cho lưng của nàng uốn cong lại trong lồng ngực anh ta. Một trong hai tay của anh ta mạnh mẽ ghì đầu nàng vào vào một bên.
“Cô nên biết,” một âm giọng trầm, đáng sợ đến gần bên tai của nàng, “đó là chỉ cần thêm chút lực vào thì tôi có thể làm gãy cổ cô ngay đấy. Nói cho tôi tên cô, và việc mà cô đang làm ở đây.”