CHƯƠNG 4
“. . . Hai người các ngươi, trước mặt Trẫm lén lút nói cái gì hả?”
“. . .”
“. . .”
Hai người còn đang trao đổi cao hứng, nghe Hoàng thượng nói vậy xem khẩu khí không biết là tức giận hay là trách mắng, tất cả đều chấn thẳng thân thể, lỗ chân lông toàn thân như là trong nháy mắt giãn ra, mồ hôi chảy như tắm, quần áo xem ra cũng ướt đẫm.
“Muôn tâu Hoàng thượng, nô tài không dám.”
“Muôn tâu Hoàng thượng, nô tài không dám.”
Hai người vội vàng quỳ xuống, đầu cúi thấp, chỉ cầu Hoàng thượng không giáng tội.
“…”
Bốn phía hoàn toàn không nghe có bất kì tiếng vang, giờ phút này, trong phòng cung nữ và bọn quan viên cũng an tĩnh, chưa người nào có dũng khí hó hé một tiếng.
Bởi vì giờ phút này Hoàng thượng chỉ là đang nhìn người đang quỳ trên mặt đất, vậy vì sao phượng nhãn dường như là dừng lại trên người y đánh giá kỹ cái gì.
Không thể nào! Sao lại xui xẻo như vậy, ngày đầu liền bị dính đến phiền toái ah. . .
Vương Ngự Phong đầu đã thấp đến không thể thấp hơn, nghe bốn phía không có bất kì tiếng động, đến mức yên tĩnh tĩnh mịch, làm cho y bị hù dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Ah! Trẫm nghĩ, ngươi là người đến thay thế chức vị thái giám vốn là của Thân công công?”
Nguyên lai Hoàng thượng vừa mới một hồi lâu không ra tiếng, là bởi vì chưa từng thấy qua y, đang hồi tưởng.
“. . . Muôn tâu Hoàng thượng, nô tài đúng là. . .”
Hoàng thượng nói chẳng những không làm cho y thở phào một hơi, ngược lại càng khẩn trương hơn.
“Đem mặt ngẩng lên để ta xem xem. . .”
Nhàn nhã chống một tay lên má, ngẫm lại hắn cũng đã quên Thân công công xin phép đến Tứ Xuyên đi tỉnh hôn (*), bây giờ vừa lúc xem bộ dạng thái giám mới tới một chút.
(*): chỉ công việc quan trọng
“…”
Nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, theo phép tắc mà nói, ánh mắt Vương Ngự Phong vốn là không thể nhìn thẳng Hoàng thượng, nhưng không biết vốn là quá lo lắng hay là như thế nào, y ngẩng đầu, một đôi mắt thật to liền chăm chú nhìn thẳng tới phượng nhãn của hắn. . .
“. . . Đẹp quá. . .”
Sau khi nhìn thấy dung nhan Vương Ngự Phong đôi môi bất giác thấp giọng khen ngợi.
Khuôn mặt Vương Ngự Phong bầu bĩnh trắng ngần, còn có đôi mắt to tràn ngập linh khí như mang thủy quang nhìn hắn, đôi môi quá mức phấn hồng thoạt nhìn mọng nước, đó cũng không phải nguyên nhân chính làm cho Hoàng thượng bị hấp dẫn.
Chính thức làm cho Hoàng thượng chú ý, là từ trên người Vương Ngự Phong phát ra khí chất đặc biệt, cái loại khí chất vừa tươi mát vừa hồn nhiên, như hoa sen trong bùn mà không bị nhiễm bẩn, hình như mặc kệ trong hoàng cung âm mưu tranh đấu đen tối ra sao, cũng dường như không dính lại trên người y.
Hắn suy nghĩ y có khí chất sạch sẽ, nhiều thứ làm cho hắn phải ái mộ!
Hắn viện cớ bản thân khuyết thiếu, quang minh chính đại nhìn chăm chăm đến Vương Ngự Phong tới lúc thỏa mãn.
“Hoàng thượng, ngài vừa mới nói cái gì lúc nãy?”
Nguyên bổn Vương Duẫn Sâm bị bề ngoài Vương Ngự Phong hấp dẫn, nghi hoặc quay đầu hướng Hoàng thượng hỏi, bởi vì hình như hắn vừa mới nghe được Hoàng thượng nói “Đẹp quá”!
“. . . Ách. . . Không. . . Không có gì! Được rồi, ngươi tên gì?”
“Muôn tâu Hoàng thượng, nô tài họ Vương danh Ngự Phong. . .” Cẩn cẩn dực dực trả lời hắn, y sợ không cẩn thận sẽ bị kéo ra ngoài chém.
