Tempt Me At Twilight

Chương 5: Chương 5




Một lời mời đã được gửi tới cho Michael Bayning vào ngày hôm sau, và trước sự vui mừng của Poppy, nó được chấp nhận ngay lập tức. “Bây giờ chỉ là vấn đề về thời gian thôi,” nàng nói với Beatrix, không thể ngăn bản thân nhảy múa theo cái cách đầy hứng khởi mà Dodger từng làm. “Chị sẽ là Mrs. Michael Bayning, và chị yêu anh ấy, chị yêu mọi người và mọi điều… chị thậm chí yêu cả chú chồn sương già bốc mùi của em đấy, Bea à.”

Lúc gần cuối buổi sáng, Poppy và Beatrix đã thay trang phục cho một chuyến đi bộ. Đó là một ngày trời trong, ấm áp, và những khu vườn của khách sạn, được xen vào giữa những con đường nhỏ rải sỏi, là một bản hoà tấu của những loài hoa.

“Chị gần như không thể đợi để ra ngoài nữa,” Poppy nói khi đứng gần cửa sổ và nhìn chăm chăm xuống khu vườn rộng. “Nó hầu như đã gợi chị nhớ về Hamsphire, những bông hoa thật quá tươi đẹp.”

“Nó lại chẳng gợi em nhớ chút nào về Hamsphire,” Beatrix nói, “Nó quá là theo trật tự. Nhưng em rất thích được đi dạo qua vườn hồng của khách sạn Rutledge. Mùi hương thật là ngọt ngào. Chị biết không, em đã trao đổi với người làm vườn vài bữa trước, lúc anh Cam, chị Amelia và em ra ngoài, và ông ấy đã nói cho em một số công thức bí mật của mình để làm cho hoa hồng nở to và tươi tắn đấy.”

“Đó là gì?”

“Nước luộc cá, dấm và một chút đường. Ông ấy tưới cây bằng cái hỗn hợp đó ngay trước khi chúng đến thời kì ra hoa. Và những cái cây thích nó.”

Poppy nhăn mũi. “Sự pha chế khủng khiếp.”

“Người thợ làm vườn đã nói rằng Mr. Rutledge già cả đặc biệt yêu những cây hoa hồng, và mọi người mang cho ông ấy một vài cây trong số rất nhiều các loài hoa ngoại lai mà chị thấy ở trong vườn ấy. Hoa hồng màu tím oải hương từ Trung Quốc này, các loại hồng Maiden’s Blush[11] từ Pháp này, và -”

“Mr. Rutledge già cả à?”

“À, ông ấy không thực sự nói rằng Mr. Rutledge đã già rồi. Em chỉ là không thể ngăn bản thân mình nghĩ về ông ấy theo cách đó thôi.”

“Tại sao?”

“À, thì ông ấy bí ẩn kinh khủng, và không ai từng nhìn thấy ông ấy cả. Điều đó nhắc em nhớ đến những câu chuyện về Vua George già yếu, bị tâm thần và tự giam cầm mình trong những căn phòng ở Lâu đài Windsor.” Beatrix cười toe toét. “Có thể họ cũng giữ Mr. Rutledge ở trên gác xép ấy chứ.”

“Bea,” Poppy thì thầm một cách nài nỉ, trong nàng ngập tràn sự thôi thúc mãnh liệt được tiết lộ bí mật với em gái, “Có một vài điều chị rất nóng lòng muốn kể với em, nhưng nó phải được giữ kín đấy.”

Đôi mắt em gái nàng sáng lên với sự thích thú. “Điều gì thế chị?”

“Đầu tiên hãy hứa với chị là em sẽ không nói với bất kì ai đi.”

“Em hứa chắc mà.”

“Thề nhân danh điều gì đó đi.”

“Em thề nhân danh thánh St. Francis, vị thánh bảo hộ cho tất cả các loài động vật.” Thấy sự do sự của Poppy, Beatrix lại hăng hái thêm vào, “Dù cho có một nhóm những tên cướp biển bắt cóc em, đưa em lên tàu của chúng, đe doạ buộc em phải bước đi trên mép thuyền và rơi xuống biển trong cơn rùng mình vì sợ những con cá mập đói ngấu trừ khi em tiết lộ bí mật của chị, thì em cũng sẽ không nói ra đâu. Dù cho em có bị trói lại bởi một tên bất lương và bị ném ra phía trước một đàn ngựa đang chạy điên cuồng với tất cả các chân đều đóng móng sắt, và cách duy nhất để thoát khỏi bị giẫm đạp dày xéo là kể với tên bất lương bí mật của chị, thì em -” (Bó tay :|)

“Được rồi, em đã thuyết phục được chị rồi,” Poppy nói kèm một nụ cười. Kéo em gái mình ra chỗ góc khuất, Poppy nói nhỏ, “Chị đã gặp Mr. Rutledge rồi.”

Đôi mắt xanh dương của Beatrix mở lớn. “Chị đã gặp á? Khi nào cơ?”

“Sáng hôm qua.” Và Poppy kể cho em gái toàn bộ câu chuyện, miêu tả về cái lối hành lang, căn phòng chứa vật dụng kì lạ, và cả về bản thân Mr. Rutledge nữa. Điều duy nhất nàng giữ lại là nụ hôn, điều mà, với nàng thì, chưa bao giờ xảy ra cả.

