Gương mặt Dạ Ngọc Thư đều bị Dạ Côn đánh sưng lên, lúc này biểu lộ dữ tợn điên cuồng căn bản không thể biểu đạt ra đến, thậm chí có chút buồn cười.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng nhìn nhau, quả nhiên nên tới vẫn sẽ tới, liền biết hôm nay sẽ không dễ dàng vượt qua như vậy.
- Phu quân, ta đã nói Nhan gia không đáng tin.
Đông Môn Mộng tức giận nói ra, ngươi muốn tìm thê tử xinh đẹp cho Côn Côn, lại đi trêu chọc những người ở Thái Kinh kia.
Dạ Minh than nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ, huynh đệ năm đó hiện tại lại...
Côn Côn, Tần Tần, các con tới đây, hiện tại là chuyện của đám người lớn.
Dạ Minh thay đổi thái độ lỗ mãng bình thường, khí thế trở nên lăng lệ, đối với loại biến hóa này của cha, hai huynh đệ đều biết, cha đã nghiêm túc.
- Tiểu tạp chủng, hôm nay cả nhà các ngươi đều phải chết!
Dạ Ngọc Thư vô phương bảo trì phong độ, liều mạng nhào về phía Dạ Côn.
Hiện tại Dạ Côn thật muốn xé rách cái miệng của y, thế nhưng phụ thân phải làm việc...
Dạ Ngọc Thư nhìn thấy Dạ Côn lui ra, càng trở nên lớn lối:
- Đi cái gì, đánh ta, lại đến đánh ta a.
Ba!
Chỉ thấy một bóng người ầm ầm hạ xuống, tát Dạ Ngọc Thư quay cuồng một đợt.
Dạ Ngọc Thư trực tiếp bị đánh mộng, nhìn người trước mắt, lộ ra dáng vẻ sợ hãi:
- Cha... con...
- Im miệng!
Cái này người chính là cha của Dạ Ngọc Thư, lão nhị Dạ gia, Dạ Dương.
Chỉ thấy thân thể hung hãn kia tản ra khí tức cuồng dã, ánh mắt sắc bén phảng phất có thể nhìn rõ hết thảy, ngũ quan xinh xắn hoàn toàn không xứng với hình thể của y, phảng phất thân thể đại hán hung hãn phối hợp với khuôn mặt ngọc diện thư sinh vậy, rất không cân đối.
Dạ Dương hít một hơi thật sâu, Dạ Ngọc Thư cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Dời kiếm ra, cắm vào bên hông vỏ kiếm, quay người nhìn về phía Dạ Minh:
- Đệ đệ, đã lâu không gặp.
- Nhị ca, đã lâu không gặp.
Dạ Minh nhẹ giọng kêu.
Dạ Côn cùng Dạ Tần hai ngày này xem như thấy rất nhiều người có quan hệ với cha, hôm qua là Tứ thúc, hôm nay là Nhị bá, vậy khẳng định còn có một cái đại bá.
Dạ Minh vừa mới dứt lời, hơn mười đạo nhân ảnh ầm ầm hạ xuống, khí diễm hung mãnh vô cùng, mang theo sát ý âm trầm tới.
Nam nhân dẫn đầu Dạ Minh biết, chính là phụ thân Nhan Mộ Nhi, Nhan Thừa Thiên.
Không thể không nói, Nhan Thừa Thiên thật đúng là một tên mỹ nam, Nhan Mộ Nhi có thể xinh đẹp như vậy, xem ra cũng được kế thừa từ phụ thân, nhìn làn da kia một chút, trắng nõn không thôi, nhìn lại Dạ Tần một chút, không cách nào sánh được.
Ở bên cạnh Nhan Thừa Thiên còn có một vị nam tử áo mũ chỉnh tề, chính là tiểu thúc Đông Phương Sảng, Đông Phương Quát.
Người này hình thể hơi mập, một cái áo bào màu vàng óng hoa lệ hiển lộ rõ ràng uy vọng của Đông Phương thế gia, quạt xếp trong tay còn có đại danh của mình, người này cũng rất tự luyến a.
Thấy cháu của mình té xỉu ở một bên, Đông Phương Quát cũng không nói gì, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười.
Nhưng mà sau lưng tất cả đều là chiến sĩ mặc kim giáp, bầu không khí đã đè nén tới cực điểm.
Thái Kinh Dạ gia, Nhan gia, Đông Phương gia đều đi tới huyện Thái Tây nho nhỏ này, mặc dù không phải chủ lực trong gia tộc, nhưng cũng không thể coi thường.
Nhất là Nhan Thừa Thiên đến, khiến cho mọi người không nghĩ ra, hôm nay là hôn lễ của nữ nhi, sớm không đến, giờ đến lại còn dẫn theo người.
- Nhan thúc thúc, Dạ thúc thúc, Đông Phương thúc thúc.
Đồng Ca chắp tay kêu, đột nhiên ý thức được một chuyện, mình bị đùa bỡn!
Nhan Thừa Thiên hướng phía Đồng Ca khẽ cười nói:
- Khổ cực, chuyện kế tiếp giao cho Nhan thúc thúc.
Đồng Ca không có gì nói, chắp tay liền đứng ở bên cạnh không nói.
- Mộng nhi, đã lâu không gặp.
