- Này, tôi sợ ma.
- .....
Hải Đông luồn những ngón tay mình, khẽ chạm tới từng đầu ngón tay to lớn kia.
Hữu Mỹ băn khoăn vài giây rồi chộp lấy, sợ người đổi ý.
- Vậy cầm tay đi, sẽ đỡ sợ hơn.
- Nhỉ?
Đôi bàn tay siết chặt lấy nhau, từng ngón đan xen, nóng rịn mồ hôi.
Kẻ to lớn nào đó lại thì thầm cựa người.
- Hải Đông, tôi.. ôm cậu được không?
- Sao... lại ôm?
- Vì.. lạnh.
Mùa hè nóng nực, thân quấn lấy thân, tiếng tim đập muốn trào qua lồng ngực,
Hải Đông còn người dụi lên ngực Hữu Mỹ,
Nóng, là như thế, nhưng lại không kẻ nào chê bai mà đẩy ra.
Tại eo người, một cái siết run rẩy.
- Hải Đông.
- Tôi... tôi... hôn một cái được không?
Hải Đông mặt đỏ bừng, trả lời làm sao đây?
Chỉ là nhắm mắt, đón lấy đầu môi kia.
- ----------
Ai biết được tình yêu có vị gì?
Liệu thơm hơn nụ hôn đêm hè hôm ấy?
Nằm chung một chút, xích lại gần thêm. Hai kẻ rạo rực trong lồng ngực, đều không thể ngủ.
Là kẻ nào cả gan cầm tay kẻ nào?
Là kẻ nào siết tại eo người nói rằng trời đổ lạnh giữa đêm hè nóng nực?
Lại là kẻ nào liều mạng bỏ đi ngại ngùng, đặt tới một nụ hôn?
Đầu môi chạm khẽ,
Như một luồng ánh sáng vừa chạy qua tim cả hai kẻ chớm tình.
Từ cái đêm hôm ấy, đã biết rằng, thứ tình cảm kia không chỉ đơn thuần là bạn thân nữa rồi.
Thế nhưng, đều coi như bỏ qua, thế nhưng, đều coi như không có.
Rồi, phải quên đi thôi.
Bởi vì lẽ,
Chúng ta, đều là con trai cả.
- ------------
Ai bảo trời gieo cơn mưa ngâu?
Làm trái tim ta cứ thảm sầu,
Ngẩng đầu nhìn nghiêng ngoài cửa sổ,
Ai bảo, trời gieo cơn mưa ngâu?
- ------------
Hải Đông chống bút.
Dân chuyên văn nên vài dòng linh tinh là điều dễ hiểu thôi, chỉ có điều, nỗi buồn là thật.
Một cuốn sổ tay chép lại vài ba ký ức vụn vặt, vài ba dòng thơ lãng đãng., cũng tạm gọi đấy là cái nhật ký đầu đời,
Ngoài trời, mưa ngâu tháng bảy âm lịch rơi từng giọt mạnh, hắt tới sổ bút này, một chút ướt.
Bây giờ, Hữu Mỹ không còn đi hay về chung với cậu nữa.
Gần hai tuần rồi,
Hoa sen nở rộ cũng tàn, trơ lại trên bạt ngàn mặt hồ, là những đốm hoa nở muộn, xen lẫn với những bát sen vươn lên chờ tay người hái.
Lỡ hẹn rồi.
Hắn đã hứa sẽ có một ngày đưa mình đi đào sen chung.
Thế mà hắn không làm.
Tiếng cười nói trước cửa lớp, đôi mắt Hải Đông đảo ra.
Nơi ấy, đứng hai người.
Hữu Mỹ, có người yêu.
- -------
Tan học, trời vẫn réo rắt mưa.
Khi đôi tay Hải Đông chưa kịp chạm tới, đôi môi chưa nói hết câu.
Hữu Mỹ đã như tránh đi, vội vã thu lại sách vở.
- Tôi về trước.
Hải Đông buột miệng:
- Về với bé Hoa à?
