Thời gian vô tình không bao giờ chờ ai,
nhưng chính bản thân nó không bao giờ thay đổi, một ngày vẫn hai mươi tư giờ. Nhưng nó lại làm thay đổi thế giới, thay đổi thiên nhiên, và thay
đổi con người…
Thành phố rộng lớn trong không khí mát mẻ mùa thu, tiếng chim líu lo theo từng cơn gió nhẹ thổi vờn mây bồng bềnh nhè nhẹ. Không gian thoang thoảng mùi hoa tuyết cầu , nắng chiếu trên
những nhành hoa tím biếc xinh đẹp, lay động lòng người.
Có
những việc không bao giờ được như ý muốn, bởi vậy chúng ta cần tự theo
đuổi nó. Điều khó nắm bắt nhất chính là hạnh phúc, điều dễ đến nhất là
đau thương, dù có muốn xua đuổi nó ra sao, nó vẫn sẽ nắm chặt lấy, không buông tay.
Nhưng hãy tin tưởng rằng, đau thương có thể giữ bạn, thì hạnh phúc cũng có thể.
Tiểu Nhi giờ đã ra dáng hơn hẳn, trở thành một cô gái xinh đẹp rạng ngời. Năm năm, quãng thời gian không dài mà cũng chẳng ngắn, đã khiến
nó thay đổi biết bao. Gương mặt trắng trẻo xinh đẹp không còn vẻ nghịch
ngợm như trước nữa, nó cũng học được cách kiềm chế, không cứ thấy cái gì mới mẻ là mắt lại sáng lên, cũng không suốt ngày bày trò trêu đùa người khác, cãi lại anh Phong như trước nữa.
Một điều đáng nói, giờ đây, nó đã chính thức trở thành một nữ Luật sư với tương lai sáng lạn.
Quân thì vẫn vậy, gương mặt đẹp trai dường như chẳng thay đổi là
bao, chỉ là tính cách có vẻ trầm ổn hơn trước đây. Và hiện tại, Quân
thay ba của mình quản lí Nhà Sản xuất xe hơi rất tốt. Chỉ có điều, mỗi
khi nhìn thấy chiếc xe mới nào mới ra đời là mắt sáng như sao, rồi không ngừng xuýt xoa. Thái độ đó làm mọi người trong công ti đều buồn cười,
họ cho rằng vị giám đốc này thật sự… rất đáng yêu.
Anh Vân
trở thành nhà thiết kế. Nói tới điều này đúng là khó tin, nhưng quả là
cô nàng Anh Vân này rất có tài. Học ngành thiết kế năm năm, cô nàng luôn là học sinh giỏi, được các thầy cô trong trường yêu thích. Cô nàng cũng rất đam mê công việc, những trang phục cô nàng thiết kế, quả thực là
không có điểm nào đáng chê. Từ phong cách đến chất kiệu, kiểu dáng, chỉ
cần qua bàn tay của Anh Vân là người mặc đồ sẽ thích ngay.
Khánh thì học ngành Y, hiện tại là sinh viên năm cuối. Bởi ngành này cần nhiều thời gian học hơn các ngành kia. Dù rằng bốn người từng xa nhau
bởi khoảng cách địa lý, nhưng tình cảm lớn của họ vẫn là trên hết.
Ngày chủ nhật mùa thu, bầu trời trong xanh vô cùng. Gió heo may
thổi qua những nhành cỏ xanh mượt, mùi hương thanh khiết dễ chịu vô
cùng.
Trong phòng thay đồ, Tiểu Nhi đang ngồi trước tấm
gương lớn, bên cạnh là cô nàng Anh Vân đáng yêu trong bộ váy ngắn màu
trắng tới đầu gối. Hôm nay, Anh Vân thực sự rất đẹp, bộ váy trắng kia
cũng chính là tự tay cô nàng thiết kế cho mình, cũng theo phong cách
quậy phá của mình mà nó trở nên hợp với cô nàng vô cùng. Lúc này, cô gái hai mươi ba tuổi Anh Vân để tóc Vic ngắn, nhưng rất hợp với khuôn mặt
trái xoan của cô nàng.
