Truyện 10 chương 2: Cái cuốc
Bạn đã bao giờ đi trộm đồ chưa?
Cảm giác như thế nào?
Nhất là nghĩ rằng trộm một cái thứ chẳng có tý giá trị nào với chính bản thân mình?, thậm chí còn vướng víu cả tay chân.
Thế nhưng nếu là để thỏa mãn cơn ngứa ngáy trong lòng khi muốn trả đũa một kẻ bạn ghét cay ghét đắng, thì dù hành động đó có vô lý thế nào, bạn vẫn cực kỳ hăng hái sung sướng mà làm, bất chấp hậu quả.
- ------------
Hải Đông ghét,
Hải Đông rất ghét, cực kỳ cực kỳ ghét cái tên bên cạnh.
Hắn chính là nguyên nhân khiến cậu mất cái chức lớp trưởng kia!
Cậu là nhất, trên trên dưới dưới nhà cậu, cậu chính là to nhất!
Anh cả của cậu chiều cậu, bố mẹ cậu chiều cậu, ông bà nội ngoại ai ai cũng đều chiều cậu, cấp dưới của bố cậu lại càng chiều cậu!
Thế vì cái gì mà tên Hữu Mỹ kia lại được làm lớp trưởng, mà không phải một người như cậu kia chứ?
Cậu đẹp hơn nó, bố cậu làm to hơn bố nó, điểm thi đầu vào lại cao hơn nó!
Hải Đông cứ như thế mà ghim ủ trong lòng đầy những sự bực tức suốt mấy ngày đầu tựu trường, khuôn mặt không một lúc nào giãn ra.
Thậm chí còn kẻ vạch phấn trắng ngăn giữa bàn, gầm ghè:
- Tôi nói cho cậu biết, nếu dám chớm vượt qua vạch này, tôi sẽ vụt.
Chiếc thước ngay ngắn đã quật được vào tay “ tên khốn” ít nhất là ba lần ngay ngày đầu tiên.
Đáng đời, chân tay dài cho mày chết!
Ngồi một cái bàn đôi mà dám chườm sang chỗ tao hả mày?
Hữu Mỹ ban đầu bị vụt thì còn hơi khó hiểu, nhưng sau đó thì cũng không quan tâm nữa, bởi vì cậu là lớp trưởng, mấy ngày đầu này thực sự rất bận.
Giờ truy bài,
Hữu Mỹ đứng giữa lớp, nói lớn một chút, thế nhưng hai tay lại bắt vào nhau.
Hải Đông thầm khinh bỉ, cái dáng thế kia mà giống lớp trưởng?
Lớp trưởng là phải thẳng lưng duỗi tay phong thái như cậu ngày xưa ấy. Nhìn chẳng ra cái shit gì!
- Thứ sáu tuần này bên xã X sẽ tổ chức đắp lại đê.Toàn bộ khối 10 sẽ đi lao động tập thể, mỗi lớp đắp 5 mét đê. Các bạn có thể tự chọn mang theo cuốc, xẻng và thúng.
- Ưu tiên cho các bạn nữ mang thúng. Các bạn nam cố gắng mang theo cuốc xẻng nhé?
Cả lớp một dịp xì xào,
- Ôi thế thứ sáu được nghỉ học, thích quá!
- Thích gì mà thích, lại phải đi lao động!
Hữu Mỹ hơi đập đập tay lên chiếc bàn giáo viên:
- Các bạn nhớ mang theo cơm trưa và ở lại sau khi xong,
- Nghe nói cô Hoa sẽ khao chè cả lớp đấy!
- Hả? Thật không?
Nghe nói được cô chủ nhiệm khao chè, món chè thập cẩm mà 2 ngàn một ly, cũng không phải là lúc nào cũng có thể nói ăn là ăn được, nhất lại là đi chung với cả lớp, hẳn sẽ rất vui.
Mấy đứa con gái bắt đầu lộn xộn tính toán xem sẽ mang thúng với cuốc gì đây.
