CHƯƠNG 8
Tiểu An tử vừa bị Hoàng thượng lườm bằng ánh mắt sắc như dao, lại trừng lớn mắt thấy cảnh tượng cực kỳ quỷ dị trước mắt.
Đường đường là Hoàng thượng mà tự nhiên lại tự mình vỗ lưng cho một thái giám, hay là Hoàng thượng hôm nay uống lộn thuốc, hơn nữa. . . Hắn hình như vừa mới nghe được Hoàng thượng gọi thẳng tục danh của Vương Ngự Phong. . .
Còn có vẻ mặt cùng bộ dáng lo lắng của Hoàng thượng, làm cho Tiểu An tử như phát hiện một điều huyền bí của vũ trụ, bị hù dọa thật lâu không dám mở miệng.
“Khụ khụ khụ. . .”
“Nào, uống một ngụm trà thuận khí. . .”
Vội vàng cầm lấy ly trà một bên đưa cho Vương Ngự Phong.
“…”
Chuyện này quá lắm rồi, Hoàng thượng lại tự mình rót trà đưa cho Vương Ngự Phong uống, hai tròng mắt Tiểu An tử càng trừng lớn hơn.
Mà Đương kim Hoàng thượng Tôn Dật Thiên lại mặc kệ hai tròng mắt Tiểu An tử trừng lớn hay trừng nhỏ, hắn chỉ lo lắng tình trạng của Vương Ngự Phong trước mắt.
Còn Vương Duẫn Sâm lại xem chuyện này như không liên quan đến mình, thản nhiên giải quyết phần ăn của bản thân.
“Khụ. . . Cứ càu nhàu ~ hô ~ trời ạ! Thiếu chút nữa là gặp diêm vương báo danh . .”
Vất vả thuận khí, Vương Ngự Phong dùng sức vỗ ngực mình, nói năng một cách khoa trương, làm cho Tôn Dật Thiên nguyên bổn đang rất lo lắng liền nhếch miệng cười.
“Thật là, ăn uống vội vã như vậy để làm chi! Lại chưa có người nào đoạt của ngươi. . .”
“Vậy ah? Rõ ràng là Tiểu An tử đột nhiên bắt ta. . .”
Không chút nghĩ ngợi chu chu miệng phản bác Tôn Dật Thiên, vẻ mặt vô tội đáng yêu, làm cho hắn không nỡ dời tầm mắt.
“…”
Tiểu An tử bị Vương Ngự Phong điểm danh đến làm cả người sợ hãi đến ngây ngốc ở một bên, bởi vì xem tình trạng trước mắt, nếu Vương Ngự Phong nói chuyện không cẩn thận một chút, hắn rất có khả năng chết oan dưới những lời nói vô tâm của y ah!
“Tiểu An tử, ngươi không cần trước mặt Trẫm duy trì bộ dạng nghiêm túc, nơi này chỉ có Trẫm, Vương hộ vệ, ngươi, còn có Ngự Phong, không cần quá câu nệ.”
Chú ý tới Tiểu An tử thân thể cứng ngắc đứng ở một bên, Tôn Dật Thiên không phải không biết Tiểu An tử đang sợ cái gì, liền hảo tâm mở miệng trấn an.
“Vâng. . . Nô tài tuân lệnh… Nô tài tuân lệnh… “
Động tác cứng ngắc ngồi trở lại bên cạnh Vương Ngự Phong, Tôn Dật Thiên sau khi xác định Ngự Phong không có việc gì cũng trở lại chỗ ngồi.
“Ngươi xem! Chính Hoàng thượng đã nói không cần quá câu nệ, ngươi lại khách khí cái gì hả!”
Vương Ngự Phong tựa hồ là không biết, cho dù Hoàng thượng thật sự nói không cần câu nệ, cũng không ai dám nói năng một cách vô lễ như vậy!
“Nô tài tuân lệnh. . .”
