Chương 8.1
Xử lý xong chuyện hoả hoạn, ngay sau đó Luân Tự Đông chạy thẳng về phủ, giờ phút này tâm trí của hắn hoàn toàn đăt trên người Hạ Dư, nếu không phải do đêm qua đột ngột mưa to, phá hỏng chuồng ngựa , hắn phải tự mình đi xem xét tình hình, an bài người sửa chữa, sao hắn lại chịu để một mình nàng ở trong phủ, mà không làm bạn nàng, an ủi nàng đây?
Mang theo tâm tình nhớ nhung trong long hắn vội vã về phủ, ai ngờ chân trước mới bước vào cửa chính, đã thấy Luân Trung hốt hoảng đi tới.
"Thiếu gia, không xong! Hạ cô nương nàng ——" Luân Trung nói đến chỗ này có vẻ luống cuống, không biết mình có nên nói nữa hay không?
"Nàng thế nào?" tròng mắt đen của Luân Tự Đông hiện rõ tia kích động, lo lắng hỏi.
"Hạ cô nương bỏ đi, chỉ để lại cái này."Luân Trung giao "Bạch ngọc nhạn truỵ" cho Luân Tự Đông.
Hai tay Luân Tự Đông run run, nhận lấy hoa tai, trong lòng như có ngàn mũi đao đâm vào khiến hắn khổ sở."Nàng. . . . . . Nàng đã. . . . . .bỏ đi."Chẳng lẽ nàng vẫn còn chưa hiểu rõ tính cách của hắn sao?
"Hạ cô nương một mình lặng lẽ rời đi, tiểu nhân không phát hiện, thiếu gia, thật xin lỗi."Luân Trung khiêm nhường nói xin lỗi.
"Ta không muốn nghe ngươi ở đây nói nhảm!" Luân Tự Đông cực kì kích động, nỗi đau hắn điên cuồng như dã thú."Truyền lệnh xuống! Lập tức phái gia đinh, người đánh xe, thợ làm, thậm chí là tốn tiền mời người tới giúp một tay, vô luận như thế nào, coi như lật tung thành Bắc Kinh, cũng phải tìm thấy Hạ Dư. Nhanh lên một chút!."
"Dạ, thiếu gia." Luân Trung không dám nhiều lời, vội vàng nghe lệnh làm việc.
Nhìn "Bạch ngọc nhạn truỵ " lạnh lẽo trong tay , trái tim hắn lạnh lùng cô đơn , vẻ mặt tiều tuỵ buồn bã .
Hạ Dư! Nàng rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao nàng không chịu tin tưởng ta? Tại sao nàng phải bỏ đi? Trong lòng Luân Tự Đông không ngừng reo vang những lời này.
Bích Vân Tự nằm ngoài cửa Bắc của Tây Sơn. Hai bên đường chùa chiền rất nhiều, trong viện sơn tùng che rợp trời, trước cửa suối chảy róc rách
Hương nhang thịnh vượng, đám đông kẻ sau đùn đẩy kẻ trước, Hạ Dư cũng ngơ ngác lửng thửng theo dòng người tiến lên phía trước.
Nàng quỳ gối trước trước tự lẩm bẩm, đôi mắt xinh đẹp vì thiếu ngủ và đau thương quá độ sưng đỏ lên.
Luân Tự Đông, cái tên này có thể khiến linh hồn nàng xao động dữ dội, mặc dù nàng đã nhắm mắt lại nhưng hình ảnh chàng vẫn hiện lên trong tim nàng, bất kể là đôi ngươi thâm thúy của chàng, mái tóc đen tuyền, sống mũi cao thẳng hay... đôi môi lành lạnh của chàng.
Đã chọn rời khỏi chàng thì không còn làm gì được nữa. Cho dù có quyến luyến, nàng cũng đã không thể tin tưởng chàng lần nữa rồi. Lãnh Thiền Nhi là một tấm gương, làm sao nàng biết liệu còn Lãnh Thiền Nhi nào lại xuất hiện nữa không? Một lần là đủ để lòng nàng tan nát, nàng có khả năng chịu được mấy lần phong lưu của chàng nữa chứ?
Đau dài không bằng đau ngắn, bỏ đi hoặc chịu đựng giả dối cái nào cũng được. Nàng có thể không đau khổ nữa, chàng cũng có thể tự do tự tại, không do không dự sống qua ngày.
"Vị nữ thí chủ này, cô thật sự muốn ở lại Bích Vân tu hành sao?". Một hòa thượng hiền lành hòa ái đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng hỏi.
"Vâng, đại sư, tâm ý của ta đã quyết, ngài không cần khuyên ta nữa". Hạ Dư chậm rãi đứng dậy: "Không biết đại sư xưng hô thế nào?"