Nhìn bạn mình qua gương, Tiểu Nhi thấy buồn cười, nói:
-Mày sao vậy? Cứ ngồi cười như điên thế?
Đúng là rất buồn cười.
Anh Vân cau mày, nhưng rồi lại nhếch môi cười vẻ tự đắc:
-Có gì đâu hả? Mày không thấy tao rất đẹp hay sao? Chính tao cũng
không ngờ đồ tự thiết kế cho mình lại đẹp đến vậy luôn đó! Ha ha!
Tiểu Nhi cười cười, con bạn thân ngày càng có năng khiếu, đương
nhiên đứng đầu vẫn là khả năng tự sướng khiến người ta phải quỳ rạp
xuống bái phục.
Từ bên ngoài cửa, một giọng nói trầm trầm vọng vào:
-Anh Vân à! Đúng là cô rất đẹp đó! Nhưng mà… - Lời nói chưa dứt, cánh cửa bị đầy ra, một người con trai bước vào.
Dáng người cao lớn anh tuấn, khuôn mặt điển trai trong bộ Vest đen nổi bật vô cùng. Quân nhìn Anh Vân một lượt, nói:
-Đẹp thật đấy!
Anh Vân nhìn Quân không chớp mắt, sau đó thì bật cười ha hả:
-Qúa đẹp trai! Ta đây còn phải công nhận ngươi đẹp lắm đó thiếu gia Quân! Nhưng ta cứ thấy… phục ta quá cơ! Bộ đồ này là công sức mấy ngày
đêm của ta đó! Phục ta quá đi!!!
Quân thở dài:
-Đúng là tay nghề của cô không thể chê vào đâu được! Nhưng cô nên chú ý
chút đi, dù hôm nay cô có đẹp đến đâu, cũng chẳng ai chú ý cả! Người đẹp nhất ở đằng kia mới đúng kìa! Đó mới là người cần đắc ý!
Anh Vân lập tức ngừng cười, giống như bị tảng đá lớn đập trúng đầu, cô
nàng theo bản năng nhìn Quân đang tiến đến cạnh Tiểu Nhi.
Phải nói là… chưa bao giờ Tiểu Nhi đẹp tới như vậy. Nó mặc trên mình bộ
váy cưới dài trắng thanh khiết. Mái tóc dài màu nâu búi gọn gàng, ngoài
chiếc khăn cô dâu trên đó còn cài một chiếc vương miện nhỏ. Khuông mặt
được trang điểm nhẹ nhàng, lúc này, Tiểu Nhi không khác gì một nàng công chúa bước ra từ cuốn truyện cổ tích, mà hoàng tử của nàng công chúa đó… chính là Quân.
-Anh làm gì ở đây thế? Đã tới giờ đâu?- Tiểu Nhi nhíu mày.
Quân cười:
-Anh nôn nóng muốn chết đây! Rất muốn nhìn thấy cô dâu luật sư của anh ngay lập tức!
Tiểu Nhi thở dài. Tên này thật hết thuốc chữa.
Anh Vân đứng cạnh đó còn đang ấm ức vì tên kia dám chê cô nàng, nghe vậy liền hất mặt:
-Đúng vậy đó! Ai cho phép ngươi xông vào phòng cô dâu trước giờ làm lễ như vậy? Bây giờ cút xéo ra ngoài cho ta!- Nói xong, cô nàng tiến
tới túm tay Quân nhằm hướng cửa ra vào mà kéo.
Quân giật tay lại, làm Anh Vân mất đà hướng cánh cửa mà lao tới.
-Anh Vân!- Tiểu Nhi vội kêu lên.
Còn tưởng sau cú va chạm ấy là cô nàng Anh Vân mất ngay tư cách phù dâu ngày hôm nay nữa chứ, Anh Vân nhắm chặt mắt chuẩn bị tâm lí cho cú
ngã kia. Nhưng không hề đau, chỉ có cảm giác êm ái ấm áp vô cùng.