“Em vô cùng hối tiếc về Dodger,” Beatrix sốt sắng nói. “Đại diện cho nó, em xin lỗi chị.”

“Chuyện đó ổn rồi mà, Bea. Chỉ là… Chị ước là chị đã không làm mất lá thư. Miễn là không ai thấy nó thì chị cho rằng sẽ không có vấn đề gì cả.”

“Vậy là Mr. Rutledge không phải là một ông già bị tâm thần à?” Beatrix hỏi, nghe đầy vẻ thất vọng.

“Ôi Chúa ơi, không.”

“Anh ta trông thế nào hả chị?”

“Thực sự là khá đẹp trai. Anh ta rất cao, và -”

“Cao bằng anh Merripen à?”

Kev Merripen đã sống cùng với những người nhà Hathaway sau khi bộ lạc của anh bị tấn công bởi những người Anh muốn đuổi những người Gypsy ra khỏi địa hạt mình. Anh bị bỏ mặc cho chết, nhưng những người nhà Hathaway đã nhận nuôi anh, và anh đã sống cùng họ ở đấy mãi mãi. Mới đây, anh đã kết hôn với người chị gái thứ hai của nàng, Winnifred. Merripen đã tạm đảm nhận nhiệm vụ quan trọng của việc điều hành điền trang Ramsay khi Leo vắng mặt. Cặp đôi mới cưới hạnh phúc ở lại Hamsphire trong suốt cả mùa vũ hội, để tận hưởng vẻ đẹp và sự riêng tư chỉ có ở Ramsay House.

“Không ai có thể cao bằng anh Merripen cả,” Poppy nói. “Nhưng dù thế thì Mr. Rutledge cũng rất cao, và anh ta có mái tóc sẫm màu, đôi mắt xanh lục sắc sảo… “Dạ dày của nàng bất chợt cuộn lên một chút khi nàng nhớ lại.

“Chị có thích anh ta không?”

Poppy ngần ngừ. “Mr. Rutledge… gây ra cảm giác lo lắng. Anh ta quyến rũ, nhưng người ta có cảm tưởng rằng anh ta có khả năng làm gần như mọi thứ. Anh ta hơi giống vị thiên thần nhẫn tâm trong bài thơ của William Blake vậy.”

“Em ước là em đã được gặp anh ta,” Beatrix nói đầy vẻ tiếc nuối. “Và em thậm chí còn ước muốn nhiều hơn rằng em có thể thăm thú căn phòng chứa các vật dụng kì lạ đó. Em ghen tị với chị đấy, Poppy. Đã từ rất lâu rồi kể từ khi có bất kì cái gì thú vị xảy đến với em.”

Poppy kín đáo cười. “Còn gì nữa chứ, khi mà chúng ta vừa mới được trải nghiệm gần như cả mùa vũ hội của London rồi?”

Beatrix đảo mắt. “Mùa vũ hội ở London thì cũng chỉ gần thú vị như một cuộc đua ốc sên thôi. Vào tháng Giêng. Với những con ốc sên đã chết.”

“Các cô gái. Chị sẵn sàng rồi đây,” tiếng gọi hào hứng của Miss Marks vọng tới khi cô bước vào căn phòng. “Hãy chắc chắn là các em đã mang theo dù che nắng của mình nhé – các em sẽ không muốn bị sạm nắng đâu.” Ba người rời khỏi dãy phòng và bước đi từ tốn khoan thai dọc hành lang. Trước khi rẽ ở chỗ ngoặt để tiến tới cầu thang lớn, họ đã nhận thức được có một sự náo động bất thường trong khách sạn đứng đắn này. Những giọng đàn ông cãi nhau vang lên trong không khí, một số đã kích động, ít nhất một người trong số họ đang tức tối, và có cả âm thanh của những giọng người nước ngoài, và rất ầm ĩ, và một chuỗi những tiếng lách cách kì lạ của kim loại va chạm nhau.

“Chuyện quái quỷ gì...” Miss Marks lầm bầm.

Xung quanh chỗ ngoặt, ba người phụ nữ dừng lại đột ngột để cùng nhìn vào nửa tá đàn ông đang tụ tập ở chỗ thang máy vận chuyển thức ăn. Một tiếng la hét inh tai vụt thoát ra ngoài không khí.

“Đó là một người phụ nữ à?” Poppy hỏi, trông trắng nhợt. “Hay một đứa trẻ?”

“Ở lại đây nhé,” Miss Marks căng thẳng nói. “Chị sẽ nhận trách nhiệm tìm hiểu…”

Ba người họ nhăn mặt với một loạt những tiếng thét, những âm thanh nổi lên cùng với sự sợ hãi.

“Đó là một đứa trẻ.” Poppy nói, tiến những bước dài về phía trước, mặc kệ yêu cầu ở nguyên vị trí của Miss Marks. “Chúng ta phải làm điều gì đó để giúp đỡ thôi.”

Beatrix thì gần như đã chạy vượt qua nàng. “Đó không phải là một đứa trẻ,” cô nói vọng qua vai mình. “Đó là một con khỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.