"Lão nạp pháp danh là Minh Không, là trụ trì của Bích Vân tự". Minh Không đại sư nói: "Vẻ mặt của thí chủ đầy đau thương, có vẻ vẫn còn bị chuyện của thế tục ràng buộc, khó mà buông bỏ. Lão nạp khuyên thí chủ hãy bỏ đi, thí chủ không có duyên với cửa Phật đâu".
"Minh Không đại sư, ta ——" nàng vô cùng muốn phản bác.
Nhưng Minh Không đại sư cũng chỉ nở một nụ cười, nhìn nàng, giống như đã thấu tâm tư của nàng: "thí chủ, nhân duyên của thế gian sớm đã được định. Cái gọi là "Muốn biết kiếp trước thế nào, nhìn quả của kiếp này. Muốn biết kiếp sau, dựa vào cách làm người ở kiếp này" lão nạp thấy cô tơ duyên ngàn vạn, lại không có cách cắt đứt được, sao cô thử không kiên nhẫn chờ Nguyệt Lão sắp xếp cho?" Những lời thiên cơ của Minh Không đại sư khiến nàng tỉnh ngộ.
"Nhưng. . . . . ." Nàng vẫn khó có thể quên được mọi nghi ngờ với mê hoặc trong lòng.
"Đại sư nói rất đúng, thật là cao minh, cao minh." Bỗng dưng, sau lưng Hạ Dư âm thanh kinh hãi của Luân Tự Đông vang lên.
Cả người nàng lập tức cứng đờ, nghe thấy lòng mình nhảy một tiếng, quay người lại nhìn, lại bị cặp mắt thâm tình của Luân Tự Đông làm chấn động.
Hắn thật sự đã tới, nhưng ngay cả như vậy thì thế nào chứ?Sự xuất hiện của hắn có thể thay đổi thứ gì?
Thấy hai người tâm sự nặng nề, im lặng đứng đó, Minh Không đại sư không khỏi cười một tiếng, gỡ đống tơ rối cho hai người: "Ha ha... xem ra hai vị có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lão nạp cáo từ trước, mong hai vị sẽ giải được khúc mắc"
"Cám ơn đại sư." Luân Tự Đông thực sự cảm kích vị đại sư này.
"Đại sư ——" mà Hạ Dư lại không ngừng gọi Minh Không đại sư đang quay người bỏ đi, nàng phải một mình đối mặt với Luân Tự Đông. Không biết tại sao, chỉ cần ánh mắt của nàng chống lại ánh mắt của hắn, nàng lại cảm thấy tay chân luống cuống.
"Ngươi đến chỗ này làm gì?" Nàng cố ý nghiêm giọng tức giận để che giấu nhớ nhung của mình đối với hắn.
"Tới tìm nàng." trong mắt Luân Tự Đông đều là nhu tình, hắn cũng không có ý trách nàng tự mình rời đi."Gia đinh mới thông báo cho ta nàng đang ở Bích Vân tự, ta liền giục ngựa không ngừng đã tìm đến nơi này tìm nàng. Ông trời không phụ long người, cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng ." Nhìn ra được khi Luân Tự Đông tìm thấy nàng cỡ nào mừng rỡ như điên.
"Cùng ta trở về được không?Nàng là vợ của ta, nơi này không phải nơi nàng nên ở lại . Hắn vươn cánh tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nàng lại lui về phía sau, tránh đụng chạm với hắn.
"Ta sẽ không đi cùng ngươi." Nàng đau đớn nhìn chằm chằm hắn."Ta đã sẽ không tin tưởng ngươi nữa, ngươi hiểu chưa?"
"Ta không hiểu." Tâm tình của hắn cự kỳ kích động, nàng hiểu lầm hắn sâu như vậy sao?"Ta chưa bao giờ thay đổi tâm ý yêu nàng, từ đầu đến cuối đều một lòng."
"Tên lừa gạt!"Nàng bễ nghễ nhìn hắn."Ngươi không phải đã đồng ý với ta, không bao giờ đi ‘ Phong Nguyệt Lâu ’ nữa sao? Kết quả là gì?Ngươi có làm đúng không?" Lại nhắc tới nỗi đau trong lòng nàng, đối với hắn cũng thêm phần lạnh lùng, nước mắt không có tiền đồ quanh hốc mắt sắp trào ra.
