Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 22: Chương 22: Người áo đen số khổ




Một lúc sau.

Dạ Minh trầm giọng nói ra:

- Được, ta biết rồi, tranh thủ thời gian quay trở lại đi, đừng để lộ ra nhược điểm, ta cũng không thể kịp thời tới cứu ngươi.

- Lão sư yên tâm, kỳ thật lần này tới, còn có một việc nhỏ, là nhận lệnh Thiên La Viện, điều tra Ba Đài.

Trương Cẩn chắp tay nói ra.

- Ba Đài? Một cái huyện trưởng nho nhỏ có thể bị Thiên La Viện để mắt tới?

Lông mày Dạ Minh nhíu chặt, cảm giác ở trong này có chuyện gì đó.

- Học sinh cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua là thăm dò, sau đó hồi báo.

Mặc dù Dạ Minh thoạt nhìn ngũ đại lục thô, nhưng tâm tư rất là kín đáo:

- Này chỉ sợ là muốn thăm dò ngươi đi.

Lời mới vừa dứt âm, Dạ Minh liền tan biến tại chỗ, mấy hơi sau xuất hiện lần nữa, trong tay đã dẫn theo một người áo đen.

- Nếu như không tìm tòi tỉ mỉ khí tức, thật đúng là không cảm thấy được, mật thám Thiên La Viện càng ngày càng khá.

Dạ Minh tay phải chăm chú bóp lấy cổ người áo đen, người áo đen chỉ có đôi mắt là để lộ ra ngoài, mà đôi mắt kia hiện nay vô cùng sợ hãi, còn có một chút kinh ngạc, hoàn toàn không biết tại sao mình lại bị phát hiện.

Vẻ mặt Trương Cẩn không hề tốt đẹp gì, thế mà mình không có chút phát giác nào, xem ra đoạn đường này mình đều bị theo dõi, Thiên La Viện vẫn đang điều tra mình.

- Dạ Minh! Ngươi dám giết ta?!!!

Người áo đen căn bản cũng không yếu, tầm mắt trở nên hung hăng, đoán rằng Dạ Minh không dám động thủ.

Xoạt xoạt một tiếng.

Người áo đen còn chưa kịp đổi biểu lộ, đầu liền rủ xuống.

- Người muốn chết, ta sẽ thành toàn.

Dạ Minh vung tay hất lên, ném thi thể đến bên cạnh.

Trương Cẩn nuốt một ngụm nước bọt, mật thám Thiên La Viện hết sức thần bí, ở trong viện căn bản không thấy được, do viện trưởng trực tiếp chấp chưởng, nghe nói thực lực của mỗi người đều là phía trên Kiếm Hoàng, am hiểu điều tra tình báo và ám sát.

Loại nhân vật này, thế mà bị lão sư phát hiện, thậm chí một cái tay liền chặt đứt cái cổ, Kiếm Hoàng ở trước mặt lão sư lại nhỏ yếu như vậy, lão sư khủng bố như thế.

- Hơi rắc rối, Thiên La Viện này ngươi vẫn chớ đi, tốt nhất rời khỏi Thái Kinh.

Dạ Minh thấp giọng nói ra, nhìn chăm chú thi thể, Thiên La Viện sẽ không ngồi yên, chẳng qua là muốn thăm dò Trương Cẩn?

Trương Cẩn chắp tay hướng phía Dạ Minh:

- Lão sư yên tâm, ta sẽ xử lý sạch sẽ.

- Cho dù ngươi xử lý sạch sẽ, cũng không được Thiên La Viện tín nhiệm, tên mật thám này mất tích, ở trong mắt Thiên La Viện chính là minh chứng tốt nhất, sẽ không có ai nghe ngươi giải thích.

- Thế nhưng... học sinh thật vất vả tiến vào Thiên La Viện, có thể truyền cho lão sư tình báo hữu dụng.

Trương Cẩn hiểu rõ lợi hại trong đó, thế nhưng trong lòng không cam tâm a, nhiều năm vất vả như vậy, tại thời khắc này mình vẫn quá qua loa, hẳn nên dùng cách thức khác thông tri cho lão sư.

Mấy năm này quá thuận lợi, khiến cho tâm thái bành trướng rồi?!

- Tin tức hôm nay ngươi nói cho ta biết đã rất tốt, như thế cũng tốt, nước Thái Kinh quá sâu, đi nơi khác đi.

Trương Cẩn cúi đầu không nói, rất là áy náy.

- Lão sư... ngài yên tâm đi, về sau học sinh nhất định sẽ càng hữu dụng hơn!

Trương Cẩn quỳ xuống dập đầu với Dạ Minh, sau đó mang theo thi thể biến mất trong màn đêm.

Dạ Minh khẽ thở dài một tiếng, lần này từ biệt, không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau.

Trong lúc Dạ Minh đang cảm khái, một vệt bạch ảnh bỗng nhiên bay ra, kém chút dọa Dạ Minh sợ tè ra quần.

Đêm hôm khuya khoắt, tên nào mặc quần áo trắng tới dọa người thế?

- Ngươi bỏ sót một người.

Người đến dĩ nhiên chính là Đông Môn Mộng, trượng phu khuya khoắt lén lén lút lút ra cửa, Đông Môn Mộng liền theo dõi ra tới, nếu như dám đi loại địa phương như hoa lâu kia, chân đều cắt ngang, về sau cửa lớn cũng đừng hòng đi ra.