Mở to mắt, đập vào mắt Anh Vân là một chàng trai điển trai vô cùng
trong bộ Vest đen. May mắn, anh chàng đó đang ôm cô nàng trong vòng tay
rộng, vì vậy Anh Vân mới không bị ngã. Cô nàng nghi hoặc, bộ đồ này cũng chính do cô nàng thiết kế, dành cho vị trí phù rể.
Khánh thấy Anh Vân ngốc nghếch nhìn mình, liền nhân đó hôn “chụt” một cái vào má Anh Vân làm cô nàng giật nảy mình.
-Tên đáng ghét! Đồ dê cụ!
Khánh vội phản bác:
-Đâu có! Anh là… hôn bạn gái anh mà! Sao lại mắng anh như vậy chứ?
Em cứ như vậy mau già lắm đó! Khi đó anh không yêu em nữa cũng mặc kệ em nhé!
Anh Vân trợn mắt:
-Đồ lão già đáng ghét! Nằm mơ có chuyện ngươi không yêu ta nhé! Chỉ có ta không yêu ngươi thôi!
Khánh hoảng hốt, cảm giác như mồ hôi lạnh ứa ra đầy mình, vội vàng nắm tay Anh Vân xoa xoa, rồi nhìn Quân trừng mắt:
-Mày trọng vợ mình khinh vợ bạn nhá! Tên đáng ghét! Dám bắt nạt vợ tao, còn chê vợ tao không đẹp bằng cô dâu của mày?
-Ai là vợ anh? Anh còn dám chê bộ váy cô dâu tôi thiết kế cho bạn
tôi không bằng chiếc váy bình thường này?- Không để Quân lên tiếng, Anh
Vân liếc xéo Khánh.
Anh chàng khổ sở không dám nói câu nào
nữa. Rõ ràng là anh muốn bênh cô nàng này mà, lại thành ra chê đồ cô
nàng thiết kế từ bao giờ vậy?
Quân và Tiểu Nhi nhìn nhau cười cười, hai người kia luôn là vậy mà!
Từ bên ngoài, bà Dương Ngọc và Huỳnh Ngọc cùng nhau bước vào, nhìn mấy người mỉm cười:
-Sắp tới giờ rồi đấy! Hai cậu kia mau chóng ra ngoài, để cô dâu còn chuẩn bị tâm lí chứ!
Thấy hai người, Tiểu Nhi vội đứng lên cúi đầu:
-Mẹ! Bác gái!
Bà Huỳnh Ngọc nghe vậy bật cười:
-Còn gọi bác gái gì nữa? Giờ con phải gọi ta bằng mẹ rồi!
Tiểu Nhi ngại ngùng gãi đầu, nói môt tiếng:
-Mẹ…!
Bà Huỳnh Ngọc hài lòng cười, rồi đuổi hai tên con trai ra ngoài
không thương tiếc. Sau đó, bà tâm sự với Tiểu Nhi một chút, nét vui mừng tỏa ra tận đáy mắt. Cô nhóc này chính là đứa con dâu bà mơ ước.
Hôm nay, bố của Tiểu Nhi cũng tới. Mấy năm không gặp con gái vì bận việc, ông cũng rất mừng, xót xa con gái đã phải về nhà chồng làm mọi
người bật cười. Anh Phong cũng tới, vỗ vai em gái:
-Chúc mừng nhé em gái! Nhớ phải hạnh phúc nhé! Tên nhóc kia dám bắt nạt em, anh sẽ xử nó!
Ngoài mặt anh nói vậy thôi, chứ trong lòng đang âm thầm gào thét:
“Thằng nhóc khốn kiếp, dám dụ dỗ em gái anh phải cưới nó khi còn trẻ thế này! Sau này anh sẽ phải xa em gái anh rồi!!” =.=
Đến giờ
làm lễ, Tiểu Nhi khoác tay Quân cùng bước đi trên thảm đỏ. Đám cưới này
không quá nhiều khách, chủ yếu là họ hàng người quen cùng những người
bạn Đại học của họ. Nhưng điều lạ lùng nhất khiến người ta không thể tin nổi, chính là địa điểm đám cưới này… thật kì quái.
