Chương 5.2
Hạ Dư còn đang trầm tư, bỗng chốc bên tai truyền đến tiếng bước chân dồn dập, làm thức tỉnh suy nghĩ hỗn loạn của nàng.
"Hỏng bét! Có người tới." Đỗ Nam Nam trợn to mắt kinh ngạc cùng với Hạ Dư bốn mắt đụng vào nhau.
"Ngươi còn không mau giả chết đi!" Hạ Dư đè thấp âm lượng nói.
"Ừ!" Đỗ Nam Nam vội vàng nằm lại trên ván gỗ.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân cách họ càng ngày càng gần. . . . . . Càng ngày càng gần. . . . . . Hạ Dư tiện tay nhét túi thức ăn thừa vào trong đống cỏ khô, sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Tiếng bước chân vội vàng càng gần họ, dừng lại ở ngoài cửa.
Nhìn cửa sắp bị đẩy ra , trái tim Hạ Dư khẩn trương như sắp nhảy ra ngoài, nín thở , toàn thân lạnh run nhìn chăm chú về phía cửa chính, không dám thả lỏng, giọt mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu chảy ròng ròng như mưa. . . . . .
Đột nhiên"Phanh" một tiếng ——cửa bị đẩy ra.
Ánh trăng màu bạc hắt xuống đất, men theo cửa chính mà tới, nhàn nhạt hiện ra bóng hình một nam nhân .
Môi anh đào của Hạ Dư hé mở, chấn động không nói được câu nào, khuôn mặt kinh ngạc nhìn người đang từng bước tiến về phía nàng , hoảng hồn nghĩ:"Không phải Luân Tự Đông đã ngủ rồi à? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?" Hiện tại nàng nên làm thế nào? Hắn đã phát hiện ra chân tướng sao? Không! kế hoạch của nàng và Đỗ Nam Nam còn chưa bắt đầu, nhưng nếu cứ như vậy bị vạch trần, những khổ cực lúc trước chẳng phải uổng phí sao?
"Tự. . . . . . Tự Đông." Nàng run rẩy kêu tên hắn.
Vẻ mặt Luân Tự Đông bí hiểm, khiến người ta không cách nào nhìn thấu tâm tư của hắn. Hắn nhíu mày, giọng điệu hoài nghi : "Đêm khuya nàng không ngủ, đi tới phòng chứa củi làm gì?" Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua thi thể Đỗ Nam Nam lại trở lại trên người Hạ Dư, giọng nói giễu cợt : "Ta nghĩ chẳng lẽ nàng đặc biệt tới đây nhìn ‘ người chết ’ !"
"Ta. . . . . . Ta dĩ nhiên không có nhàm chán như vậy, là bởi vì ta bị mất ngủ, cho nên mới tới đây." Hạ Dư cúi đầu nhỏ giọng nói. Sợ Luân Tự Đông nhìn ra bí mật trong đáy mắt nàng, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chột dạ né tránh. Nhưng không nghĩ tới ngược lại làm Luân Tự Đông sinh lòng hồ nghi.
"Mất ngủ?" Trùng hợp ánh mắt của hắn nhìn thấy một cái xương đùi gà, lại nhìn "Thi thể" Đỗ Nam Nam một chút, bên miệng của nàng dính đầy dầu mỡ, như này giống "người chết"sao? Trừ phi là Đỗ Nam Nam biến thành cương thi, nếu không chính là hai người này lại tính kế đùa bỡn hắn. Dĩ nhiên, dùng rốn suy nghĩ một cái cũng biết đáp án ắt hẳn là cái sau.
Vừa phát hiện một tấm chân tình của mình lại là công cụ để Hạ Dư trêu cợt hắn, tim của hắn như bị tê liệt đau nhức, tức giận giống như đê vỡ. Ánh mắt khóa chặt trên người con gái hắn vừa yêu vừa hận làm tan nát cõi lòng Hạ Dư, hắn hít thở sâu, áp chế tức giận, cố ý che giấu khổ sở đau đớn trong lòng mình, cười như không cười, tựa như giận không phải là giận đối mặt nàng.