Dạ Minh vuốt ngực một cái:

- Mộng Mộng, nàng muốn hù chết vi phu sao?

Thời điểm không có ai, xưng hô này của Dạ Minh thật đúng là buồn nôn.

Bất quá trong tay Đông Môn Mộng còn có người, người áo đen biểu thị không phục.

- Sơ ý sẽ lưu lại mầm tai vạ, làm sao ngươi lại bất cẩn như thế!

Đông Môn Mộng tức giận nói ra, cường độ đầu ngón tay gia tăng một chút, giống như đang phát tiết vậy.

Nhìn người áo đen kia một chút, bạch nhãn liền lật ra tới, vợ chồng các ngươi cãi nhau thì thôi đi, tại sao lại cầm nhân mạng ra đùa giỡn.

Dạ Minh nhẹ gật đầu, khiêm tốn tiếp nhận thê tử dạy bảo:

- Mộng Mộng nói rất đúng, nếu như vi phu không có lão bà như Mộng Mộng, chỉ sợ sẽ bị người ta ám toán vô số lần.

- Ngươi còn biết à.

Đông Môn Mộng hừ lạnh một tiếng, trong tay vừa dùng lực.

Xoạt xoạt một tiếng.

Người áo đen cứ như vậy nhìn chằm chằm Đông Môn Mộng, nữ nhân này thật độc ác!

Có bản lĩnh phát cáu với trượng phu ngươi đi, một câu cũng không hỏi, liền xoạt xoạt mình.

- Xử lý tốt, trở về thành thật khai báo, còn rất nhiều sự tình giấu diếm ta.

Đông Môn Mộng liếc mắt trừng trượng phu, thân thể mềm mại tan biến tại chỗ.

Dạ Minh phảng phất nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên cạnh thi thể ngồi xổm người xuống, bàn tay khẽ vuốt con mắt người áo đen một thoáng.

- Có thể chết ở trong tay nữ nhân tàn nhẫn, ngươi đã có thể nhắm mắt.

Dạ Minh vừa mới dứt lời liền cảm giác lỗ tai tê rần.

- Đau đau đau...

- Ngươi nói ta là nữ nhân tàn nhẫn?

Đông Môn Mộng thế mà giết một cái hồi mã thương, chuyện này khiến Dạ Minh trở tay không kịp, nữ nhân này tâm cơ quá nặng đi.

- Không có, nàng là nữ nhân ta thích nhất.

- Ta tin ngươi mới lạ, xem ta trở về có chỉnh chết ngươi không!

Đông Môn Mộng đây thật là chân hán tử, quá kinh khủng.

- Chờ một chút, thi thể còn chưa xử lý đây.

- Thì để cho bọn họ nhìn xem, còn dám chọc tới hai người chúng ta hay không!

Đông Môn Mộng bá khí mười phần, kéo lỗ tai Dạ Minh liền về nhà.

Xem ra đên nay Dạ Minh sẽ bị hảo hảo thu thập rồi.

Thậm chí ngày thứ hai, hai đứa bé nhìn thấy mắt cha có hai cái quầng thâm.

Mẫu thân thật sự quá độc ác, cha thật thảm.

Bởi vì có cha làm tấm gương sống, Dạ Côn cùng Dạ Tần cảm thấy, về sau phải tìm một lão bà thật ôn nhu, tuyệt đối đừng tìm người như mẫu thân, như thế sẽ bị ngược chết.

Thái Kinh chính là nơi dưới chân Thánh Nhân, sự phồn vinh của nó khiến cho nhiều người khiếp sợ, nhất là ban đêm, bởi vì Thái Kinh ban đêm là đẹp nhất, đèn đuốc sáng trưng, con dân phảng phất như sống ở Tiên giới, tiêu dao tự tại.

Bên trong một kiến trúc nào đó.

Tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh.

- Viện trưởng!

Nam tử quỳ ở trước cửa, ngữ khí mang theo một tia e ngại.

- Chuyện gì?

- Mật thám đi điều tra Trương Cẩn... mệnh bài đã tắt.

Trong phòng một mảnh trầm tĩnh, khiến nam tử càng kinh hồn táng đảm, đây chính là người chấp chưởng Thiên La Viện! Dưới một người trên vạn người!

- Bản tọa biết rồi.

- Vậy Trương Cẩn kia nên xử lý như thế nào?

Nam tử mặc dù rất không muốn hỏi, nhưng vẫn hỏi.

- Nếu như không trở về, coi như xong, nếu như trở về, trực tiếp giết.

- Vâng! Mật thám chết cần điều tra không?

- Không cần.

- Vâng! Thuộc hạ lập tức đi xử lý.

- Chờ một chút.

Nam tử vừa mới đứng lên, lại lập tức quỳ xuống, chắp tay.

- Mọi chuyện đều hỏi bản tọa, bản tọa cần các ngươi làm gì? Tự động đi lãnh phạt.

- Tuân mệnh, viện trưởng đại nhân!

Nam tử tranh thủ thời gian đứng dậy, không dám có một tia lãnh đạm, mật thám từ bên trong Thiên La Viện đi ra, thân là chấp chưởng không trốn được trách nhiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.