Tên Lớp Trưởng Chết Tiệt!

Chương 7: Chương 7: Có lý




Hữu Mỹ rất thản nhiên, đó là chuyện của một giây trước thôi.

Còn bây giờ là một Hữu Mỹ hoàn toàn ngây người đông đá,

Những thứ vừa rơi ra từ chiếc cặp táp đổ ngược, khiến cô Hoa xấu hổ và bực tức đến nỗi lập tức cho Hữu Mỹ cái nhìn nổ lửa, dằn mạnh chiếc cặp xuống bàn tới rầm một cái!

- Hữu Mỹ!

- Em là lớp trưởng, lại còn là ban cán sự của trường!, Em có thể mang theo những thứ này sao?!

Cả lớp dồn hàng chục con mắt tới xem! Nhao nhao nhảy cả ra khỏi chỗ.

Trời ạ! ồn ào như cái chợ.

Bao cao su đủ thể loại, cộng thêm hàng xấp ảnh anime khỏa thân, đã thế lại còn có cả cảnh quan hệ nam nữ và cả nam- nam đủ các thế loại! đủ các chi tiết!

Đây...

Cả lớp còn không ai dám cười!

Mặt đứa nào đứa nấy đỏ như gấc chín bạnh môi trở về chỗ, xì xầm,

Với học sinh lớp mười ngày ấy, việc thấy được hôn nhau đã là cái gì đó quá đáng lắm rồi, đừng có nói tới mấy cái vụ kia kia!

Cô Hoa gần như quát lên:

- Về chỗ ngồi!

Hữu Mỹ thực sự muốn thanh minh, lại bị chính tay cô Hoa chỉ thẳng mặt:

- Soát nốt cặp các bạn xong, mình em ở lại!

Hữu Mỹ cúi gằm mặt, tay siết tới móng cũng bấm vào thịt. Vâng một tiếng.

Hải Đông đương nhiên tìm không thấy tiền, liền được cô Hoa hai ba câu an ủi hứa hẹn thì cho về.

Nhìn cảnh một cô một trò kia ở lại giữa trời trưa nắng nhẹ cuối thu,

Lại cái đôi mắt bình thường đen láy sáng ngời, giờ đây như đỏ vành kia của Hữu Mỹ,

Hải Đông cười tới nỗi suýt thì sặc cả nước bọt.

Đáng đời!

Để xem xem còn có mặt mũi gì mà làm lớp trưởng nữa không!

Đến ngẩng mặt lên hãy còn khó ấy là!

Ai bảo? dám động đến ông đây!. Còn khuya!

=======

Nhưng mà, trứng thì làm sao khôn hơn vịt được,

Hải Đông nói cho đến tận cùng, so với cô Hoa hàng chục năm đứng trên bục giảng, trải qua đủ trò nhất quỷ nhì ma kia, cũng chỉ là “ một đứa trẻ ranh “ vắt mũi chưa sạch.

Hữu Mỹ thực sự gần như cúi đầu đến nỗi đục ra được hai cái lỗ trên bàn, không còn dám nhìn thẳng mặt cô Hoa nữa, cố gắng giải thích:

- Em thực sự không biết, những thứ đó ở đâu ra!

- Em thực sự chưa thấy bao giờ,

- Sao lại ở đó được!

Cô Hoa chống tay lên trên chiếc bàn gần kề, nhìn một biểu tình này của Hữu Mỹ, có chút suy nghĩ.

Nói ra sao cũng rất vô lý,

Khoan hãy nói tới chuyện Hữu Mỹ có thực sự “ chứa chấp “ những đồ kia không,

Nội việc bao cao su không quá phổ biến, lại còn ra năm bảy loại thế này lại càng khó mà mua được, còn những tranh ảnh khỏa thân, cảnh nóng đủ loại kia hiển nhiên càng khó kiếm, lại đắt. Một Hữu Mỹ gia cảnh bình thường, có giỏi nhịn quà vặt nửa năm cũng không thể nào mua hết chỗ này được.