Hữu Mỹ lấm tấm mồ hôi bước vào chỗ ngồi, chuẩn bị khuỳnh tay xuống lại nhìn thấy vết phấn liền hơi rụt lại, ngồi chìa cả chân ra lối đi, bắt chuyện:
- Hải Đông, cậu mang gì?
Hải Đông không thèm trả lời, quay ngoắt ra phía cửa sổ, nhìn xuống sân thể dục.
Nhà cậu không làm nông,
Thúng không có, cuốc không có, xẻng cũng không nốt. Mang cái gì?
Cậu chả thèm đi. Mấy cái thứ vớ va vớ vẩn.
Cậu nói một câu ốm là được rồi.
Đằng nào thì cậu cũng ghét lây cả bà cô chủ nhiệm, bày ra cái trò bỏ phiếu. Nếu tuyên bố ngay từ đầu cậu là lớp trưởng, xem đứa nào dám ý kiến gì?
Lại còn mơ vì cốc chè thập cẩm mà cậu phải đi tới mấy chỗ bẩn thỉu thế á?
Bớt giỡn đi!
=======
Thế nhưng, cậu lại đổi ý vào phút chót.
Chiều hôm trước, cậu đi chợ cùng với mẹ, trên con xe tay ga Mio Classico nhập khẩu nguyên chiếc, cả huyện này hiện giờ cũng chỉ có đúng 2 cái mà thôi!
Khỏi cần nói, mẹ cậu, vừa là vợ của bí thư huyện, lại vừa là trưởng ban dân số kế hoạch hóa gia đình của Huyện, cả cái chợ này không ai không biết.
Vừa sáp lại hàng rèn dao, người chủ đã chào lia lịa:
- Chị Oanh mua dao ạ?
- Con trai đã lớn thế này rồi ạ?. Nghe nói cháu được vào lớp chọn ấy ạ?
- Ôi đúng là con bố Lãm, giỏi thế!
Đối với những lời nịnh nọt này, Hải Đông nghe qua không biết bao nhiêu rồi.
Vậy nhưng tiếng người đàn bà bên cạnh vui vẻ chen vào lại làm cậu giật mình để ý:
- Cháu là Hải Đông hả?
- Cháu học cùng với thằng Mỹ nhà bác hả?
Hải Đông cười gượng, theo cái đá mắt của mẹ mình mà chào:
- Vâng, cháu chào bác.
Người đàn bà tóc hoa râm, tóc kẹp một chùm cực kỳ quê mùa, tay chọn chọn chiếc cuốc trên tay, dân dã mà cười:
- Mỹ nó bảo là sáng mai lớp cháu đi lao động tập thể, mấy cái cuốc nhà bác cũ rồi nên nhân tiện bác mua cái mới cho nó mang đi luôn.
- Lớp trưởng mà cũng không thể mang cái cuốc cũ quá được!. Cháu bảo phải không?
Cái cuốc?
Lớp trưởng?
À. Tính gì đây?.
Trong mắt người lớn, trong tiếng nói giản dị của người đàn bà thôn quê đó chỉ là việc muốn con mình có cái cuốc mới để không ngại với bạn bè.
Thế nhưng trong mắt của một kẻ đầy ghét bỏ như Hải Đông những lời này không khác gì là lời mỉa mai chòng ghẹo.
Đến khi người đàn bà tên Thoa ấy rời đi,
Hải Đông mới quay sang hỏi mẹ mình:
- Mẹ biết bác vừa nãy không?
- Có biết chứ, trong làng Phú Lâu đấy.
Người thợ rèn vừa mài mài chiếc dao cũng chêm vào:
- Cái cuốc đó đắt ra trò đấy. Bà ấy tiếc mấy hôm rồi nay mới mua.
Hải Đông nhíu mày:
- Bao nhiêu ạ?
- Một trăm mười lăm nghìn.
Có trăm mốt bạc mà lại nói là đắt ra trò?
Còn không bằng một phần tiền tiêu vặt hàng tháng bố mẹ cậu cho.
Đúng là quê mùa hết sức!
Ỷ...