Trưng ra vẻ mặt đáng thương trả lời y, Tiểu An tử nhìn Vương Ngự Phong đang cố gắng ăn các món ngon, thở dài một hơi, xem ra cả hoàng cung, người có dũng khí không để ý hình tượng trước mặt Hoàng thượng ăn nhiều hét lớn như vậy, cũng chỉ có một mình y thôi!
Len lén liếc mắt quan sát Vương Ngự Phong, xem y ăn uống cao hứng như vậy, ngẫm lại chính mình cũng rất đói bụng, Tiểu An tử quyết định lấp đầy bụng trước, chờ ăn xong ngọ thiện, hắn tốt nhất là nên giảng giải cho Ngự Phong một chút lễ nghi cung đình!
Không nghĩ tới Tiểu An tử vừa mới cầm lấy đôi đũa đang hướng tới đĩa rau, Vương Ngự Phong lại làm một chuyện hại người đến đầu khó bảo toàn.
“Tiểu An tử, ngươi sao còn không ăn hả! Nhìn trong bát ngươi cũng trống trơn, nào, ta giúp ngươi gắp chút thức ăn, món này tốt lắm ah! Ngươi mau ăn xem. . .”
“Ách. . . Không được. . . Công công. . . Tiểu An tử. . .”
Căn bản là không kịp phản ứng, trước mắt nhìn thấy khoảng không trong bát được Vương Ngự Phong thay hắn gắp đầy thức ăn, nói thì chậm mà làm thì nhanh, Tiểu An tử ngay lúc chứng kiến trong bát đầy ắp thức ăn, liền cảm giác được phía trước phóng tới một tia nhìn sắc bén, còn giống như ảo giác nghe thấy được mùi khen khét.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn. . .
Tiêu rồi, hắn. . . Hắn đang bị phượng nhãn mê người của Hoàng thượng lườm điên cuồng.
Thấy ánh mắt như vậy, vô cùng tàn nhẫn muốn đem Tiểu An tử hắn đi lột da, hủy cốt.
Thật đáng thương! Tiểu An tử hắn vốn là oan uổng mà!
Cũng không phải hắn nhờ Ngự công công gắp rau, việc này đang rất tốt, hắn đang cảm thấy may mắn chính mình có thể có cơ hội cùng Hoàng thượng ngồi cùng bàn dùng bữa, vốn đang nghĩ muốn kể cho các tiểu thái giám, cung nữ về việc huyền diệu này, bây giờ hắn chỉ hy vọng mình có thể bình an ra khỏi căn phòng này!
“Nhìn trên người ngươi không mấy ký thịt, ta giúp ngươi gắp chút thịt, mau ăn đi!”
“. . . Ngự. . . Ngự công công. . .” Ngự công công, ngài không nên lại gắp rau cho nô tài! Nô tài chắc sẽ bị ngài hại đến mất mạng ah ~~~
Không ngừng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Vương Ngự Phong, nội tâm cũng lớn tiếng hò hét theo.
Bởi vì phía trước là ánh mắt Tôn Dật Thiên, ánh mắt hung ác tùy theo Vương Ngự Phong vì hắn gắp thức ăn càng nhiều mà càng đáng sợ.
“Sao vậy? Thức ăn không ngon ah? Hay là ngươi bụng đau hả? Nhìn vẻ mặt ngươi hình như rất không thoải mái. . .”
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Tiểu An tử, Vương Ngự Phong ngây thơ tưởng rằng, Tiểu An tử là bởi vì theo y cả một buổi sáng ở trong phòng xem tư liệu mà không thoải mái.
Hảo tâm buông bát trong tay, tay muốn chạm vào trán Tiểu An tử, nhưng Tiểu An tử lại bị hù dọa vội vàng tránh cánh tay Vương Ngự Phong, khẩn trương nói:
“Không không không không. . . Nô tài vẫn ổn. . . Nô tài vẫn ổn. . .”