Cô Hoa bỗng như nghĩ tới điều gì, liền gặng hỏi:

- Hữu Mỹ, em có gây chuyện gì với bạn nào trong lớp không?

Hữu Mỹ ngẩng mặt lên, lắc đầu:

- Không có!

- Thật sự?

- Vâng, thật sự không có!

Cô Hoa hơi gật gật đầu.

- Được rồi, cô tạm thu chỗ này lại. Em cứ về trước.

Hữu Mỹ vẫn một mực phân bua:

- Cô ạ, thực sự em không có biết mấy thứ này ở đâu mà có!

- Em xin thề với cô luôn!

- Em thực sự không có xem mấy cái này!

Hữu Mỹ đỏ cả tai nhìn về phía mấy tờ tranh ảnh khỏa thân kia.

Cô Hoa cười nhẹ, ra hiệu cho Hữu Mỹ cứ đi về.

Vừa tới bãi đỗ xe, chẳng còn lại mấy bóng người, Hữu Mỹ càng nghĩ càng tức đến nảy cả ruột, đấm vào gốc cây gần đó, rít hết cả răng.

Bố mà biết đứa nào làm, bố giết!

=========

Tối hôm đó,

Cầm danh sách lớp trên tay. Điểm đầu từng cái tên,

Mới là ba tháng thôi, gọi là hiểu hết từng bạn thì chưa có, nhưng giác quan nhà giáo liền có thể cho cô Hoa một cái đáp án tương đối hợp lý.

Hải Đông,

Tình cờ, thì cũng không thể tình cờ quá được.

Thái độ của Hải Đông khi đi soát tiền lại khá kỳ lạ, nếu nói là mất số tiền lớn đến như vậy thì tại sao lại không quá để ý vào các túi xách của các bạn khác mà soát cho tỉ mỉ?.

Lại nữa, cứ cho rằng nhà thằng bé giàu, nhưng giàu bao nhiêu mà có mất tiền thì sao mà vui được?

Vậy mà khi ra về, lại còn thấy nó cười.

Cô Hoa thở một hơi dài, lấy tay đỡ trán.

Aiz, cái bọn trẻ này.

==========

Một tuần sau.

Đương nhiên không phải cô Hoa chờ tới tận một tuần sau mới có thể xâu chuỗi xong các sự việc để chắc chắn “ kẻ gây họa “ kia là ai.

Dạy dỗ cũng tùy đứa, có đứa ưa ngọt không ưa nặng, có đứa lại cứ phải mắng ào ào mới nghe.

Hải Đông này chính là cái thứ công tử bột đúng nghĩa, nếu một phát sau đó liền lôi cổ Hải Đông lên và đánh phủ đầu, thì chỉ e rằng kết quả chính là ngược lại. Phản kháng và bất chấp, rất tiêu cực.

Vậy nên cô Hoa liền cứ để Hữu Mỹ như thế chịu oan ức trước mặt các bạn tới một tuần, cũng cứ để cho kẻ nào đó sướng tới nỗi trên mặt đều vẽ ra ý cười.

Một tuần là đủ đẹp, vụ việc cũng vừa chìm xuồng nhẹ nhàng hơn, lại cũng là vừa bớt đi háo hức trên đỉnh “ chiến thắng” của thằng nhóc này.

- -------

Phòng giáo viên,

Cô Hoa ra hiệu cho Hải Đông ngồi xuống phía đối diện.

Hải Đông trong lòng chắc mẩm đoán thầm, không phải chứ? Nhanh như vậy liền gọi mình tới riêng để “ trao lại” chức lớp trưởng sao?

Cứ phải nói là một tuần vừa rồi, ánh nhìn của mọi người dành cho tên da ngăm chết tiệt kia thực sự như dao băm bèo. Ác không trượt phát nào.

Ha ha, đã quá đã!

Nào thì cái gì biến thái, nào thì cái gì thằng đó là dâm dê lắm!

Cái gì tốt nhất con gái không nên ở lại lớp một mình,

Rồi mấy đứa cán sự lớp khi đưa đồ cũng không dám trao thẳng tay nữa!