Hải Đông như đột nhiên nghĩ ra một trò tiêu khiển vui đến không nhịn được mà cười hắc lên thành tiếng.
Nếu như, tên khốn đó làm mất cái cuốc mới mua.
Chắc chắn sẽ bị mẹ hắn đập cho một trận!
Được lắm, Hữu Mỹ.
Dám tranh chức lớp trưởng với ông đây, ông sẽ khiến tên khốn nhà mi ăn đòn!
========
Sáng hôm sau,
Ngày ấy, dù cho có con nhà giàu thế nào hay kể cả nhà xa trường 15 km, thì phương tiện duy nhất cũng chỉ có xe đạp,
Chẳng qua khác nhau ở chỗ, xe đạp thì đủ loại đắt rẻ cũ mới mà thôi.
Với việc toàn là mấy bạn nữ học giỏi thi đỗ lớp chuyên thế này, dàn xe xếp ngang thành hàng chuẩn bị đi kia quả thực toàn là những xe mới và đắt tiền, nhưng nổi bật nhất có lẽ là chiếc xe của Hải Đông.
Đó là mẫu xe đạp dành cho nam mới ra, khi đi hơi xoải người về phía trước, khung sườn, phanh, giỏ xe và lốp xe vô cùng chắc, có chuông gần nắm cầm và cả đèn xe gắn phía bánh đằng trước, nếu đi ban tối chỉ cần hạ chân đèn ma sát với lốp để tạo lực là sẽ sáng. Đạp rất nhẹ và trơn, ở quê này không có, đó chính là hàng mang từ Hà Nội về.
Hải Đông đương nhiên không quan tâm tới mấy ánh mắt tò mò hay đánh giá đó, điều cậu quan tâm chỉ là cái cuốc đang được buộc cài chắc chắn trên ghi- đông xe của tên khốn kia, nghĩ cách làm sao để có thể chôm được, khiến hắn tối nay nát đít.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện tên lớp trưởng khốn kiếp đang điểm danh mọi người kia, vẻ mặt đó bị mẹ hắn đuổi chạy quanh xóm, vụt cho cháy rụi lưng, cũng đủ để cho Hải Đông rạng rỡ hơn hẳn ngày thường.
Hữu Mỹ vô tư đội úp chiếc mũ lưỡi trai lên mái đầu cắt ngắn củn, bắt đầu theo chân một người trong lớp rành đường nhất, thẳng tiến đến xã X.
Nắng thu hiu hắt cuối tháng 8, làm sao hiểu được rằng như thế mà có một tên da trắng bóc đang cứ hậm hè nhìn găm găm sau lưng mình kia chứ!
Khốn khổ nhất có lẽ là, chính mình bị ghét mà còn không hiểu vì sao lại bị.
Đáng thương nhất có lẽ là, bản thân bắt đầu tự dưng bị cuốn vào mấy trò nghịch dại của tuổi trẻ, mà chính mình cũng không hay biết gì luôn.
Hữu Mỹ vô tư hăng hái, cuốc rồi lại cuốc!
Cậu có một cô em gái năm nay mới học lớp tám.
Lại có thêm một người bố một năm chỉ ở nhà hai vụ mùa cấy gặt, hết vụ lại đi làm gỗ ở xưởng tận bên Lào.
Thế nên đồng áng trong nhà sức chính là từ đôi tay cậu mà ra.
Hữu Mỹ cũng không biết rằng có phải vì thế, nên mới bất giác mà cao lớn trước bạn cùng lứa một chút không?
Một chút?
Hải Đông khoác chiếc áo bộ đội vừa dày vừa dài được mẹ cậu tỉ mỉ chuẩn bị, đứng dựa vào gốc cây phi lao gần đó, bĩu môi.
Nếu không phải khuôn mặt đầy trẻ con, thì không ai nghĩ thằng cha kia cùng với nhóm con trai bên cạnh là cùng tuổi.
Rõ ràng là cao hơn một cái đầu!
Dưới ống tay áo xắn cao kia, còn có cơ bắp.
Hải Đông không tự chủ nhìn lên những ngón tay dài xương xương của mình. Chỉ một hai năm nữa, mình còn có thể cao to hơn tên khốn đó!