Khung
cảnh vô cùng đẹp, đám cưới diễn ra trên một đồng cỏ, dưới chân họ toàn
là cỏ xanh mượt. Chỉ là… nơi này còn mang tới cảm giác không thích hợp
với đám cưới chút nào.
Tiểu Nhi và Quân vẫn thản nhiên cười hạnh phúc, bước đi chầm chậm cho tới khi dừng trước một ngôi mộ…
Trên ngôi mộ là cái tên “Trần Nguyễn Tuấn Anh”, kèm theo một tấm
ảnh nhỏ. Tuấn Anh trong đó đang mỉm cười nhìn hai người, giống như đang
chúc phúc cho họ.
Chọn địa điểm này là Tiểu Nhi, bởi nó muốn
nhận lời chúc phúc của người anh thứ hai của nó nữa. Cả đồng cỏ xanh
mượt rộng lớn này chỉ có một ngôi mộ, cũng là nơi Tuấn Anh phát hiện ra. Vài năm trước, Stella đã nói địa điểm này cho Tiểu Nhi, khi đó nó mới
biết dù bị bệnh, Tuấn Anh vẫn tìm ra một cánh đồng toàn là cỏ, nơi có
hương vị thanh khiết bao trùm, giống như hương vị của riêng Tiểu Nhi.
Trước khi mất, cũng chính anh yêu cầu Stella đặt mình ở lại nơi này, để
mãi mãi, hương vị của Tiểu Nhi ở cạnh anh.
Phía sau ngôi mộ
còn có một cây cổ thụ lớn, những chiếc là vàng rơi xuống tựa pháo bông,
đậu trên mái tóc Tiểu Nhi. Hai người mỉm cười, mỗi người cầm ba nén
nhang, thắp cho Tuấn Anh. Tiểu Nhi nhìn gương mắt trong tấm hình, mỉm
cười nói khẽ:
-Anh mãi là anh trai của em! Em yêu anh!
Mọi điều lạ thường trong buổi đám cưới này đều bị hạnh phúc lấn áp, mọi người đều vui mừng cho cặp đôi kia. Phù dâu và phù rể bên cạnh cũng hạnh phúc thay cho bạn mình.
Khoảnh khắc chú rể trao nhẫn cho cô dâu, sau đó là nụ hôn hẹn ước cả đời, chính là khung cảnh đẹp và đáng nhớ nhất.
Buổi lễ diễn ra vô cùng tốt đẹp. Sau đó, cô dâu tung hoa. Người
chụp được bó hoa đó lại chính là phù dâu Anh Vân xinh đẹp của chúng ta.
Mọi người hò hét cổ vũ, Tiểu Nhi và Quân nhìn Anh Vân ôm bó hoa ngơ ngơ ngác ngác. Ngay sau đó, phù rể Khánh đẹp trai liền đi tới trước Anh Vân, quỳ một gối, vẻ mặt kiên định nói lớn:
-Anh Vân! Đồng ý lấy anh nhé! Tuy rằng anh chưa có chuẩn bị nhẫn cầu hôn, nhưng việc em
chụp được bó hoa đã chứng tỏ ông trời muốn anh ngỏ lời ngay bây giờ!
Mọi người tiếp tục hò hét, Anh Vân lắp bắp:
-Anh… nói gì vậy?
-Anh Vân, anh yêu em! KHÁNH YÊU ANH VÂN!!! ĐỒNG Ý LÀM VỢ ANH NHÉ!
Khuôn mặt Anh Vân đỏ bừng, vội nói:
-Anh mau đứng dậy, mọi người đang nhìn kìa! Em cũng yêu anh, đương nhiên làm vợ anh rồi!
Khánh đứng dậy, ôm Anh Vân nói:
-Chờ anh tốt nghiệp, nhất định sẽ cưới em! Khi đó, em một lần nữa thiết kế đồ cưới cho chúng ta!
Gió thổi qua không khí sôi động hạnh phúc trong đám cưới này. Tiểu
Nhi quay đầu nhìn tấm hình Tuấn Anh trên ngôi mộ, thì thầm:
-Anh thấy không, tất cả đều hạnh phúc! Ở nơi nào đó, anh cũng phải hạnh phúc nhé, anh trai!