Tên Hoàng Đế Kia Mặt Hơi Dê

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 19

Chậm rãi mở mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt ngủ say của Vương Ngự Phong, khóe môi có chút tươi cười hạnh phúc.

“Mệt rồi! Ngủ ngon. . .” Nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn trên trán y.

Nghĩ đến hôm qua, định sau buổi trưa đi săn thú, kết quả nhờ vào phúc của dĩa cao Di quý nhân mang đến, hai người đành ngay tại ngự thư phòng hỗn loạn một hồi, hắn vẫn ổn, đáng thương chính là Vương Ngự Phong, bởi vì cuối cùng Vương Ngự Phong một chút thể lực cũng không còn, bất quá Tôn Dật Thiên vẫn muốn Thái thái y pha một phần thuốc giải độc, để y uống xong rồi tính.

Nếu không, nhỡ dược hiệu chưa hết hẳn, Tôn Dật Thiên sợ thân thể y sẽ chịu không nổi.

Thân thủ sủng nịch nhẹ vuốt ve những sợi tóc đen nhánh của y, giúp y chèn chăn cẩn thận, sau xuống giường mặc quần áo.

Vừa thắt xong đai lưng, định xuất cung hướng chỗ Thái hậu thỉnh an, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến:

“Thái hậu giá lâm ~~ “

“Mẫu hậu. . . Sao lại. . .”

Vừa nghe bọn thái giám ngoài cửa truyền tin, Tôn Dật Thiên liền trở nên nóng vội, bởi vì Vương Ngự Phong vẫn đang nằm ở trên giường!

Hơn nữa, Thái hậu bình thường cũng sẽ không tự mình đến, cho dù có đến thì cũng không chọn một lúc sáng sớm như vậy!

Hết lần này tới lần khác Vương Duẫn Sâm canh cửa giờ phút này lại không có ở đây, nếu không còn có thể kéo dài thời gian.

Cạch ~

Ngay lúc Tôn Dật Thiên còn đang lo lắng nên làm thế nào cho phải, tiểu thái giám đã mở cửa ra, chỉ thấy một người đầu đội phượng quan phỉ thúy, thân mặc y phục hoa lệ rực rỡ của phụ nữ trung niên, ưu nhã bước vào tẩm phòng.

“Hài nhi thỉnh an mẫu hậu.”

Vội vàng liêu khởi y bi, quỳ một chân xuống, hướng thái hậu xin mời an.

“Bình thân! Các ngươi trước tiên lui ra đi!”

Ôn hòa cho phép Tôn Dật Thiên bình thân, đồng thời lệnh cho cung nữ, thái giám toàn bộ rời khỏi tẩm phòng.

“Vâng.”

“Tuân mệnh.”

Cung nữ cùng thái giám tất cả đều thối lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Mẫu hậu sáng sớm tự mình đến tẩm cung hài nhi, không biết có chuyện gì?”

Vừa thấy bọn thái giám, cung nữ toàn bộ đã lui hết, Tôn Dật Thiên vội vàng đứng lên, ý muốn ngăn tầm mắt Thái hậu chú ý đến chiếc giường phía sau, vội vàng dời sự chú ý của người đi.

Nói sao thì Tôn Dật Thiên cũng  một tay Thái hậu nuôi lớn, sao lại không nhìn ra ý đồ của hắn được?

Thái hậu hoàn toàn không để ý tới Tôn Dật Thiên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lướt qua thân ảnh hắn, nhìn thấy trên long sàn một  bóng hình mảnh khảnh xinh đẹp đang nằm, như thấy một bảo vật liền trực tiếp đẩy chướng ngại vật đang che ở trước mắt mà đi đến, trong miệng không quên thì thầm:

“. . . Xem ra lời đồn đãi là thật ah!”

“Mẫu hậu, cái. . . Cái gì đồn đãi chứ!”

Chưa từ bỏ ý định, từng bước ngăn cản Thái hậu bước đến trước giường, không cho người tới gần Vương Ngự Phong còn đang ngủ say .

“Ngươi còn giả bộ cái gì ah, ngày gần đây ai gia nghe mấy nha hoàn cùng tiểu thái giám bàn tán, nói ngươi gần đây không triệu quý nhân, là bởi vì trong tẩm cung đang giấu một cô nương. . .”