"Tự đông, ngươi. . . . . . Ngươi làm sao vậy?" Nàng cũng không xác định được hắn đã biết chân tướng hay chưa, cũng không dám nói thẳng vào lúc này , không thể làm gì khác nói bóng nói gió, tuỳ cơ hành sự.
"Ta?" Luân Tự Đông thần bí cười một tiếng, hắn lại không muốn trực tiếp phơi bày âm mưu của hai nàng, ngược lại muốn xem xem các nàng muốn lừa hắn cho đến khi nào."Ta trùng hợp cũng giống nàng ‘ mất ngủ ’ rồi, cho nên đi chung quanh giải sầu một chút, cho đến khi nghe thấy nơi này có tiếng nói, tưởng lầm là Đỗ Nam Nam ‘ sống lại ’ rồi, vì vậy mới tiến vào nhìn một chút." Trong lời nói của hắn có gai, huyền bí, nghe xong tim gan Hạ Dư không ngừng run sợ.
"Điều này sao có thể đây? Nàng cũng‘ chết ’ rồi, làm sao có khả năng ‘ sống lại ’ nữa, Tự Đông, ngươi cũng đừng làm ta sợ." Nàng vội vã giải thích.
"Hả? Này mới vừa nói lời nói thanh âm là ——" Luân Tự Đông giống như có thể nhìn thấu lòng người ngưng mắt nhìn nàng hỏi.
"Phải . . . . . Là ta một người lầm bầm lầu bầu a!" Hạ dư nhìn hắn ánh mắt ngập ngừng nói.
"Tự, nói, tự, ngữ." Luân Tự Đông không thể tin kéo cao âm điệu, lặp lại lời nói.
"Đúng a!" Dưới tình thế cấp bách, Hạ Dư linh cơ nhất động ( nhanh trí ) vừa nhăn mặt nói dối."Ta tới đây để sám hối với Đỗ Nam Nam , chỉ vì lương tâm của ta cắn dứt khó ngủ."
"Như vậy không biết bây giờ nàng đã hối cải xong chưa? Có phải hay không nên đi ngủ rồi hả ?" Hắn giả bộ lo lắng nói: "Ta thật sự sợ nàng vẫn bị‘ mất ngủ ’, tính mang theo một khối ‘ thi thể ’ khắp nơi du đãng a!"
" Luân Tự Đông! Ngươi nói thật quá đáng !" Nàng đoán giờ này hắn đại khái đã biết bảy, tám phần chân tướng sự thật rồi.
"Quá đáng?" Hắn nhếch mày, mắt nhìn nàng nói: "Ta không biết được nàng chỉ ai?"
"Ngươi. . . . . ." Hỏng bét, hắn nhất định là hoàn toàn hiểu căn bản Đỗ Nam Nam không có chết, chỉ là không muốn trực tiếp nói thẳng ra thôi! Hắn tại sao không tức giận đây? Chẳng lẽ hắn đã có chiêu độc ác hơn muốn tới ứng đối với bọn họ? Nàng và Đỗ Nam Nam tối nay chỉ sợ là lành ít dữ nhiều ! Xong rồi. . . . . .
" Hạ Dư." Thừa dịp suy nghĩ của nàng hỗn loạn, tâm tình vẫn thấp thỏm, hắn kêu tên của nàng, thật khiến nàng giật mình.
"Ngươi như là ma !" Nàng vỗ ngực trấn kinh.
"Thế nào lại bị hù dọa thành cái bộ dáng này đây? Chẳng lẽ là ‘ có tật giật mình ’?" Hắn còn không chịu dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Nàng đổ mồ hôi hột, trời ạ! Hắn sẽ thông linh tâm học như vậy chứ? Nếu không sao lại biết nàng và Đỗ Nam Nam muốn làm ăn trộm đây?
"Kỳ quái, nàng thường ngày mồm miệng sắc bén đâu rồi” Hắn cố giả bộ mê hoặc.