- Hải Đông! Bê giúp chúng tớ với!
Tiếng gọi giật của cô bạn cùng lớp ngay bên ngang, khiến Hải Đông ngoảnh sang.
Cái thúng cát kia xem chừng bị ướt nước nên nặng hơn bình thường nhiều, khiến hai cô bé chật vật mãi mà không thể nào bê tới bờ đê nổi, trên trán tươm mồ hôi.
Hải Đông lấy cớ mệt, chỉ xúc được vài nhát xẻng đi mượn cũng rát tay, vứt toạch đó chạy lại chỗ này hóng mát, thế mà còn định nhờ vả cậu bê giúp sao?
Hải Đông cười hếch một bên khóe miệng, trực tiếp quay đi, không thèm quan tâm, mắt bắt đầu dồn lại một vị trí như cũ.
Hai đứa con gái nhìn nhau một mảng u uất,
- Để tớ bê cho!
Một tên con trai cùng lớp, tên Tùng, đã từ đâu chạy lại hớn hở bê giúp.
Đúng là đồ dại gái, ngu dốt.
Cái tên Tùng đó người nhỏ xíu, mặt có tàn nhang, chắc vì thế mới cần làm ba cái chuyện vớ vẩn đó để lấy lòng gái. Chứ còn cậu á?
Hải Đông cậu xưa nay vốn vẫn chắc chắn với vẻ ngoài đẹp trai chuẩn chất công tử thế này, cậu không cần phí sức, chỉ một thời gian nữa gái không tình nguyện bu lấy cậu hàng đàn ấy chứ!
Mà nếu có chọn, cậu nhất định chọn con gái khối C, lớp A4 bên cạnh, chứ còn mấy con sư tử cái lớp cậu, vừa ồn ào vừa đanh đá. Ghét chết đi được.
=====
Cơ hội cuối cùng cũng tới,
Không có bạn cũng tốt, tính chả ra gì cũng tốt.
Cả lớp dải bạt ngồi sâu vào trong bãi phi lao bạt ngàn, tụm năm tụm ba chia sẻ nhau những món thức ăn thơm ngào ngạt,
Ai cũng vừa đói vừa khát sau một buổi sáng cật lực, không ai để ý đến rằng thiếu mất một Hải Đông trong giờ cơm trưa này.
Toàn bộ cuốc xẻng vẫn để nguyên trên bãi đê chờ chiều làm nốt,
Hải Đông thoáng một cái liền cầm chắc trong tay chiếc cuốc mới kia, rất dễ nhận ra, bởi vì trên cuốc có khắc tên bà Thoa
Cười một tiếng trong lòng,
Hải Đông cầm theo chiếc cuốc, cẩn thận dời chân xuống phía mép sông, khuất sau đường đê cao.
Thế nhưng mà trộm được rồi, lại không nghĩ ra mình cần phải làm gì với nó.
Không thể mang khỏi đây được, chứ đừng nói tới việc mang về nhà, rồi còn bố mẹ cậu cũng sẽ hỏi,
Mím môi., cười.
Hải Đông dang cao tay, giữa dòng nước đang ngủ trưa yên ả kia, ném.
- Tủm!
Chiếc cuốc chìm ngay chỉ trong vòng chưa quá ba giây,
Phủi phủi tay, lại men theo đường về phía nhà vệ sinh giả bộ như mình vừa đi giải quyết về,
Mọi người đã ăn uống gần xong, mấy đứa con gái đang ngồi bàn cho kế hoạch hôm khai giảng 5-9 sẽ đi thuê áo dài ở đâu cho đẹp.
Hải Đông đảo mắt về phía tên lớp trưởng nào đó vẫn chẳng hay biết gì, đang xếp lại cạp lồng thức ăn, lau lau miệng.
Hải Đông mở cạp lồng, chọn đại lấy một chỗ ngồi bệt xuống.
Trên miệng với trong lòng thầm nhủ.
Trưa hôm nay, sao cơm lại ngon đến thế!