“. . . Oh! Vậy mau ăn đi!”
“Hả. . . Này. . .”
Bây giờ thì Tiểu An tử thật là lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan!
Không ăn, sợ Vương Ngự Phong càng thêm vô ý làm những chuyện tăng thêm nguy cơ khiến hắn bị giết.
Ăn, lại sợ ánh mắt giết người phía trước của Hoàng thượng, mặc dù ánh mắt sẽ không giết người thật, nhưng chắc sẽ khiến cuộc sống sau này của hắn gặp khó khăn.
“Tiểu An tử mau ăn đi! Không nên uổng phí tâm ý Ngự công công!”
Lạnh lùng mở miệng nói, mà không ai phát hiện khẩu khí băng lãnh của Tôn Dật Thiên, chỉ có Vương Ngự Phong.
“Ngươi xem, Hoàng thượng cũng bảo ngươi ăn, ngươi không ăn ta cũng không ăn ah!”
“Cái gì! Vậy sao có thể được! Nô tài ăn, nô tài ăn. . .”
Bị Vương Ngự Phong dọa, Tiểu An tử vội vàng bỏ vài miếng thức ăn vào miệng, chỉ cầu Vương Ngự Phong không nên quá vô tâm làm hắn bị ai đó trừng mắt nhìn lần nữa.
Chứng kiến Tiểu An tử ăn, Vương Ngự Phong liền hài lòng xoay người tiếp tục ăn cơm, thấy Vương Duẫn Sâm từ đầu tới đuôi cũng chỉ ăn rau, quên mất y bây giờ đang ở trong hoàng cung không phải ở nhà, gắp một miếng gà bỏ vào bát Duẫn Sâm:
“Vương hộ vệ, ngài sao chỉ ăn rau vậy? Như vậy không đủ dinh dưỡng đâu! Bảo vệ Hoàng thượng là chức trách của ngài! Nếu thể lực không tốt, vậy sao có thể bảo vệ tốt Hoàng thượng đây! Ăn nhiều thịt một chút sẽ tốt hơn. . .”
“. . . Phốc. . . Cái gì! Không. . . Không cần đâu. . . Đa tạ ý tốt của Ngự công công. . . Hạ thần hôm nay ăn chay. . .”
Vội vàng đem bát của mình ra xa, giờ phút này Vương Duẫn Sâm cảm nhận được tình cảnh bi thảm mới vừa rồi của Tiểu An tử.
Bởi vì ánh mắt giết người của Tôn Dật Thiên, lúc này đang dừng trên người Vương Duẫn Sâm. . .
“Như vậy ah! Được rồi! Vậy ta ăn. . .”
Ngây thơ tưởng rằng Vương Duẫn Sâm thật sự hôm nay ăn chay, Vương Ngự Phong liền bỏ miếng thịt vào bát của mình, từ từ ăn từng miếng nhỏ.
Tôn Dật Thiên vừa mới vô cớ ăn hai thùng dấm chua, mặc dù biết Vương Duẫn Sâm và Tiểu An tử vô tội, nhưng vẫn là không cách nào dẹp được tâm lý ghen tuông trong đầu hắn.
Ai bảo Vương Ngự Phong chỉ chú ý tới Vương Duẫn Sâm và Tiểu An tử, nhưng lại không chú ý tới hắn cũng đang không ăn cái gì đây.
Không biết vốn là nghe được tâm trạng oán giận của Tôn Dật Thiên, hay là lão thiên gia ngại bọn họ ăn cơm quá an tĩnh, Vương Ngự Phong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tôn Dật Thiên vừa không nhúc nhích, bát cũng trống trơn, liền gắp miếng gà lên hỏi:
“. . . Hoàng thượng, ngài không đói sao? Thứ này ăn cũng tốt lắm ah!”
“Trẫm đột nhiên không muốn ăn gì hết. . .”