"Chuyện chiều hôm qua, ta thật sự vô cùng xin lỗi." Luân Tự Đông cũng cảm thấy ảo não không thôi."Thiền Nhi cũng coi là bằng hữu của ta, sáng sớm hôm qua nha hoàn của nàng Tử Yên nói cho ta biết, Thiền Nhi trong lòng đã muốn trở lại người bình thường, tuy nhiên bởi vì không giao ra một ngàn lượng bạc cho Tần ma ma làm thành phí chuộc thân, bị ép ở trong‘ Phong Nguyệt Lâu ’ làm xiếc, bán rẻ tiếng cười, vì vậy nàng mới nhờ ta, hi vọng ta có thể chuộc than cho nàng, giúp nàng có thể cùng ý trung nhân sớm ngày bên nhau." Hắn vội vã giải thích.
Nàng sững sờ nhìn hắn."Ngươi. . . . . . Ngươi thay nàng chuộc thân, chẳng lẽ không phải nạp nàng làm thiếp?"
"Đứa ngốc, làm sao nàng lại có ý tưởng như vậy đây?" Luân Tự Đông cười khổ."Trừ nàng ra, ta sẽ không cưới thêm những cô gái khác , tin tưởng ta, cho nên ta giúpThiền Nhi, hoàn toàn căn cứ vào đạo nghĩa lập trường. Dù sao tước khi gặp nàng cũng là tri kỉ của ta."
Mặc dù nàng rất muốn tin tưởng hắn lần nữa, nhưng trong lòng vẫn có điều còn nghi vấn."Nhưng. . . . . .Nhưng tại sao ngươi không nói cho ta biết? Cố tình gạt ta đi tới ‘ Phong Nguyệt Lâu ’."
"Là ta không biết mở miệng như thế nào, cho nên mới —— ai! Ta thừa nhận đây là sơ sót của ta, là lỗi của ta, xin nàng đừng tức giận, đừng rời khỏi ta nữa." Luân Tự Đông cầu khẩn nàng trở lại bên cạnh hắn.
"Ta. . . . . ." Nàng đã suy tính lại đề nghị của hắn rồi, có lẽ nàng hiểu lầm hắn thật.
"Ta sẽ không rời bỏ nàng, Hạ Dư, ta yêu nàng, vĩnh vĩnh viễn đều không thay đổi. . . . . ." Hắn đi lên phía trước, muốn cho nàng một cái ôm hôn nhiệt tình, nghiệm chứng lại cảm giác chân thực này.
Không ngờ hắn còn chưa ôm nàng, sắc mặt của nàng chợt đại biến, liếc nhìn ở nơi xa phía sau hắn, châm chọc nói: "Tri kỷ cử người thật đúng là biết người, cũng không kể ngàn dặm đi đến nơi này."
"Hả?" Luân Tự Đông khốn hoặc lui về phía sau quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa kêu to."Thiền. . . . . . Thiền Nhi?" Trời ạ! Thiền Nhi thế nào lại chọn đúng lúc nguy cấp này xuất hiện? Hắn thật vất vả mới hao tổn hết môi lưỡi thuyết phục Hạ Dư tin tưởng hắn, hiện tại Thiền Nhi vừa xuất hiện, cái gì cũng không còn. . . . . .
"Hạ Dư, nàng hãy nghe ta nói, ta cũng không biết nàng cũng sẽ xuất hiện ở đây!"Hắn vội vã giải thích.
"Không biết?" Hạ Dư căn bản không tin tưởng hắn."Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy, nàng lại không ở trong u cốc, tại sao lại xuất hiện ở chốn thâm sơn này đây? Cầu xin ngươi tìm lý do cũng khá hơn một chút đi ."
"Nhưng ta ——" Luân Tự Đông đang muốn giải thích tất cả, sau lưng Lãnh Thiền Nhi lại bất ngờ ôm chặt cánh tay phải của hắn, dịu dàng dựa vào bả vai hắn.
"Luân công tử, người ta hôm nay đặc biệt tới chỗ này tìm chàng, thấy người ta, sao lại không đánh tiếng?" âm thanh Thiền Nhi vang lên.
Mặt Luân Tự Đông trắng bệch, kỳ quái, Thiền nhi biết rõ nữ nhân trong lòng hắn chỉ có một người Hạ Dư, thế nào vẫn còn ở trước mặt Hạ Dư làm như vậy với hắn đây? Chẳng lẽ nàng cố ý?
"Hừ!" Nhưng thấy Lãnh Thiền Nhi đối với Luân Tự Đông cử động thân mật như thế, Hạ Dư đã sớm hỏa chí cực điểm."Hai người các ngươi tự mình hàn huyên một chút đi! Thứ cho ta không theo cùng." Nàng tức giận thẳng bước đi, không thể chịu thêm được một giây đồng hồ nào nữa.
"Hạ Dư ——" hắn muốn đuổi theo, nhưng lúc này Lãnh Thiền Nhi lại liều mạng ôm lấy hắn không thả, giống như hi vọng hắn và Hạ Dư chia tay, trong tâm can của hắn đối với Lãnh Thiền Nhi cảm thấy băng giá. . . . . .
