Du Thiệu Kiệt nhếch môi cười, đáp.Vậy hả? Nhưng tôi lại thấy cô đi theo tôi suốt từ nhà tới giờ đấy.
Hả? Tôi vô cùng ngạc nhiên, miệng há to ra. Vậy là Du Thiệu Kiệt đã biết mình đang bị theo dõi, nhưng lại giả bộ như không biết. Cuối cùng người bị theo dõi lại là tôi. Tôi nuốt khan nước bọt, định chuồn đi thì bị hắn tóm lại.
Cứ định đi như vậy hả? Du Thiệu Kiệt nói.
Vậy cậu muốn thế nào? Tôi đáp.
Đi chơi với tôi.
Tôi chán nản nhìn hắn, đáp.Không đi, sao không rủ cái cô gái lúc nãy đấy!
Đột nhiên Du Thiệu Kiệt nở nụ cười khiến tôi nổi hết da gà, cảnh giác nhìn hắn.cậu cười là có ý gì?
Cô ấy có việc nên không đi được.
Vậy tôi là thế thân của cô ta hả?
Du Thiệu Kiệt nở nụ cười tươi hơn vô cùng quyến rũ, nhưng tôi lại cảm thấy hắn lúc này có hơi đáng sợ. Hắn cúi người, đưa gương mặt lại gần tôi giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.Cậu đang ghen hả?
Tôi trừng mắt nhìn hắn. hắn thu lại gương mặt đáng ghét của mình rồi nắm cổ tay tôi kéo tôi ra khỏi quán trà sữa.
Du Thiệu Kiệt đưa tôi đến một khu chợ đêm vô cùng đông người, nhìn thoáng qua thì thấy có khá nhiều khách nước ngoài đến chơi. Hắn còn giới thiệu đây là khu thiên đường ẩm thực về ban đêm. Tôi cũng có hơi ngạc nhiên, hắn cũng vừa mới chuyển về nước nhưng tại sao lại biết được khu này nhỉ? Chẳng bù cho tôi, sống hơn mười lăm năm ở đây mà cũng không biết đến nơi này. Nhưng tôi vốn cũng không tò mò tại sao Du Thiệu Kiệt lại biết đến nơi này nên cũng không hỏi.
Suốt dọc đường đi tôi và Du Thiệu Kiệt coi như cũng ăn gần hết toàn bộ đồ ăn ở đây. Phải nói là quá đã! Cắn một miếng kem dâu, hương vị mát lành từ que kem lạnh lan tỏa khắp lưỡi. Chẳng mấy chốc tôi đã ăn hết que kem, nhìn sang Du Thiệu Kiệt hắn ăn mới được một nửa.
Tôi mất mặt thay hắn, nói.Sao cậu ăn chậm vậy chứ? Có que kem mà ăn mãi cũng chẳng xong.
Gương mặt của Du Thiệu Kiệt có hơi bất thường nhưng tôi cũng không biết bất thường ở chỗ nào, chỉ là cảm thấy gương mặt đang nhăn nhó lại như đang chịu đựng gì đó. Hai hàng lông mày hơi nheo lại, bắt gặp được ánh mắt của tôi hai hàng lông mày đó liền giãn ra thay vào đó là nụ cười tuyệt đẹp.
Tôi đâu giống như cậu, ăn như heo!
Dẫu biết là hắn đang đùa mình nhưng khi nghe câu này liền cảm thấy có hơi bực bội, véo một miếng thịt ở tay hắn rồi cướp luôn nửa que kem còn lại cho vào miệng cắn sau đó tôi còn quay đầu lại làm mặt quỷ chọc hắn. Du Thiệu Kiệt bật cười, cùng tôi trở về khu nhà mình.
Xe buýt lúc này chỉ lác đác một hai người, nếu tính cả tôi và Du Thiệu Kiệt thì cũng chỉ có bốn người. Nhìn vẻ mặt ai cũng mỏi mệt, ngay cả Du Thiệu Kiệt dù cố tỏ ra không có gì nhưng tôi biết hắn đang lúc này đang khó chịu ở đâu đó.
cậu không sao chứ? Nhìn gương mặt ngày càng nhợt nhạt kia khiến tôi có hơi lo lắng.
Du Thiệu Kiệt lắc đầu, đáp.Không sao!
Tôi cũng không hỏi gì nữa, ngồi được một lúc thì cái đầu hắn cứ ngả hết bên này rồi lại ngả đến bên kia. Vì sợ hắn sẽ bị đau cổ vào hôm sau nên tôi đã cho hắn mượn vai mình mà ngủ. Dù sao cũng coi như đó là một lời cảm ơn vì đã đưa tôi đi chơi.
Sau khi xuống xe buýt, chúng tôi phải chạy thêm năm phút nữa mới về đến nhà. Tôi tạm biệt hắn rồi mở khóa cửa vào nhà.
Sau khi đã lên phòng, tôi lôi điện thoại ra rồi tìm bức ảnh mà mình vừa chụp lén khi hắn đang ngủ ở trên xe buýt. Gương mặt lúc ngủ của hắn vô cùng bình yên, và có phần đáng yêu hơn lúc tỉnh. Nhìn đi nhìn lại tấm ảnh tôi đột nhiên cảm thấy gương mặt này có hơi quen thuộc, cảm giác như mình đã từng gặp ở đâu đó rồi nhưng lại không tài nào nhớ nổi mình đã gặp ở đâu. Rốt cuộc thì đã gặp hắn ở đâu rồi chứ?