Đông Phương Quát trực tiếp xem nhẹ Dạ Minh, hướng phía Đông Môn Mộng chào hỏi.
Xem ra năm đó là quan hệ tình địch với Dạ Minh.
Đông Môn Mộng từ tốn nói:
- Mập.
- Tưởng niệm tích tụ dẫn đến.
Đông Phương Quát thăm thẳm nói ra, mảy may không nể mặt Dạ Minh, biểu đạt yêu thương với Đông Môn Mộng.
Dạ Minh chắp tay nói ra:
- Ngươi làm sao lại không tưởng niệm thành tật.
- Dạ Minh, hôm nay ngươi đả thương người, ngươi còn nói lý hay sao? Tội khi quân danh phù kỳ thực! Nhìn cháu trai đáng thương kia của ta một chút, đến bây giờ cũng còn hôn mê bất tỉnh, khẳng định bị các ngươi người ngược đãi!
Đông Phương Quát nghiêm túc quát lên, rất có bộ dạng muốn giành lại công đạo cho cháu mình.
Đồng Ca bên cạnh rốt cuộc đã hiểu, bọn họ là muốn mình bị đánh, từ đó lấy cớ.
Bị một nữ nhân đùa bỡn tình cảm coi như xong, còn bị những trưởng bối này đùa bỡn.
Dạ Minh không để ý đến Đông Phương Quát, này người từ nhỏ đã đối nghịch với mình, hiện tại thứ y tò mò chính là thái độ của Nhan Thừa Thiên.
- Nhan lão đệ, không đúng... phải gọi thông gia, làm sao bây giờ mới đến, nói thế nào hôm nay cũng là ngày mà Mộ Nhi nhà ngươi gả cho con ta.
Dạ Minh đang cho Nhan Thừa Thiên một cơ hội, ngươi theo ta xuống, như vậy thì được rồi, nhưng nếu ngươi thật muốn bò lên trên đầu ta đi, như vậy... liền không nói được rồi.
Nhan Thừa Thiên cười cười, từ tốn nói:
- Thông gia không dám nhận, hôm nay ta tới đón tiểu nữ về nhà.
Diệp Ly nghe xong lời này, rất dễ chịu a, hồ ly tinh, cha ngươi gọi ngươi về nhà kìa.
Nhan Mộ Nhi đã ý thức được, đây hẳn là “phụ thân” của mình, hiện tại không phải đến làm khó ta sao...
Dạ Côn chợt phát hiện Nhan Mộ Nhi kỳ thật rất đáng thương, dường như bị cha của nàng lợi dụng.
- Đây không phải đã ở nhà rồi sao? Huống hồ chúng ta còn đã nói trước rồi. Hiện tại đổi ý, có phải có chút quá mức hay không.
- Tiểu nữ tùy hứng, vụng trộm chạy ra khỏi nhà, khiến cho chúng ta lo lắng vạn phần, xin hãy thông cảm.
Nhan Mộ Nhi nghe xong lời này, dễ chịu, tranh thủ thời gian hướng phía Dạ Côn nói ra:
- Phu quân, Mộ Nhi vì ngươi, có thể vụng trộm chạy đến, hiện tại ngươi đã tin Mộ Nhi thật lòng với ngươi chưa.
Dạ Côn nguyên lai còn chưa tin, hiện tại nghe xong, thế mà tin thật, chẳng lẽ phụ thân người ta lại nói láo sao?
Đồng Ca thầm mắng một tiếng, tin ngươi mới lạ, tin tức Mộ Nhi gả đi chính là ngươi nói, bằng không thì ta sẽ xông đến đây cướp tân nương sao?
Hai cha con nhà này không có một người nào tốt.
Dạ Côn thấp giọng nói ra:
- Mộ Nhi, thật là khó khăn cho ngươi.
- Chỉ cần phu quân tin tưởng Mộ Nhi, cho dù Mộ Nhi ủy khuất cũng đáng.
Diệp Ly thật giận a, đám người này có phải là gánh hát do Nhan Mộ Nhi ngươi mời tới hay không! Ngươi cho rằng Diệp Ly ta không biết gọi ư!
Hiện tại Dạ Côn đối với Nhan Mộ Nhi có chút buông lỏng cảnh giác, đối với chuyện nam nữ, Dạ Côn còn quá trẻ.
Dạ Minh đã bỏ đi, xem ra Nhan Thừa Thiên đã không còn là tiểu đệ chạy sau lưng mình năm đó nữa.
- Vậy được rồi, đã ngươi muốn mang Mộ Nhi đi, vậy thì mời đi.
Diệp Ly rất thích câu nói này của cha, sau này ngươi chính cha ruột của ta.
- Cha, sao ngài có thể như thế ~
Nhan Mộ Nhi ủy khuất trông mong hô, thế mà lại đẩy con dâu ra ngoài.
Nhan Thừa Thiên còn tưởng rằng nữ nhi đang gọi mình:
- Mộ Nhi, cha làm sao?
- Ai nha, không phải gọi ngươi, cha, con dâu đã làm gì sai, sao lại đuổi con dâu đi...
Nhan Thừa Thiên sững sờ, nữ nhi đây là thế nào? Không phải một mực phản đối sao? Chẳng lẽ đang tức giận?
Nếu như trước đó cha nói cho ngươi biết, vậy sẽ không đạt được hiệu quả kia.