"Thì ra căn bản là nàng cũng không có cái gì ý trung nhân, nói muốn ta vì nàng chuộc thân là một chuyện, tất cả đều là nàng và Tử Yên bày bẫy rập." Luân Tự Đông lúc này mới phát hiện ra mình bị người khác lợi dụng, trong lòng không khỏi giận dữ."Tại sao nàng lại làm như vậy?"
"Luân công tử!" Thiền Nhi lệ rơi đầy mặt, đáng thương trả lời."Thiền Nhi làm như vậy, tất cả đều chỉ vì người!" Nàng nặng tình, chẳng lẽ hắn chưa từng cảm nhận được sao?
"Vì ta?" Luân Tự Đông lắc đầu."Nàng biết rõ ta yêu Hạ Dư , lại cố ý phá hư, vậy cũng là vì ta sao?"
"Thiền Nhi đương nhiên là vì ngươi mới làm như thế." Thiền Nhi đau thương giải thích."Ai! Thiền Nhi mặc dù bán thân trong thanh lâu, bán rẻ tiếng cười, làm xiếc mà sống, nhưng Thiền Nhi vốn là cũng là thiên kim tiểu thư của quan lại, vì nhà chịu khổ lưu đày, mới luân lạc tới xóm cô đầu. Ở ‘ Phong Nguyệt Lâu ’ gặp công tử, còn tưởng rằng là ông trời có mắt, ai ngờ công tử là người thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc, Thiền Nhi làm sao mà chịu nổi?" Nói đến đây nơi, Lãnh Thiền Nhi bi thương cực điểm, nghẹn ngào nhìn hắn.
"Thiền Nhi, ta luôn coi nàng như bằng hữu, nàng cũng hiểu, cần gì phải làm khó mình như thế?" Luân Tự Đông đối với nàng không biết là nên đồng tình hay là nên chán ghét.
"Chẳng lẽ sự si tình của Thiền nhi vẫn không so nổi với Dư Hạ vô tình này sao?". Nàng dường như cười nhạo chính mình: "Thiền nhi đời này kiếp này chỉ muốn đi theo công tử, hầu hạ ngài thật tốt, cho dù cả đời không có danh phận Thiền nhi cũng không quan tâm. Mong công tử đừng bỏ rơi Thiền nhi, được không?". Nàng đầy mong đợi nhìn Luân Tự Đông trước mặt, vô cùng khát vọng chàng cho nàng một cái gật đầu, chỉ cần gật một cái nàng liền nhẹ nhõm.
Vậy mà Luân Tự Đông cũng không như thế, hắn chỉ thở dài nói: " nàng trở về đi! Thiền Nhi, giữa chúng ta không thể nào ." giọng điệu hắn kiên quyết.
"Luân công tử. . . . . ." lòng của Thiền Nhi đã vỡ đến mức không thể vỡ nữa, đau đến không thể đau, nàng ngưng mắt nhìn nam nhân nàng yêu trước mặt, đột nhiên —— nàng rút trâm cài tóc, đỉnh châm bén nhọn đâm thẳng vào cổ họng mình."Nếu như công tử không chịu tiếp nhận Thiền Nhi, Thiền Nhi chỉ có một đường chết." Nàng run rẩy nói.
"Nàng. . . . . . nàng ở đây nói càn gì vậy? Còn không mau để trâm cài tóc xuống, không cho nàng tổn thương chính nàng như vậy." Dưới tình thế cấp bách, Luân Tự Đông chỉ muốn ngăn lại sự vọng động của nàng, đối với Thiền Nhi hắn hiểu rất rõ, hắn biết nàng rất có thể vì hắn tìm chết!
"Không! Luân công tử ——"đôi mắt Thiền Nhi đẫm lệ."Ta hiểu rõ tự mình làm là hành động ích kỷ, nhưng ta lại thật lòng yêu công tử, ta không thể không có người !"
Luân Tự Đông nghe xong lời của nàng..., không khỏi tức giận."Thiền Nhi, tìm chết cũng không thể thay đổi bất luận tình cảm của ai, nàng có biết không? Nhưng nếu nàng để trâm cài tóc xuống không tìm chết nữa, có lẽ chúng ta vẫn là bạn tốt; nhưng nếu nàng cố ý dùng thủ đoạn thương tổn mình, như vậy sau này ngay cả bằng hữa ta cũng không muốn làm."
Tim Thiền Nhi đập mạnh và loạn nhịp nhìn hắn, tâm tình rất phức tạp, nghe Luân Tự Đông khuyên răn, nàng rốt cuộc thả trâm cài tóc trong tay ra , không tìm chết.