Chuẩn chuẩn chuẩn!

Chính là phải như thế!

Tên đó không những sẽ bị truất mất chức lớp trưởng vào buổi sinh hoạt chiều nay, mà còn sẽ bị người người khinh bỉ!!!!

Nghĩ thôi tối ngủ nằm mơ cũng thấy sung thấy sướng rồi!

Thế nhưng vẻ mặt cô Hoa kia là gì?

Lại có vẻ như không một chút nào ý tứ nhắc tới chuyện đổi chức lớp trưởng ấy?!

Không để Hải Đông đoán mò quá lâu, Cô Hoa vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, nhả ra từng chữ:

- Hải Đông.

- Dạ.

- Có bạn nói với cô, nhìn thấy em để những thứ đồ người lớn đó vào túi xách của Hữu Mỹ.

- ???!!!!!!

- Hơn nữa, cô nghi ngờ, việc em nói mất tiền là bịa đặt.

- ????!!!!!!!!!!

Sét đánh cũng đến thế này thôi phải không?

Còn to hơn sao quả tạ vừa phang trúng đầu!!!

Học sinh thì luôn luôn có một phần sợ hãi cố hữu đối với bốn chữ “ giáo viên chủ nhiệm:“. Và đương nhiên Hải Đông không ngoại lệ, giờ đây, đối với đôi mắt sắc như dao kia của cô Hoa, từng lời nói chắc và như ấn định, khiến Hải Đông phút chốc như bị bóp nghẹt cổ. Lắp bắp gỡ gạc:

- Không.. em... không có!

- .....

- Em không làm!

Cô Hoa im lặng, không trả lời, cũng không hỏi thêm điều gì. Không khí phút chốc rơi vào ngưng trệ, lại càng khiến Hải Đông phát rối:

- Không, em không làm!

- Không phải em đâu!

Một chút phản ứng này, lại càng khiến cô Hoa biết chắc chắn được rằng suy đoán của mình chính xác. Thế nên lại càng tự tin hơn:

- Em phải biết, nếu cô trình lên ban giám hiệu, gộp cả hai việc rằng em vừa nói dối vừa đổ oan cho bạn khác, em sẽ có thể bị đình chỉ hoặc thôi học.

- .....!!!!!

Đình chỉ? Thôi học?

Hải Đông thực sự muốn tiểu ra quần ngay lúc này!

Một cái con cán bộ cao cấp ở huyện, vinh vinh dự dự là kẻ luôn có thành tích học tập xuất sắc, lại bị đuổi học?!!!!

Hải Đông thôi thì cứ gọi là bao nhiêu cái oai oai hùng dũng đều vứt đi sạch. Sĩ diện liêm sỉ gì, cậu cũng chỉ là một tên nhóc mười sáu tuổi chưa mọc hết lông tơ!

- Em...

- Cô ơi cứu em với!

- Cô ơi!

- Đừng trình lên hiệu trưởng mà!

- Em xin cô đấy!

Vành mắt gần như đỏ lên, một hai hạt nước mắt cũng suýt bật ra trước vẻ mặt cực kỳ thản nhiên của cô Hoa.

Cô Hoa thở dài, lắc đầu:

- Thực sự cô cũng không muốn, nhưng việc này là rất nghiêm trọng.

- Nếu ví dụ Hữu Mỹ vì bị các bạn hiểu lầm mà sinh ra tự ti, rồi ảnh hưởng tới tâm sinh lý, ảnh hưởng tới kết quả học tập sau này thì sao?

Hải Đông lắc đầu nguầy nguậy:

- Không đâu cô!

- Cậu ta to cao như vậy nên sẽ không thế đâu!

Cô Hoa suýt thì bật cười vì cái lý do này. Ghim giọng:

- To cao thì liên quan gì ở đây?

- Em có thử nghĩ đặt địa vị mình vào vị trí của bạn ấy không?

- .....

- Hải Đông. Lý do của em là gì?. Vì sao em lại làm như vậy?