Muốn đẩy Tôn Dật Thiên ra, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn như đã mọc rễ ngay tại chỗ, đẩy sao cũng vẫn bất động.

“Cô nương? Hài nhi không. . .” Cô nương? Hắn còn tưởng rằng hạ nhân sẽ nói hắn giấu một nam nhân, không phải bởi vì khuôn mặt xinh đẹp của y đã làm cho người ta hiểu lầm rồi đấy chứ?

“Còn nói không có, Thiên nhi ah! Người cũng đã ngủ trên giường của ngươi rồi, ngươi còn nói không! Ngươi cho là hai mắt ai gia bị người ta làm cho hồ đồ rồi phải không?”

Khéo léo cười, nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Tôn Dật Thiên, đã nuôi dưỡng hắn lâu như vậy, Thái hậu chưa từng thấy qua vẻ mặt khẩn trương như thế này của hắn, rất giống kẻ trộm bị người bắt được.

“Không phải. . . Mẫu hậu, ngươi lầm. . .”

Thừa dịp Tôn Dật Thiên còn đang giải thích, liền đẩy hắn ra, nhìn thấy sườn mặt của Vương Ngự Phong, liền bắt đầu bình luận.

“Ngươi không cần giải thích nữa. Uh ~  cô nương này nhìn cũng không tồi, chỉ tiếc có điểm hơi thô, môi đủ hồng, da dẻ cũng trắng trẻo. . .”

Cũng may gương mặt Vương Ngự Phong đủ thanh tú, hơn nữa mới vừa rồi hắn đã giúp y chặn chăn cẩn thận, chăn mền đã che mất phần thân thể y, làm cho Thái hậu nhất thời không phân biệt ra nam nữ, tưởng rằng Vương Ngự Phong chính là cô nương gần đây bọn hạ nhân đồn đãi.

“Này. . .”

Việc này làm Tôn Dật Thiên thật không biết là phải cảm tạ khuôn mặt của y khi lớn lên đã giống nữ nhân (?!), hay là phải mặc niệm tôn nghiêm nam nhi của y.

“Thật không biết cô nương  này dáng vẻ như thế nào. . .”

Mặc dù khuôn mặt Vương Ngự Phong xem như đã vừa mắt Thái hậu, nhưng lại làm cho người tò mò dáng vẻ y có mị lực như thế nào lại khiến cho Tôn Dật Thiên trầm mê được.

Bởi vì từ xưa đến nay, hậu cung giai lệ cho dù được Hoàng đế sủng hạnh, nhưng khi Hoàng đế sủng hạnh xong, hoàn toàn đều bị đuổi về tẩm cung của mình, ít người có thể cùng Hoàng đế ngủ trên long sàn, ngay cả hoàng hậu cũng chưa từng được ngủ ở đấy.

Phi tử có thể làm cho Hoàng đế yêu cầu đồng sàn, nhất định là người Hoàng đế cực kỳ sủng ái.

Mà Thái hậu ngày gần đây nghe người khác đồn, Tôn Dật Thiên chẳng những hàng đêm cùng cô nươngnày  giao hoan, lại hàng đêm muốn nàng cộng chẩm, tối hôm qua Thái hậu nghe  có cung nữ khi đứng ngoài ngự thư phòng của Hoàng thượng, nghe được bên trong có tiếng nam nữ hoan ái, có thể thấy được Tôn Dật Thiên rất sủng ái nàng ta!

“Mẫu hậu, người như vậy sẽ hù dọa đến Phong nhi ah. . .”

Thấy Thái hậu vươn ngọc thủ muốn đến bên Vương Ngự Phong lật chăn mền lên, hắn vội vàng đẩy nhẹ tay Thái hậu ra, ánh mắt trở nên kinh hoảng không thôi.

“Nhìn ngươi khẩn trương kìa, chỉ là kéo chăn mền lên thôi, thế nào lại hù dọa đến nàng ấy được?”

“Không phải, hài nhi chỉ là sợ nhỡ như Phong nhi đột nhiên tỉnh lại. . .”

“Phong nhi? Cô nương này gọi là Phong nhi ah! Là thiên kim nhà trọng thần đại tướng sao?”

Nghe Tôn Dật Thiên nói đến tên cô nương này, khiến cho Thái hậu càng thêm hứng thú đối với thân thế của nàng ta.