Cây trâm rơi xuống đất, phát ra tiếng vang bén nhọn, đồng thời cũng chấn tỉnh nàng hơn phân nửa lý trí.
"Thiền Nhi, nàng đi nhanh một chút đi! Vì nàng chuộc thân ta cũng không hối hận, hôm nay nàng đã là người tự do, không bằng bắt đầu cuộc sống lần nữa, ta tin tưởng cuộc sống của nàng có thể trôi qua hết sức vui vẻ tự tại." Luân Tự Đông an ủi nàng.
"Cám ơn chàng, Luân công tử." Thiền Nhi cuối cùng cũng sẽ quên được."Thiền Nhi sẽ xem xét ."
"Ừ! Vậy thì chúc nàng hạnh phúc." Luân Tự Đông cười.
Thiền nhi khẽ gật đầu, sau này một mình nàng cô đơn nàng hẳn sẽ không chịu nổi, mất đi cây đại thụ tinh thần là Luân Tự Đông, nàng thật sự có thể vui vẻ tự tại sao?
Nàng lẳng lặng ngửa đầu ngước mắt nhìn đại Phật hiền hòa, tựa như mộng tỉnh, trong lòng sáng suốt như gương, nàng nghĩ, cõi đời này có một nơi mà nàng có thể bình thản sống qua ngày.
Vòng qua hành lang bán nguyệt, Hạ Dư ngày một cách xa Bích Vân tự.
"Luân Tự Đông ghê tởm, đáng ghét! Đáng ghét!". Nàng hét thật lớn, một bụng uất uất lại không có người để phát tiết, càng nghĩ càng bực bội.
Gì chứ Lãnh Thiền Nhi cũng chỉ là bằng hữu bình thường, nhìn là biết Lãnh Thiền Nhi không phải hạng đơn thuần! Luân Tự Đông lại dám lừa nàng lần nữa, thật là một nam nhân đáng hận.
Lần này nàng nhất định phải cách hắn thật xa, khiến hắn không thể tìm được nàng, nàng thật sự chết tâm đối với hắn rồi.
Đang lúc đi xuống thềm đá, đột nhiên xuất hiện bốn kẻ lạ mặt, không hảo cảm nhìn nàng, thỉnh thoảng cười giảo họat, bọn họ vây quanh nàng, định nhắm về phía nàng.
"Cô nương chính là Hạ Dư phải không?" Không ngờ bọn họ không những mưu đồ bất chính, thậm chí còn điều tra nàng rõ ràng rồi.
"Hừ!" Hạ Dư trừng mắt nhìn bọn họ."Bản cô nương chính là Hạ Dư, khuyên các ngươi thức thời mau cút."
"Ha. . . . . ." Nàng mạnh miệng chọc cho bốn người ôm bụng cười."Không ngờ ngươi thật khoác lác!"
"Đúng ! Chờ chúng ta giao ngươi cho Tôn Vô Kỵ, vào tay Tôn thiếu gia, xem ngươi còn hả hê được nữa không." Bọn họ ngươi một lời, ta một câu cảnh cáo nàng.
"Tôn Vô Kỵ?" Nàng không khỏi cả kinh."Mấy người các ngươi là thủ hạ của Tôn Vô Kỵ?"
"Thế nào?Sợ rồi hả?"Bọn chúng cười."Sợ rồi thì ngoan ngoãn đi cùng chúng ta, Tôn thiếu gia rất muốn gặp lại ngươi."
"Bản cô nương không rảnh."Hạ Dư bị bọn họ làm cho cả người không được tự nhiên, cảm thấy tức giận."Chó khôn không cản đường, cút nhanh một chút." Nàng hung hăng mắng bọn chúng.
"Có can đảm, không hổ là cô gái khiến Luân Tự Đông đau lòng." Một nam tử trong đó cười nheo mắt, vươn tay ra muốn đụng vào gò má trắng mịn của nàng."Tiểu mỹ nhân, ta dịu dàng hơn Luân Tự Đông nhiều."
"Hạ lưu!" Nàng hung hăng đẩy ma trảo của gã ra.
"Ách. . . . . . thật dữ dằn!" gã đau đến thẳng bỏ tay ra.
"Xem ra ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt." Tên khác thấy thế, không khách khí hướng đánhvề phía nàng."Hôm nay ngươi không muốn đi theo chúng ta cũng không được, hừ!"
Hạ Dư đầy bụng oán khí nhưng không có chỗ phát tiết, giờ lại có bốn tên côn đồ chủ động đưa tới cửa, nàng vừa đúng có thể xả giận. Ha. . . . . . Nói giỡn, nàng tốt nghiệp loại giỏi trường cảnh sát đấy! Cho dù sẽ không giống Võ Lâm Cao Thủ, ít nhất nàng cũng biết không thủ đạo ( karatedo) ! Muốn đối phó với mấy tên này là thừa sức.