- Ừ.
Hải Đông nghe như tim mình thắt lại một cái. Túm lấy một góc áo kia:
- Ông... với bé Hoa.
- ... Yêu nhau hả?
- .....
- Ừ.
Hữu Mỹ siết chặt nắm tay, dứt khoát dứt áo rời khỏi cửa lớp.
Thẫn thờ biết bao nhiêu lâu nữa,
Sân trường vắng lặng,
Mừa tí tách rơi.
Hải Đông cúi gằm mặt, dắt xe ra khỏi bãi để xe đã trống hơ trống hoác,
Ồ.
Hóa ra, quả thật, nước mắt có vị mặn ta ơi!
Vậy mà trước đây lại cứ nghĩ rằng. Hắn mà thèm có ai yêu!
Lại cứ nghĩ rằng, mình mới chính là to nhất!
Hóa ra, đâu phải vậy.
Hẹn hắn, hắn cũng không tới.
Rủ hắn, hắn cũng không đi nữa.
Ngày ngày đều ở bên cạnh bé Hoa kia.
Ríu rít, như đã từng trước đây, cùng với mình.
Đi học cũng sẽ đi trước. Tan học cũng sẽ về trước.
Không còn ai đứng ngay ở cổng, gọi với một hai câu kéo nhau đi học nữa,
Cũng, chẳng còn ai quan tâm tới việc tóc cậu sẽ cháy nắng hay không?
Thì ra. Yêu, là như thế sao?.
Ơ hay, buồn cười nhỉ. Hải Đông!.
Mày vốn dĩ chẳng phải kiêu ngạo lắm hay sao?.
Cười lên hai ba tiếng xem nào?
Mà, sao tim cứ đau đến thế này.
=======
Cuối tuần, Bà Thoa nhẹ giọng hỏi:
- Hai đứa bây cãi nhau cái gì à?
- Dạo này không thấy thằng Đông tới nữa?
Hữu Mỹ rũ những củ sen vừa mới đi đào được trên bậc thềm ao:
- Con không biết.
Bà Thoa chỉ tay:
- Tý nữa gói mấy củ non non đó mang lên nhà nó đi.
- Ngon đấy.
- ....
Hữu Mỹ chợt dừng tay.
Những củ sen non mềm rũ khỏi bùn, sáng hồng như cổ tay người nào đó.
Mềm, và mảnh nhẹ.
Nụ hôn kia day dứt.
Tham lam mộng xuân càng ngày càng nhiều, tưởng tượng được đôi môi kia mút mát dưới háng, tưởng tượng được điên cuồng chà sát khắp thân thể ấy. Vành áo sơ mi không đủ chặt, khép nép nhô ra hai hạt nhỏ trước ngực. Nước bọt của chính mình Hữu Mỹ cũng sắp nuốt cạn khô...
Nếu còn như thế..
Nếu cứ gần gũi mãi, cứ say mê mãi. Không thể nào chắc được rằng, cái tuổi mười bảy ham muốn nảy mầm này, có thể nào một ngày... sẽ không làm ra cái chuyện gì bậy bạ...
Hơn hết,. Mình, cũng là con trai như cậu ấy!. Làm sao có thể có những suy nghĩ bẩn thỉu như thế được!.
Đó là biến thái! Đó là bệnh hoạn!
Nhưng...
Dẫu là có ở bên một hoa khôi xinh đẹp. Lại nhớ tới cái bĩu môi của cậu.
Hải Đông. Giá mà, cậu là con gái, thì tốt biết mấy.
Đôi mắt cáu đỏ vành. Tay nhẹ nhàng chạm tới từng đọt sen mềm mại.
Cuối cùng, cũng không gói lại.
======
Cơ mà,
Hải Đông làm sao cam tâm?
Nghĩ rằng một tính cách như Hải Đông lại cứ thế chịu khuất phục ư?
Đã mà bỏ rơi ông đây, Ông cũng táng cho nát bươm!