“Này. . .”

Như thế tốt rồi, Tôn Dật Thiên căn bản không nghĩ tới Thái hậu sẽ xem Vương Ngự Phong là nữ, vốn nghĩ muốn đem ngựa chết chữa thành ngựa sống (*), khiến Thái hậu quên đi việc này, nhưng không ngờ tới Thái hậu lập tức hỏi đến gia thế của y.

(*) chỉ việc cố hết sức chữa trị, ở đây nói cố hết sức để giấu Thái hậu =))

“Sao vậy? Hay cô nương này là bần hộ nhân gia? Thiên nhi, ngươi thân là Hoàng đế một nước, cho dù muốn tự tuyển một người, cũng phải tuyển một cô nương có thân phận mới được chứ!”

Vừa thấy Tôn Dật Thiên ấp úng, Thái hậu vội vàng nghĩ có lẽ cô nương này là một nữ nhi nhà bình dân, bằng không Tôn Dật Thiên sẽ ngay cả nói cũng không nói, sẽ tư tàng (*)  cô nương này, việc này làm cho Thái hậu có điểm bực mình.

(*): giấu diếm

Bởi vì yêu cầu của Thái hậu đối với hoàng hậu tương lai rất nghiêm khắc, chẳng những muốn xinh đẹp mà còn phải có khí chất, lại phải đoan trang hiền thục, càng muốn là thiên kim nhà trọng thần đại tướng, nếu không, ít nhất cũng nên là một thiên kim tiểu thư nhà quan viên ah!

“Không phải! Mẫu hậu, Phong nhi là tương gia. . .”

“Thiên kim nhà Vương tương gia? Sao ai gia không biết Vương tương gia còn có một nữ nhi?”

“Ách. . . Bởi vì. . . Bởi vì nhà tương gia nam nhân nhiều lắm, cho nên thuở nhỏ đã bị đưa đến nhà họ hàng thân thích rồi. . .”

Tùy tiện nói bừa một lý do vớ vẩn nào đó, Tôn Dật Thiên giờ phút này vì để giữ bí mật, thật đúng là hy sinh lớn, trong lúc hoảng đã lừa gạt Thái hậu.

“Thì ra là như vậy ah! Như thế chắc là Ngự công công đã giới thiệu Phong nhi với Thiên nhi ah! Không nghĩ rằng Ngự công công thật là có chút tài năng đây! Thân công công cũng thật là, Vương tương gia không phải huynh trưởng của hắn sao? Tiến cử Phong nhi sớm một chút, hại ai gia phái hắn đi tìm Tiên Thủy cư sĩ. . . Thật sự là. . .”

“Mẫu hậu người nói cái gì? Thân công công không phải xin phép về quê thăm người thân sao?”

Nghe Thái hậu nói, ngay lúc đó Tôn Dật Thiên phát hiện có điểm là lạ.

“Ách. . . Ai gia vốn là nói, hôm nào phải đích thân hảo hảo cám ơn Ngự công công ah. . .”

Phát hiện chính mình không cẩn thận đã lỡ miệng, vội vàng đổi giọng che dấu.

“Thật sao? Nhưng hài nhi rõ ràng. . .”

“Ách nhưng mà, ngươi không phải muốn vào triều sớm sao? Chờ ngươi thượng triều xong, lập tức đưa Phong nhi đến hảo hảo ra mắt ai gia. . .”

Vừa nói hết, cũng không chờ Tôn Dật Thiên phản ứng liền xoay người rời đi, mặc dù Thái hậu tư thái ưu nhã rời đi, nhưng hắn vẫn cảm giác người như là có tật giật mình.

“Mẫu hậu có phải hay không có sự tình gì giấu ta ah?”

Cúi đầu trầm tư, Tôn Dật Thiên hình như cảm giác được mình đã bỏ sót  tin tức trọng yếu gì đó.

“Muôn tâu Hoàng thượng, đến giờ vào triều rồi!”

Ngoài cửa, nghe Vương Duẫn Sâm nhắc nhở, làm cho hắn nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng cũng nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng .

Hắn làm sao mới lừa được Vương Ngự Phong mặc nữ trang đi gặp Thái hậu đây?

__End 19__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.