Nàng triển khai quyền cước, quăng một tên qua vai,. . . . .đá quay lại, đem toàn bộ bọn chúng lên đánh, đồng thời cũng khiến bốn gã đầu óc ngu si, tứ chi phát triển dạy dỗ đến sưng mặt sưng mũi, như hoa rơi nước chảy ngã xuống đất cầu xin tha thứ.
"Thế nào?Còn có ai muốn tìm cái chết nữa không?"Nhẹ nhõm lưu loát giải quyết bọnc húng xong, Hạ Dư cười hả hê.
Đột nhiên, sau lưng Hạ Dư lại cảm thấy lạnh lẽo, giống như có người cầm một cây đao chĩa ở sau lưng nàng. Nụ cười của nàng cứng đờ, đổ mồ hôi hột. . . . . .
"Ngươi đại khái không hiểu câu " bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau" chứ?" nam nhân cầm đao sau lưng nàng phá lên cười, ngay từ lúc đầu hắn đợi thời cơ này đã lâu, chờ chính nàng mắc câu."Đừng nghĩ lại đânhs chủ ý xấu gì, đi theo chúng ta đi gặp Tôn thiếu gia !"
"Hừ!" Cho dù không muốn, nhưng đao ở sau lưng, nếu muốn sống sao có thể không nghe theo đây?
Trong lòng nàng không khỏi thấp thỏm lo âu, Tôn Vô Kỵ muốn tìm nàng rốt cuộc là có mục đích gì?Chẳng lẽ hắn còn muốn tìm Luân Tự Đông gây phiền phức? Trời ạ! Nàng nên làm thế nào cho phải?
Thật vất vả xuống núi, hai chân đã mệt lại đau nhức Lãnh Thiền Nhi không thể không uất ức ở lại một gian trong miếu đổ nát nghỉ ngơi. Chạy cả một buổi chiều , thật đúng là mệt chết người !
Đang lúc nàng dựa vào vách tường, hai mắt nhắm lại sắp ngủ, đột nhiên có tiếng bước chân, nàng vội vã mở cặp mắt mệt mỏi ra, khẩn trương núp dưới đáy bàn dựa vào trong tường.
"Tôn thiếu gia, ngài thấy năm huynh đệ chúng ta thay ngài bắt được nữ nhân của Luân Tự Đông, ngài muốn đáp tạ chúng ta như thế nào!"
Nghe đến mấycâu nói này, lại có người lục tục bước vào trong miếu, Thiền Nhi vội vàng ghé đầu nhìn trộm, chỉ thấy tới là Tôn Vô Kỵ bụng phệ, cùng năm khuôn mặt lạnh nhạt, xem ra là mấy tên côn đồ vì tiền bạc không tiếc bán rẻ tôn nghiêm , vừa thấy được những tên du côn này tề tụ một chỗ, nàng không khỏi xì mũi coi thường.
"Yên tâm, chỗ tốt không thiếu được các ngươi." Vóc sưng vù kinh khủngTôn Vô Kỵ vuốt chòm râu ngắn trên cằm, cười: "Đợi ngày mai giải quyết xong Luân Tự Đông, một vạn lượng hoàng kim lập tức rơi vào miệng túi của các ngươi."
Tôn Vô Kỵ muốn giết Luân công tử! Thiền Nhi núp dưới đáy bàn không khỏi vểnh tai nghe, giật mình nàng vội vàng che lại miệng mình, mới không kêu thành tiếng.
"Tôn thiếu gia muốn giết Luân Tự Đông có thể có diệu kế khả thi nào chăng?" một trong năm tên nam tử nói .
"Đó là đương nhiên, ta đã phái người đưa chiến thư cho hắn, có mỹ nhân Hạ Dư kia làm con tin, nghĩ hắn cũng không dám không đến nơi hẹn." khuôn mặt ghê tởm của Tôn Vô Kỵ đầy hàn khí."Chỉ là, khi tiểu tử kia lâm vào hiểm cảnh vạn tên xuyên tim , là thời gian ta hưởng thụ vẻ đẹp mỹ nhân của hắn! Ha. . . . . ."
"Ý của Tôn thiếu gia là không cho Luân Tự Đông gặp Hạ Dư lần cuối sao?"
"Không sai. Ngày mai đúng hẹn nơi đó ta sẽ an bài cho các ngươi dẫn 50 tên cung tiễn thủ, từ bốn phương tám hướng bao vây đường đi của hắn, khiến tên tiểu tử thúi cuồng vọng tự đại nếm thử khổ sở của loạn tiễn một chút, ha. . . . . . Mà ta cùng mỹ nhân của hắn lại ân ân ái ái trong phòng cộng độ xuân tiêu ! Ha. . . . . ." Tôn Vô Kỵ cười đến dọa người.