“. . . Vương Ngự Phong. . . Vì sao Trẫm chưa từng gặp qua ngươi trong cung?”
“. . . Thưa. . . Thưa Hoàng thượng, nô tài vẫn được Thân công công an bài tại phủ Vương tương gia thu thập tư liệu. . . Cho nên. . .”
Mặc dù nói vốn là đã sớm che giấu tốt, nhưng là Vương Ngự Phong rất sợ hãi, sợ bị Hoàng thượng phát hiện y nói dối, thân thể không tự giác có chút run rẩy.
“Như vậy à! Nói vậy ngươi nhất định rất được Thân công công coi trọng, nếu không, nhìn ngươi tuổi còn trẻ như vậy, Thân công công cũng không có khả năng đem chức vị tạm giao cho ngươi. . .”
Xem khuôn mặt Vương Ngự Phong vừa trắng vừa mịn màng, lại thêm một chút ngây thơ, Hoàng thượng tự nhiên phỏng đoán y nhất định phi thường tuổi còn trẻ.
“. . . Không. . . Hoàng thượng quá khen. . .”
Phát hiện Hoàng thượng tựa hồ không chút hoài nghi những lời y nói, y lúc này mới nho nhỏ thở ra một hơi.
“Ngươi cùng Tiểu An tử trước tiên lui ra đi! Trẫm hôm nay không muốn triệu phi thị tẩm, hai người các ngươi không cần nhiều lời. . .”
Nếu Vương Ngự Phong là tới thay mặt chức vị Thân công công, vậy giờ này y đến đây, liền tỏ vẻ đang đợi Hoàng thượng ăn no sau đó hỏi hắn có muốn triệu phi thị tẩm hay không.
“Chuyện này. . .”
Nghe được Hoàng thượng bảo hắn và Tiểu An tử lui ra, vừa nghĩ đến mật hàm của Thái hậu muốn y hôm nay nhất định phải khiến cho hắn triệu phi thị tẩm, nếu không ngày mai sẽ triệu kiến y, điều này làm cho Ngự Phong không chút nghĩ ngợi phát ra thanh âm làm khó.
Phản ứng của Vương Ngự Phong như vậy làm cho Tiểu An tử một bên cấp bách muốn chết, hết lần này tới lần khác đã không kịp rồi, bởi vì thanh âm của y đã khiến cho Hoàng thượng chú ý rồi.
Cũng dám đối với mệnh lệnh của Hoàng thượng phát ra ý kiến, như vậy không khác gì liều mạng!
“Có cái gì không đúng sao?”
Nghe được Vương Ngự Phong buột miệng làm khó, Hoàng thượng cau mày hỏi lại.
Hắn xem như lần đầu tiên gặp phải hạ nhân đối với mệnh lệnh của hắn phát ra loại thanh âm này, cho dù là Thân công công có thâm niên trong cung, cũng không dám có loại phản ứng như thế.
Mà Vương Duẫn Sâm ở một bên, chỉ dùng ánh mắt dường như để xem một trò vui nhìn Vương Ngự Phong, bởi vì hắn theo bên người Hoàng thượng lâu như vậy, trừ tướng quân cấp bậc cao, tương gia có dũng khí như vậy, như y là thái giám cũng dám phản ứng trực tiếp như thế, hơn nữa mới vừa rồi Vương Duẫn Sâm cũng chú ý tới Hoàng thượng tựa hồ cũng bị tướng mạo y hấp dẫn, càng làm cho hắn chờ mong sự việc giữa Hoàng thượng và y sẽ tiếp tục như thế nào.
“Hoàng thượng như vậy sẽ làm khó nô tài. . .”
Không biết Vương Ngự Phong vốn là ngây thơ hay là ngu ngốc, không chút nghĩ ngợi biểu đạt tiếng lòng của y lúc này.
“. . . Ngự. . . Ngự công công. . .”
Tiểu An tử cấp bách kéo kéo tay áo y, không nghĩ tới y lại nói ra câu làm cho hắn muốn đập đầu ngay vào tường.
“Xảy ra chuyện gì Tiểu An tử? Ngươi buồn tiểu à?”
Nhìn thấy Vương Ngự Phong vẻ mặt nghiêm túc trả lời Tiểu An tử, Vương Duẫn Sâm và Hoàng thượng đầu tiên là lặng đi một chút, liền cười thành tiếng.
“. . . Phốc. . .”
“… Ha ha ha. . .”
“Ta nói cái gì buồn cười lắm sao?”
Không biết vì cái gì Hoàng thượng vừa rõ ràng rất có uy nghi, vậy sao lại cười nghiêng ngả, ngay cả Vương Duẫn Sâm, còn có bên cạnh là ăn quan, cung nữ, mỗi người đều là che miệng, mắt khom, vai run run, vừa nhìn biết là đang nhịn cười.
