Tên Hoàng Đế Kia Mặt Hơi Dê

Chương 32: Chương 32




CHƯƠNG 31

Là bởi vì Vương Ngự Phong rất đẹp sao?

Không phải!

Mặc dù hắn đã nhiều năm đóng quân ở ngoài biên cương, nhưng những nữ tử khác, so với y kiều diễm hơn vẫn không thiếu.

Nhưng mà, nụ cười của y, rạng rỡ và xinh đẹp như thế, kì thực hắn chưa bao giờ thấy qua, đôi mắt long lanh tràn ngập nét cười, chỉ cần nhìn thấy một lần, sẽ khiến người ta luôn nghĩ đến.

〝. . . Cái gì. . . Hắn là Ly thân vương. . . ″

Trong tâm trí, lại một lần nữa hiện lên dung nhan Vương Ngự Phong, nhưng lần này là khi y biết hắn là đệ đệ của Tôn Dật Thiên, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.

Mặc dù hắn nhiều năm không vào cung, nhưng chuyện hắn và Tôn Dật Thiên có mâu thuẫn, chưa từng ai quên.

Tôn Dật Lân biết rõ, sau khi hắn và Tôn Dật Thiên có chuyện, lời đồn đãi về hai người càng nhiều thêm.

Nói đi cũng phải nói lại, lúc hắn và Tôn Dật Thiên huynh đệ thân thiết, trong cung lại không có lời đồn đãi nào.

Chốn hoàng cung, việc gì cũng phức tạp, những lời nói thực thực giả giả lại càng nhiều.

Chỉ là một nơi kiểm tra xem đạo đức con người như thế nào thôi, không hơn không kém.

“Vì sao….Chúng ta không gặp nhau ở nơi khác?”

Trong lòng, tình cảm đối với Vương Ngự Phong ngày càng nhiều thêm, có lẽ vì bản thân không biết quan hệ với Tôn Dật Thiên còn chuyển biến xấu đến mức nào, một phần cũng vì buồn bực tại sao bất cứ thứ gì Tôn Dật Thiên cũng có được, Tôn Dật Lân chỉ biết lúc này hắn cần lắm một người, chỉ tiếc rằng người đó lại là ái phi của Tôn Dật Thiên, cho dù hắn đã động tâm, nhưng với tình huống trước mắt, hắn không có phần thắng nào.

Hình ảnh y nép vào lòng Tôn Dật Thiên, hình ảnh hắn ôm chặt lấy y lại hiện lên trong tâm trí Tôn Dật Lân.

Mặc kệ là hình ảnh Tôn Dật Thiên sủng ái Vương Ngự Phong, hay là Vương Ngự Phong ôm chặt hắn, mặc kệ là hình ảnh gì, điều quan trọng làm Tôn Dật Lân buồn bực chính là hai người ấy thực sự rất xứng đôi, tình cảm của hai người, cả trời đất ngợi ca cũng sợ không đủ sâu đậm.

*Viu*

Ngay lúc Tôn Dật Lân đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy âm thanh có vật từ cửa sổ bắn vào.

Hắn liền nhận ra âm thanh của tiễn, không chút hoang mang bắt lấy.

Chỉ cần nghe thấy thanh âm, đã có thể phân tích hướng đi, giây sau đó, tiễn đã yên ổn nằm trong tay Tôn Dật Lân, như thế cũng đủ thấy được võ công hắn rất cao.

Cầm tiễn, nhìn vào tiễn thư, Tôn Dật Lân biết người gửi tiễn thư này là ai, chỉ là không biết vì sao lại gửi thư này cho hắn.

Mở ra, chỉ thấy trên thư viết vài chữ đơn giản.

“Người ngươi muốn hiện tại đang ở chỗ ta, nếu có hứng thú đến chỗ cũ gặp mặt. ″

Mặc dù đối phương chỉ nói ngắn gọn, nhưng đã nói rõ ý muốn gặp hắn.

“. . . Người ta muốn? . . .”

Vẻ mặt thắc mắc nhìn câu chữ trên tiễn thư, Tôn Dật Lân không hiểu ý người đó là như thế nào? Làm sao người đó biết người hắn muốn là ai?

“Hay là đi xem một chút ah!”

Thuận tay xé tiễn thư nán vụn, chiết tiễn thành từng đoạn nhỏ, cẩn thận phá hủy chứng vật, ra vẻ không có việc gì xảy ra rời khỏi Hoàng cung, đến nơi trên tiễn thư viết – Tửu Lâu Các, Mai Hương phòng, đến gặp người gửi tiễn.

◇◆◇

Đi đến Tửu Lâu Các, nhìn người ta tấp nập náo nhiệt đi đi lại lại, Tôn Dật Lân đầu tiên là cẩn thận dè chừng nhìn quanh một chút, sau khi xác định không có ai bám theo hắn, liền gọi tiểu nhị, đến căn phòng hảo hạng cao nhất Tửu Lâu Các, Mai Hương phòng, gõ nhẹ cửa ba cái, sau liền gõ tiếp hai cái, như một loại ám hiệu, không lâu sau, cánh cửa liền mở ra. . .

“Người đâu?”

Vừa thấy người kia, Tôn Dật Lân liền trực tiếp hỏi.