Thiền Nhi dưới đáy bàn nghe được đổ mồ hôi, vạn tên xuyên tim. . . . . . Trời ạ! Nàng không thể trơ mắt nhìn Luân công tử đi chịu chết, nàng nhất định phải tới trước những người này trước một bước thông báo cho Luân công tử biết mới được.
"Là ai ở chỗ nào?"Đột nhiên một tên gã phát hiện dưới đáy bàn có người, hắn nhanh chóng khom người xuống tìm tòi."Thì ra là nữ nhân !" Gã vừa cười, vừa vươn cánh tay muốn bắt được nàng.
Mặc dù nàng liều chết co lại, nhưng đâu còn có chỗ trốn, cảm thấy trước mắt một hồi hồng, một hồi trắng, trong chốc lát liền bị nam nhân kia kéo ra, đem đến trước mặt Tôn Vô Kỵ.
"Là ngươi!" Vừa thấy nàng, Tôn Vô Kỵ không khỏi rung động."Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"
Lãnh Thiền Nhi sợ hãi nhìn diện mạo dữ tợn của bọn họ, một chữ cũng phun không ra.
Tôn Vô Kỵ nhướng mày, lạnh lùng nói: "Đem tiện nhân kia giết đi, tránh cho nàng lại về phía Luân Tự Đông nói gì gây bất lợi cho kế hoạc của chúng ta, nàng biết được quá nhiều, đáng chết." Tôn Vô Kỵ không hề có nửa điểm thương hại.
"Không!" Lãnh Thiền Nhi biết mình xong đời, những tên cẩu nô tài nghe lệnh của Tôn Vô Kỵ xúm lại chỗ nàng, một gã trong đó móc ra một thanh chủy thủ sắc bén , dùng sứcrạch trên người nàng, y phục của nàngbị rách, da cũng bị thương, đồng thời cũng ngửi được mùi máu tươi, xiêm áo đã rủ xuống bên chân.
"Cứu người ——" nàng thét chói tai, nàng vẫn không thể chết ! nếu nàng chết rồi, tánh mạng an nguy của Luân công tử làm thế nào?"Không! Cứu ——"
Nhưng trời cũng không nguyện lòng người, một cái quả đấm nặng nề giáng xuống bụng của nàng, khiến nàng không kịp thét chói tai liền té xỉu.
Máu đỏ chảy ra, nàng từ từ mất đi tri giác, rơi vào bóng tối mù mịt bát ngát. . . . . .
Đột nhiên, mây đen giăng đầy, mưa to tầm tã, âm thanh ầm ầm khiến người ta kinh sợ , hoa trong sân đã sớm không chịu nổi mưa to, bị dàn dập nát tươm.
Nhận được thư khiêu chiến của Tôn Vô Kỵ , Luân Tự Đông ở trong đại sảnh lo lắng trùng trùng , đứng ngồi không yên. Hắn lo lắng cũng không phải trong thư nói hắn tới sườn dốc nhất quyết sống chết, mà là Hạ Dư rơi vào trong tay tên vô sỉ này, hắn hiểu rõ Tôn Vô Kỵ là một gã tiểu nhân mười phần hèn hạ, nhưng nếu Hạ Dư xinh đẹp tuyệt tục như vậy bị hắn bắt được, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?
Nghĩ đến đây trong lòng hắn lửa giận không thể áp chế, hận không được đến sáng, để hắn có thể vội vàng đúng hẹn đi trước cứu Hạ Dư, trước đó, ông trời có thể phù hộ nàng vô sự! Hắn nguyện lấy tính mạng của mình tới trao đổi với nàng, chỉ cầu nàng bình an.
Lo lắng không yên, càng không ngừng đánh thẳng vào nội tâm hắn, khiến hắn ngay cả một khắc cũng khó mà nhẫn nại, nắm chặt phong thư, đi đi lại lại trong đại sảnh. . . . .
Bên ngoài truyền đến tiếng ầm ỹ, từ xa đến gần đại sảnh, trong chốc lát, thấy Luân trung, Luân nhân dìu vào cô gái cả người là toàn than ướt nhét trộn lẫn máu , hơi thở đã suy yếu cô gái miễn cưỡng ngửa đầu nhìn Luân Tự Đông, cho dù dung mạo mỹ lệ của nàng nay đã bị hủy dung, thế nhưng tròng mắt thâm tình quen thuocj kia thì hắn khong thể nào nhầm lẫn. . . . . .