Cá chết lưới rách. Bạn thân được thì được chẳng được thì đừng.
Làm ông đây đau một, Ông sẽ trả lại gấp tám lần!
Đúng ba ngày sau, cái tin Hữu Mỹ là tay đào hoa, bắt cá bằng lưới được lan khắp trường,
Cái gì mà nay gặp hôn cô này, mai gặp sờ cô kia,
Nay tán em này ở lớp trên, mai gạ em kia ở lớp dưới.
Cái vụ việc trong cặp toàn bao cao su với hình sex cũng được dịp nhắc lại xôn xao, đến nỗi cô Hoa phải khẳng khái cấm đồn bậy bạ.
Nhưng đương nhiên, càng cấm lại càng lan rộng.
Này, còn chưa hết nhá!.
- -----
Giờ trưa, góc sân trường không một bóng người.
Hữu Mỹ đặt chiếc cặp táp dưới chân, cũng không nói thêm một lời nào với người trước mặt.
Thu Hoa sụt sùi:
- Có người đã nói cho tớ hết rồi!
- Những việc mà cậu đã làm!
- Tại sao cậu lại là kẻ khốn bắt cá nhiều tay như thế chứ?
- Tớ biết ngay mà! Thảo nào ở bên cnahj tớ lâu như vậy cậu cũng không rõ ràng.
- Chia tay đi!
Thu Hoa còn ném thêm cả một xấp giấy dày những phong thư tình thơm ngát của cô nọ cô kia làm " bằng chứng".
Không có một màn đuổi theo nào.
Chỉ có đôi môi Hữu Mỹ khẽ cong cong cười, nhặt vài bức thư kia lên.
Tên ngốc này.
Nếu muốn phá, thì cũng nên nhờ người khác viết hộ cho giống một chút chứ?
Nét chữ dẫu có viết ngoáy hay đổi tay cầm, chẳng phải từ lâu cũng đã in sâu trong lòng cậu hay sao?
Làm sao quên đây?
Chỉ là, vì sao cậu phải làm như thế?
Đôi mắt đen láy như thoáng rực lên.
Hải Đông... Không lẽ.. Cậu cũng... giống như tôi?
=====
Phòng Hải Đông, tối hôm ấy.
Đương nhiên không nhận,nđánh chết cũng không nhận!.
Hải Đông đảo mắt một vòng, bỏ qua gương mặt đang đăm đăm nhìn tới kia.
- Cái gì? Hả?
- Cậu lấy đâu ra bằng chứng mà nói là tôi làm?
- Tôi mà thèm làm ra mấy cái việc ngu xuẩn đó?
- Tôi đường đường là con của bí thư huyện, sao có thể?
Hữu Mỹ nhìn đôi môi cong cong đỏ.
Tay vòng ra phía cửa.
Cạch.
Chốt phòng khóa lại.
Hải Đông còn chưa kịp mắng thêm người, đã bị ôm chầm trong lồng ngực.
Hữu Mỹ rút hết khí lực, vò mái tóc đang vì bất ngờ mà đơ ra kia, chậm rãi thở mạnh. Đánh cuộc:
- Hải Đông. Nếu như cậu ghét tôi.
- Hãy đẩy tôi ra.
- Còn nếu không. Mình làm người yêu đi.
- ......
- Tôi không biết vì sao, rõ ràng rằng cậu cũng là con trai, nhưng tôi nhớ cậu, rất nhớ cậu, nhớ đến điên lên được.
- Tôi không yêu bé Hoa đấy, không thích, cũng không chờ.
- Chỉ thích cậu.
- ........
Cảm giác nặng nề, nhịp tim đập đều là ngổn ngang.
- Hải Đông, mình làm người yêu đi.
Hải Đông vừa nghe một tiếng người yêu, đôi chân cũng bủn rủn không vững nữa.
Cứ im lặng như thế thôi.
Ai nói nhiều lời mới là tốt đây? Một đôi khi, còn không thể thốt ra miệng.