“… . . .”
Nhìn Vương Ngự phong vẻ mặt nghi hoặc, Tiểu An tử giờ phút này thầm nghĩ ra một cách là đâm đầu chết quách cho xong.
Hắn sao lại không biết y chẳng những là người dễ tính, lại rất đơn giản?
Nhưng y chỉ thay mặt Thân công công chỉ sáu tháng thôi mà!
Như vậy không thành vấn đề sao?
“Ha ha ha ~~~ “
“Ha ha ~~ “
Nguyên bổn đang cười rất thoải mái, rồi lại nhìn đến vẻ mặt nghi hoặc của Vương Ngự Phong, càng thêm không thể nhịn được, ngay cả Vương Duẫn Sâm cũng cười khiến cho hình tượng hoàn toàn biến mất.
“Cười cái gì mà cười! Như vậy rất không lễ phép ah!”
Như khai ngòi pháo, y liền cảm giác được xui xẻo.
“… . . .”
“… . . .”
Y vừa nói, làm cho tất cả người ở đây đều an tĩnh lại, nhưng là mỗi sắc mặt là không giống lúc trước.
(*), cung nữ còn có Tiểu An tử, tất cả đều đem vẻ mặt sợ đến tái xanh nhìn Vương Ngự Phong, bởi vì y vừa mới to tiếng với Hoàng thượng.
(*): Người lo việc ăn uống của vua gọi là gì nhỉ? (ᗒᗣᗕ)՞(ᗒᗣᗕ)՞
Mà Hoàng thượng vốn dĩ đang cười, liền lập tức thay vẻ mặt nghiêm túc, một đôi phượng nhãn tràn ngập quý khí nheo lại nhìn y, là đang nghĩ muốn giáng tội y, hay là muốn khen y lớn mật không muốn sống, chỉ có Hoàng thượng biết.
Bây giờ việc làm duy nhất của Vương Duẫn Sâm vẫn là mỉm cười quái đản, sau khi hắn ám muội nhìn Vương Ngự Phong và Hoàng thượng liếc mắt, vẫn là lặng lẽ che miệng cười trộm.
Đến nỗi không khí hiện trường thoáng đông lạnh, sau khi ý thức được chính mình đã làm cái gì, bị hù dọa đến không nói được, cứ mở to mắt nhìn, đến cuối cùng cúi đầu không lên tiếng, sợ chưa kịp nói thêm một câu nữa, y đã bị nói gặp lại rồi.
“Hảo. . . Nể tình ngươi hôm nay ngày đầu tiên thay chức vị Thân công công đến đây, Trẫm hôm nay sẽ triệu Như quý nhân thị tẩm! Hai người các ngươi có thể lui xuống. . .”
“…”
“…”
Thật không ngờ Hoàng thượng chẳng những không tức giận, ngược lại còn hiểu ý của y, nhưng có thật là sẽ triệu quý nhân thị tẩm không?
“Sao lại còn ở đây? Hay là, Ngự công công còn có ý kiến đối với lệnh của Trẫm?”
Nhìn nhãn thần ngây ngốc của Vương Ngự Phong, khóe môi bất giác giơ lên theo cung độ mê người.
“. . . Không. . . Không. . . Không có. . . Nô tài cũng nên lui xuống chuẩn bị. . .”
Lần này, y cuối cùng cũng đã phản ứng được, vội vàng cùng Tiểu An tử hướng Hoàng thượng hành lễ trước khi rời đi, hai người vừa đi khỏi cửa, liền lập tức chạy khỏi hiện trường.
“Xem ra sau này hoàng cung sẽ không nhàm chán rồi, ngươi nói xem có đúng không Tôn Dật Thiên. . .”
Nhìn thấy bóng người biến mất ngoài cửa rất nhanh, Vương Duẫn Sâm liền đầy tươi cười quay đầu nhìn Hoàng thượng vẫn bảo trì tâm tình khoái trá.
“Đúng vậy! Vừa bị hắn náo động một lúc, tâm tình thật là tốt hơn nhiều. . .”
Vẫn không che giấu vẻ tươi cười trên mặt, một điểm cũng không trách Vương Duẫn Sâm nói thẳng ra tên hắn.
Vương Ngự Phong, Trẫm nhớ kỹ ngươi rồi.
Cầm lấy đôi đũa, tùy tiện gắp miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, nhờ phúc của y, Tôn Dật Thiên giờ phút này muốn ăn thật nhiều, nguyên bổn vừa lúc nãy ăn không thấy mùi vị món ngon, giờ phút này lại cảm thấy dị thường mỹ vị.
___End 4___