"Thiền. . . . . . Thiền Nhi?" Luân Tự Đông kích động lên trước đỡ nàng, khó tin nhìn nàng một thân toàn máu, đến tột cùng là ai nhẫn tâm xuống tay đối với một cô gái nhỏ yếu như vậy? Vừa bị phá huỷ dung mạo của nàng lại muốn đoạt tánh mạng của nàng?
"Luân. . . . . .Luân. . . . . ." Thiền Nhi suy yếu đổ vào trong ngực của hắn, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ trường bào Luân Tự Đông, môi anh đào hé mở, yếu đuối đứt quãng nói: "Luân. . . . . . Công tử, Thiền Nhi. . . . . . Thật vui mừng có thể chết. . . . . . Ở trong ngực người. . . . . . Thiền Nhi. . . . . ."
"Nàng đừng nói nữa! Ta lập tức mời đại phu, nàng sẽ không sao đâu."Luân Tự Đông ngăn cản nàng miễn cưỡng nói chuyện.
"Không!" Thiền Nhi vô lực đè mu bàn tay hắn lại, nhẹ nhàng mỉm cười lắc tay."Không cần. . . . . . Uổng phí ý định, Thiền Nhi tự biết. . . . . .đã uống thuốc và châm cứu nhưng. . . . . . Luân công tử, trước khi chết. . . . . . Thiền Nhi có một chuyện nhất định. . . . . . Muốn báo cho người. . . . . ." sắc mặt của nàng càng thêm trắng bệch, nhưng trong mắt đều là nhu tình.
"Chuyện gì, nàng nói." Luân Tự Đông bi thống hỏi.
"Hạ cô nương nàng. . . . . . đang ở trong Tôn gia, ngày mai. . . . . . ở sườn dốc đánh một trận không được đi. . . . . . Tôn Vô Kỵ lừa gạt muốn. . . . . . Công tử chết dưới loạn tiễn. . . . . . Công tử ngàn vạn. . . . . .Đừng đi." thanh âm Thiền Nhi càng ngày càng kém, vẻ mặt cũng càng ngày càng khổ sở.
"Thiền Nhi, nàng yên tâm. Ta sẽ không phụ ý tốt của nàng." Luân Tự Đông biết Thiền Nhi chính là bởi vì hắn mà người bị thương nặng, đau lòng không dứt, hắn vừa hận Tôn Vô Kỵ tàn nhẫn cũng hận mình không thể hộ tống nàng xuống núi, mới có bi kịch như vậy."Thiền Nhi, nàng đừng cử động, đừng sợ, nàng nhất định không có việc gì, đại phu lập tức tới ngay, nàng hãy cố gắng chống đỡ." Hắn thấy Thiền Nhi trong ngực cảm giác mí mắt nặng nề, vội vàng động viên nàng.
"Tốt. . . . . .Lãnh. . . . . . Thiền Nhi lạnh quá. . . . . ." Thiền Nhi nói không mạch lạc, toàn thânlạnh lẽo.
"Không lạnh, không lạnh." Hắn vội vã kêu Luân trung cầm cái mền bao quanh thân thể nàng, ôm nàng thật chặt, nàng đối với hắn tình thâm nghĩa trọng, hắn nào có thể dễ dàng buông tha một hi vọng cứu sống nàng đây?"Ta giúp nàng, nàng nhất định phải chịu đựng, Thiền Nhi." Cho dù nói như vậy, hắn vẫn cảm thấy tánh mạng của nàng từ từ mất đi.
"Luân công tử. . . . . . Thiền Nhi cám ơn người. . . . . . Cám ơn người vì Thiền Nhi chuộc thân. . . . . . Khiến Thiền Nhi sau khi chết có thể làm một. . . . . .hồn ma trong sạch. . . . . Đời này kiếp này cùng công tử vô duyên, nhưng. . . . . . Chỉ mong kiếp sau có thể gặp công tử nữa. . . . . .Nữa. . . . . ." Lời chưa kịp nói xong, thân thể nàng co quắp, cặp mắt nhắm lại, mang theo nụ cười thỏa mãn mà hạnh phúc chết đi. Cả đời này nàng chỉ có yêu một người Luân Tự Đông, trước lúc lâm chung vẫn có thể ở trong ngực hắn lẳng lặng chết đi, nàng đã cảm thấy vậy là đủ rồi.
"Không! Thiền Nhi, nàng không thể chết! Không!"Tâm tình Luân Tự Đông rất kích động ôm nàng gào lên, vậy mà nàng cũng không có phản ứng. Ôm chặt lấy nàng, cổ họng của hắn giống như bị mắc kẹt. Lại kêu không ra tiếng, không lâu sau, một âm thanh nhỏ bé nghẹn ngào từ trong cổ họng của hắn phát ra, rên rỉ, không khỏi khiến cho mọi người bất giác động lòng.