Bởi vì hắn rất thắc mắc, vì sao người kia biết người hắn muốn là ai.

Người trước mắt, chỉ khẽ cười, chỉ tay về phía Vương Ngự Phong vẫn đang hôn mê nằm trên giường.

“. . . Ngươi không sợ bị người khác phát hiện sao? Bắt cóc Ngự quý phi, nếu như bị phát hiện, mạng của ngươi khó giữ!”

Mặc dù khi nhìn thấy y hắn rất vui, nhưng vừa nghĩ đến việc Tôn Dật Thiên không tìm thấy Vương Ngự Phong sẽ rất khẩn trương, vô thức lo lắng bật đứng dậy.

“Ngươi thật sự lo lắng sao? Hay là lo Hoàng thượng không tìm thấy quý phi sẽ lo lắng?”

Khóe môi sẽ nhếch, nụ cười khiến kẻ khác nhìn vào sẽ cảm thấy thâm hiểm đáng sợ, thoáng cái đã nhìn ra tâm ý của Tôn Dật Lân, ánh mắt xảo trá làm người khác phải run lên.

“Sư phụ, ngươi nói thế là có ý gì, ta sao lại lo lắng cho hắn. . .”

“Vậy sao! Ta còn tưởng rằng ta liều mạng đưa Ngự quý phi đến cho ngươi, ngươi sẽ rất vui chứ!”

“Đừng nói bậy, ta sao lại yêu thích nàng. . .”

Kiên quyết chối bỏ, không biết rằng mặt mình đã ửng đỏ.

“Nếu Ly tướng quân đã nói như thế! Ta sẽ đưa nàng đi nơi khác. . .”

“To gan, nàng là Ngự quý phi, đến lúc bị phát hiện, sẽ. . .”

“Chỉ cần chúng ta khởi binh tạo phản, đoạt được ngôi vị Hoàng đế, sẽ không ai biết!”

Hữu lễ chắp tay hướng Tôn Dật Lân nói, lộ ra vẻ thâm độc hiểm ác, tựa hồ chỉ cần nhìn sơ là có thể thấy được.

“Ngươi. . .”

“Nhưng nếu như Ly tướng quân muốn giữ nàng lại thì cứ nói! Phụ nữ mà! Chỉ cần ngươi có quyền thế, sẽ tự động có được. . .”

“Nàng không phải người như thế. . .”

“Xem ra Ly tướng quân thật sự có tình ý với Ngự quý phi! Phán đoán của ta không sai chút nào!”

“. . .”

Không để ý tới người trước mắt, Tôn Dật Lân vội vã đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt Vương Ngự Phong lúc này vẫn hôn mê, nghĩ đến vẻ mặt Tôn Dật Thiên hoảng sợ khi không tìm thấy Phong nhi, Tôn Dật Lân chợt muốn ôm y vào lòng, người phía sau liền nói:

“Ngươi bây giờ muốn đưa nàng trở về sao? Tốt nhất là không nên! Ta sở dĩ đưa nàng đến đây tất nhiên có nguyên nhân, khi mất đi ái phi, Kỳ Diễm Hoàng nhất định sẽ lộ yếu điểm, đến lúc đó kế hoạch của chúng ta nhất định sẽ thành công. . . Dù sao nếu bây giờ ngươi đem nàng trả lại cho Kỳ Diễm Hoàng, hắn cũng sẽ nghĩ rằng người là do ngươi bắt đi. . . Tuyệt đối sẽ không nghe ngươi giải thích! Hơn nữa người trong cung đều đứng bên phía Kỳ Diễm Hoàng, nếu ngươi muốn chứng minh năng lực của mình, chờ đến khi thời điểm chín muồi thực hiện kế hoạch của chúng ta đi!”

Mắt lạnh băng nhìn bàn tay Tôn Dật Lân đang định ôm y vào lòng chợt khựng lại, xem ra đối phương đã hiểu rất rõ tính tình hắn.

“. . .”

“Hơn nữa, bọn ta vốn là người của Kỳ Diễm Hoàng. . . Nghe nói sau này hắn sẽ lập y làm hậu, nếu như bây giờ ngươi không giữ nàng lại, đến lúc đó, có lẽ đã muộn rồi. . .”

Chắc chắn rằng Tôn Dật Lân rất coi trọng Ngự quý phi, đối phương lại một lần nữa làm dao động ý định của hắn.

“. . . Ngươi tốt nhất đừng để nàng chạy trốn. . .”

Thu tay lại, mặt không chút thay đổi rời khỏi phòng, khi đóng cửa lại, không quên trừng mắt với người hắn gọi là sư phụ kia:

“Không được gây thương tổn cho nàng, nếu không ta sẽ phá hỏng kế hoạch của chúng ta.”

Nói xong, đóng cửa lại, để lại vẻ mặt cao thâm khó lường của sư phụ, rời đi.

Vị sư phụ ấy xem như không-có-việc-gì-làm tiến đến sát giường, ánh mắt tràn đầy toan tính, ngữ khí tràn ngập tự tin:

“. . . Xem ra ngươi là một quân bài rất tốt!”

Nhìn dung nhan Vương Ngự Phong đang ngủ, suy nghĩ, làm thế nào để lợi dụng nàng kiềm chế Tôn Dật Thiên và Tôn Dật Lân.

_End 31_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.