Mãi một lúc lâu sau, mới có tiếng nước mũi sụt sịt vang lên, như trút ra tất thảy của bao nhiêu uất ức những ngày qua.
- Vậy thì, ngày mai cậu phải dẫn tôi đi đào củ sen.
- Còn nữa, không được thất hứa.
- Còn nữa, không được bỏ rơi rôi
- Không được không chờ tôi.
- Không được để tôi đi học một mình,
- Không được để tôi dính mưa,
- Không được để tôi cảm nắng.
- ....
Hữu Mỹ tưởng lồng ngực mình sắp vỡ bung rồi. Đôi má đỏ ran, chạm môi xuống mái tóc run run kia.
- Hải Đông. Xin lỗi.
Từ bây giờ, mà không, sẽ không có từ khi nào cả,
Tôi, sẽ không thất hứa nữa.
- ----------
Màn hôn nhau nồng cháy tha thiết đến thế nào xin được bỏ qua.
Chỉ biết rằng hai kẻ đã hôn tới độ môi kẻ nào kẻ nấy đều muốn sưng thẫm một vòng, nằm đan chân lại với nhau trên giường.
- Này!
- Hửm?
- Sao " của ông" lại cứng như vậy?
- Không biết.
- Không biết?!
Hải Đông nhìn tên kia một mặt bối rối, bĩu môi:
- Dốt thế!
- Cái này gọi là cương cứng.
- Phải sóc lọ nó mới ra.
- .....!!!
- Không biết nốt đúng không?
Hải Đông dựng người dậy, ra vẻ từng trải:
- Nói cho mà biết, tôi sóc mấy lần rồi đấy!
- ???!!!!!!
Nói rồi còn chờm tay tới đũng quần ai kia,
Hữu Mỹ giật thót cả mình, lùi lại:
- Khoan...
- Khoan đã.
Hải Đông nào có nghe, kéo bật chiếc quần thun, dương vật kia lập tức bật ra ngoài.
Hải Đông tròn mắt Ồ lên một tiếng.
To quá. To hơn của cậu rất nhiều.
Tuy lúc đi vệ sinh cũng đã từng nhìn thấy, nhưng chỉ là nhìn thấy trong trạng thái đang ngủ lắc lư thôi. Chứ chưa từng nhìn thấy gần mắt lại còn sưng to thế này.
Thấy Hải Đông ngắm nghía tới lui, Hữu Mỹ mặt sắp nhỏ ra được máu, muốn kéo quần lại, đã bị tay Hải Đông đè xuống:
- Để tôi chỉ cho.
- Đảm bảo thích cực!
Hữu Mỹ cắn chặt răng, bởi lẽ bàn tay mềm nhỏ kia bao nhiêu - bao nhiêu lần trong mơ đều tưởng tượng, sướng đến nỗi ngón chân cũng co gập, cả người đều căng cứng theo từng động tác vuốt ve lên xuống.
Thân kia đỏ ửng cong lên, dương vật trên tay giật mạnh theo từng đường gân đều nóng rát,
Hải Đông nghĩ nghĩ cái gì, đưa lưỡi, liếm xuống.
Quy đầu một mảnh ướt át,
Ấm nóng điên dại.
Hữu Mỹ chịu không nổi kích thích này, vô thức đưa tay tới mái tóc mềm nhẹ kia,
Ấn.
Rồi kéo lên.
Cứ như vậy mấy chục lần đến khi nước miếng kéo thành đường trải dài trên dương vật không thể ngậm hết nổi, Hải Đông gần như trợn trắng cả mắt, không nghĩ cuối cùng lại trở thành mình phải mút tờ rym cho hắn. Vừa thích lại vừa uất, ghét bỏ cắn nhẹ lên ngọn nấm kia.
Hữu Mỹ gầm lên một tiếng, bắn tràn.
Hải Đông ho sặc sụa, nhưng vẫn không quên lau lau miệng khinh bỉ:
- Ra sớm!
- Cậu chính là bất lực!