"Ta. . . . . ." Nàng nhất thời cạn từ , cũng không biết nên nói thêm gì nữa, chỉ lẩm bẩm.
"Tốt lắm! Ta đã không có hứng thú cùng nàng nữa dây dưa nữa rồi !" hắn bỗng chốc giữ chặt cổ tay phải của nàng, lạnh lẽo nói: "Ta đã chịu đủ cảnh nàng mang tình cảm của ta biến thành trò đùa, ta chịu đủ rồi! nàng có thể dừng lại hay tiếp tục lừa ta, ta sẽ không tin tưởng lời nói của nàng nữa" .
"——" hàng nước mắt chua xót không tự chủ được lăn xuống, hốc mắt nàng đã ướt đẫm. Hắn mới nói nửa câu, tâm của nàng cũng lạnh ngắt, trong chốc lát, hai hàng nước mắt đã không chịu sai khiến chảy xuống hai bên gò má.
Hạ Dư yếu ớt như vậy đã sớm không giống nàng. Trước kia vô luận là bị uất ức đến đâu, nàng đều có thể mạnh mẽ nuốt nước mắt, cắn răng chống gượng qua. Nàng tự nhận mình có cá tính kiên cường không dễ chịu thua , kể từ khi gặp gỡ Luân Tự Đông, nàng lại càng ngày càng trở nên yếu ớt. . . . . . Nàng một chút cũng không thích mình như vậy, nhưng lại không cách nào ngăn lại tình cảm của nàng, không quan tâm đến Luân Tự Đông a!
Nếu như tình yêu là một dòng nước xoáy vĩnh viễn không dừng, nàng đã hoàn toàn ngã vào trong vòng xoáy bão táp này rồi, không cách nào tự chủ, chỉ càng không ngừng đắm chìm trong đó.
Thấy bộ dáng nàng khóc thương tâm Luân Tự Đông đau lòng, chỉ muốn dùng hết hơi sức ôm chặt nàng vào trong ngực, nhỏ nhẹ trấn an sự bi thương của nàng, lau khô giọt nước mắt trong suốt.
Nhưng, hắn sợ đây cũng là một cái bẫy khác của nàng, càng sợ là hắn lại bỏ phí một tấm chân tình sau mới đột nhiên giật mình lại tự mình đa tình, từ đầu đến cuối bị nàng đùa cợt. Loại tình cảm bị lừa gạt này so với tư vị chết đi còn làm người ta khó chịu hơn, hắn không muốn tiếp tục làm một đứa ngốc.
"Đi! Chúng ta đi ra bên ngoài nói chuyện một chút." Không quản đến sự phản kháng của nàng, hắn mạnh bạo lôi kéo nàng ra ngoài.
"Ta không muốn!" Nàng dùng hết sức hất tay của hắn ra, giống như bọ ngựa đấu xe, một chút biện pháp cũng không có.
"Tất cả cũng không phải do nàng quyết định." Hắn vừa nói, vừa kéo nàng ra ngoài bằng được.
Hạ Dư quay đầu nhìn Đỗ Nam Nam , muốn cầu viện nàng ta, nào biết Đỗ Nam Nam chỉ ngồi dậy, hướng về phía Hạ Dư làm động tác "Chặt đầu", ý bảo muốn nàng ra tay trước chiếm được lợi thế, khiến Luân Tự Đông biến mất trên cõi đời này.
Giết Luân Tự Đông? ! trong lòng Hạ Dư đột nhiên cả kinh, nàng sao nhẫn tâm xuống tay được? Chỉ là chuyện cho tới bây giờ, Luân Tự Đông nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai nàng, nàng phải nghĩ cách chạy trốn mới phải!
" Luân Tự Đông! Ngươi buông ta ra ! Ngươi rốt cuộc muốn lôi kéo ta đi đâu?" Hạ Dư theo bước chân của Luân Tự Đông không biết đi đâu."
Luân Tự Đông trầm mặc, không nói lời nào kéo nàng bước vào vườn hoa Luân gia.