- Nếu em có lý do chính đáng, cô sẽ thử xem xét tha lỗi cho em một lần.

Hải Đông vừa nghe có thể được tha lỗi liền ngẩng lên, nhưng đôi mắt muốn ngập nước rồi, đôi tay lại ve lấy cạnh áo.

Không thể nào!

Làm sao có thể nói ra lý do đó được?!

Cắn cắn môi.

Cô Hoa chờ vài phút vẫn là im lặng, liền đứng dậy:

- Vậy thì việc này cô đành báo lại lên phía ban giám hiệu.

- Khoan...

- Khoan cô ơi...

- Em nói, em nói.

- ....

Hải Đông vừa kể vừa siết tay nắm nắm, nghĩ rằng như vừa kể vừa đang tóm đầu Hữu Mỹ giật đứt mái tóc cháy nắng đó cho bõ ghét vậy.

- Là vì, nếu không có cậu ta em sẽ làm lớp trưởng.

- Em đáng lý phải được làm lớp trưởng chứ không phải cậu ta!

- Thế nên em cảm thấy cậu ta không xứng đáng!

Vừa chú ý lắng nghe, vừa đan hai tay vào nhau.

Rồi, lộn xộn một hồi cô Hoa cũng đã hiểu được hết ý của Hải Đông.

Hóa ra, là như vậy. Con nhà giàu, bố làm to, có quyền có chức, hóa ra cũng bị ảnh hưởng không ít.

Lại cứ nghĩ rằng mình đi đâu cũng nên được đối xử đặc biệt.

Cô Hoa bất đắc dĩ, nói ra.

- Hải Đông.

- Cô xin lỗi vì đã dấu em ngay từ đầu, nếu như cô biết rằng vì như vậy mà em ghét Hữu Mỹ, đáng lý cô phải nói luôn từ hôm có kết quả bầu lớp trưởng.

Hải Đông căng thẳng:

- Sao ạ?

Cô Hoa lưỡng lự một chút:

- Thực ra, khi bầu,

- ....

- Số phiếu của em là thấp nhất, chỉ có đúng ba bạn đề cử.

- .......

Hải Đông chết sững. Khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt không thể tin.

Làm sao có thể?!

- Cô nói là thật. Nếu như Hữu Mỹ không trúng bầu lớp trưởng, thì cũng sẽ là Đặng Lan hoặc một bạn khác.

- Cô biết, hơi khó tin cho em, nhưng mà các bạn đều nói thái độ của em không được hòa nhã,

- .....

Hải Đông thừ người.

Cô Hoa lập tức vừa đấm lại xoa ngay:

- Thế nhưng cô thấy điểm thi đầu vào của em rất cao, về mặt học tập chắc chắn là rất tốt. Nên cô thấy chức lớp phó học tập ngoài em ra không ai phù hợp hơn!

- Em thấy đấy!. Lớp trưởng cũng không hẳn là người học giỏi nhất lớp. Nhưng lớp phó học tập thì chắc chắn phải là người rất thông minh.

- ....

Hải Đông nghe rõ là có lý.

Thế nhưng....

- Còn về việc kia, cô có một đề nghị.

Hải Đông mờ mịt nhìn cô Hoa rút từ trong xấp hồ sơ trên bàn ra một tờ giấy đưa tới.

Vừa nhìn thấy vài chữ trên đó, Hải Đông cũng suýt không ngậm được miệng.

< Đơn đăng ký tham gia “ Đôi bạn cùng tiến “ >

- Sao... cái này... Em...

Cô Hoa mỉm cười:

- Em thấy đấy, em đã khiến Hữu Mỹ chẳng có ai dám đăng ký tham gia cùng. Lại còn hiểu nhầm bạn ấy lâu như vậy.

- ....

- Hải Đông. Nếu như em cùng tham gia, cô tin chắc hai đứa sẽ hiểu nhau hơn.

Hải Đông cúi gằm cả mặt. Chỉ cố gắng gật đầu khi nghe được câu cuối cùng.

- Hoặc, cô sẽ đưa việc của em lên ban giám hiệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.