Tên Sói Háo Sắc, Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 24: Chương 24: Chỉ cần như vậy là được thăng thiên!!!




Tôn Noãn Tịch chăm chú nhìn ngón ray của Lục Triển Bách, nhìn thấy... Hành động chậm lại!!!

- Noãn Tịch! Em hét đi! Em hét bây giờ tý nữa sẽ không hét nữa!!!

- Vì sao?

Tôn Noãn Tịch ngây ngô, nghếch nghếch đôi mắt ướt ướt nhìn anh ta! Đừng nhùn như vậy chứ, hắn ta siêu lòng em lắm rồi

Rắc nặng thính! Không tốt đâu!

- Tý nữa đằng nào em cũng khóc. Nhưng em khóc không giống người! Trước khi khóc phải hét lên một hồi rồi mới khóc... Việc này anh quá quen!

- Hứ! Có phải anh chê em ồn ào?

- Không phải sao?

Tôn Noãn Tịch hết nói nổi! Gì chứ đằng nào mà chẳng phải hét! Hét sau với trước cũng như nhau cả thôi!

- Noãn Tịch! Em nên biết, sau cái tick này.... Số phận em ra sao đều do em quyết định đó!

Tôn Noãn Tịch gật đầu lịa lịa, mắt ngấn nước ong anh!!!

Tick!

một tích vang lên...

Á Á Á Á.....

- Tôn Noãn Tịch em bình tĩnh lại!!!!

Lục Triển Bách không ngờ cô bé Tịch này lại không biết kiềm chế! Dù vui mừng cũng đừng thể hiện ra chứ!

Phải! Cô đậu rồi! Tôn Noãn Tịch trong lịch sử não úng nước nhất từ trước đến giờ được vào trường trọng điểm A rồi! Vui quá đi! Nói như vậy, nghĩa là chuyến đi chơi Hàn Quốc không còn xa nữa! A! Lục Triển Bách là vị cứu tinh của em!

Càng nói càng thấy hạnh phúc mà.

Tôn Noãn Tịch ôm chằm Lục Triển Bách. Ôm như chưa từng ôm vậy...

- Em bình tĩnh đã! Em đứng dậy đi như này có hơi... Mờ Ám!!!

- Anh và em có gì là mờ ám??? Ôi! Lục Triển Bách vĩ đại của cuộc đời em!!!

~ chụt...

- Tất cả em đều có là nhờ anh hết....

Lục Triển Bách đờ đẫn... ' Vĩ đại của cuộc đời em? ' rồi còn hôn má, rồi còn nói ' đều là nhờ anh hết ' ( mai sau có con đều là nhờ anh hết!!!). Lục Triển Bách đờ đã mới phát hiện cô gái 'yêu thương ' đang ép mình quá mức.

' Tại em ép anh đến đường cùng nên mới vậy '

' Không sao cuộc đời phải.... Phải, biến thái một lần chứ! '

Lục Triển Bách đưa hai tay ôm lấy cô ấy. Đã bao giờ cô ấy chủ động ôm, hôn, nói lời mật ngọt với cậu chưa? Vì thế nên cậu sẽ không bỏ qua cơ hội lớn này đâu!

Lục Triển Bách để ý trên vai ươn ướt nước mắt của cô bé, dưới ngực? Là thứ mềm mềm như bánh bao đang chạm vào khuôn ngực rắn chắc của một thí sinh chơi bóng rổ này.... Ừm còn bên dưới nữa... Rất xát aaaaa!!!

Lục Triển Bách! Chỉ cần làm cô ấy đạt được hy vọng! Chính là mày được thăng thiên và tu thành tiên! Nhưng cô ấy cuối cùng vẫn coi mày là anh trai....

- -----------------------

Chương này 'đậm ' không các chế?!

Nếu muốn thêm mắm muối thì cô gắng ủng hộ mình nha! Quà báo đáp tốt nhất trong khả năng của mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.