Tôn Dật Thiên tức giận nói, vừa mới ăn hai thùng dấm chua đủ để hắn no rồi, còn đâu tâm trạng ăn uống nữa!
“Vậy sao được! Hoàng thượng nhật lý vạn ky (*), ăn bữa cơm cũng không thể ăn ít như thế!”
(*): đã chú thích ở chapter 3 >///<
Mặt nhăn nhó, đem vẻ mặt lo lắng nhìn Tôn Dật Thiên, làm cho hắn nguyên bổn tâm tình chua xót dần dần biến mất.
“. . . Nhưng mà Trẫm. . . Cũng không biết muốn ăn cái gì đây?”
“Vậy ăn cái này đi! Khổ qua rất dinh dưỡng ah!”
Tự động gắp một miếng khổ qua bỏ vào trong bát Tôn Dật Thiên, không nghĩ tới hành động như vậy lại làm cho Vương Duẫn Sâm rất không hình tượng phun cơm ra.
“Phốc… Khụ khụ khụ khụ. . .”
“Vương hộ vệ? Ngài không sao chứ?”
Thấy Vương Duẫn Sâm phun cơm ra, Vương Ngự Phong tưởng rằng hắn vốn là ăn quá mau, liền quan tâm hỏi.
“Khụ. . . Ha ha. . . Không có việc gì. . . Khụ. . . Không có việc gì. . .”
Không nhịn được, vừa cười vừa thuận khí, nhìn Vương Ngự Phong hơi nhíu mày, không biết Vương Duẫn Sâm giờ phút này vì sao có bộ dáng dở khóc dở cười, hoàn toàn quên sau khi y gắp khổ qua cho Tôn Dật Thiên, sắc mặt Hoàng thượng liền tươi tỉnh lại.
Nguyên lai, Tôn Dật Thiên không thích khổ qua, không nghĩ tới thật vất vả Vương Ngự Phong mới chú ý tới hắn, nhưng lại gắp cho hắn món này, cũng khó trách Vương Duẫn Sâm không nhịn được cười phun cả cơm ra.
“…”
Sau khi bất mãn trừng mắt nhìn Vương Duẫn Sâm một cái, chuyển sang nhìn chằm chằm miếng khổ qua trong bát, trong trí nhớ hắn lúc nhỏ, khổ qua mùi vị rất khó ăn, Tôn Dật Thiên đến bây giờ cũng không quên được, hết lần này tới lần khác Vương Ngự Phong gắp cho hắn, hại hắn lần này ăn thì không được, không ăn cũng không phải.
“Oh! Hoàng thượng, ngài sao còn không ăn hả?”
“Ta. . .”
“Như vậy không được ah! Hoàng thượng sao lại có thể kén ăn! Lại đây, nhanh lên! Khổ qua này ngon lắm ah. . .”
Nhìn ra sắc mặt xanh xao của Tôn Dật Thiên là bởi vì kiêng ăn, Vương Ngự Phong liền đứng dậy đi tới bên người hắn, gắp miếng khổ qua, đưa tới trước mặt Tôn Dật Thiên, định tự mình bắt Tôn Dật Thiên ăn cái món mà hắn ghét nhất này.
Song động tác của Vương Ngự Phong giờ phút này, lại đưa tới hai loại tâm tình bất đồng, chỉ thấy Tiểu An tử vốn là khó mà tin được nhìn y, thử nghĩ ai dám lớn mật như vậy? Hành vi của Vương Ngự Phong, căn bản là không xem Hoàng thượng là Hoàng thượng, có thể nói là xem Hoàng thượng như bằng hữu thân thiết rồi.
Tiểu An tử lo lắng hành vi của y hôm nay truyền tới tai Thái hậu hoặc những đại quan lòng dạ hẹp hòi, sẽ gặp phải phiền toái.
Mà mặt khác Vương Duẫn Sâm, đang chờ xem phản ứng của Tôn Dật Thiên trước tình huống lưỡng nan này.
“Này. . .”
___End 8___