Câu nói ' Em thích anh ' của Tôn Noãn Tịch cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Lục Triển Bách khiến cậu cảm giác rất mơ hồ. Cậu thà tin đây là mơ chứ không phải sự thật.
Nhưng sự thật chủ trong 5 phút ngắn ngủi của buổi đêm đã khiến cậu chao đảo trong nháy mắt!
Tôn Noãn Tịch mặt đỏ bừng bừng, ai trong tình cảnh này lại không ngại cho được?
Cô gấp gáp quay đầu định về phòng. Bước chân đầu tiên có chút lưỡng lự! Nhưng càng về sau nhận thấy Lục Triển Bách không có ý níu kéo mình lại. Cô quay lại nhìn vào khuôn mặt đang cúi gằm của anh ấy! Cô không nhìn thấy biểu cảm của anh ấy!
Anh ấy đang tức? Hay đang giận? Hay lại kiếm cớ nữa đây? Liệu anh ấy có từ trối cô?
Anh ấy thật sự không giữ cô lại!
Xem ra cô tổn thời gian, tổn tâm tính mà đi ' thích' một tên như này!
Cô chưa từng thú nhận mình 'ngu' như lúc này! Cuộc đời cô chưa từng thấy bản thân ê chề như lúc này! Bản thân cô thật chỉ là trò cười?
Thật nực cười mà!
- Cứ xem như em chưa nói gì đi!
Cô quay đi...
10 bước qua đi cô đã đến bức tường, chỉ cần nhảy một cái thôi, xem như cô và anh ấy lấy cái bạn bè còn không giữ nổi! Một cái nhảy qua bên kia tường sẽ chính thức cả hai không liên quan đến nhau!
Anh ấy thật sự không muốn níu lại?
Đưa đôi tay nắm vào thành cửa sổ làm điểm tựa! Cũng xem như chúng ta chưa có gì!
Bỗng chốc... Một lực đẩy ở đằng sau mạnh đến cỡ... Lôi cô lại!
- Ưm...
Môi ấm áp, ướt nóng trên khuôn mặt lãnh khốc ấy đã ở trước mặt cô...
Đôi môi của anh bao phủ lên đôi môi bé nhỏ của cô.
Cô mặt đỏ lừ lên khi hiểu ra anh đang làm gì với mình.
Lục Triển Bách hôn ngấu nghiến lên đôi môi anh đào bắt đầu xưng của cô gái bên dưới kia. Anh quan tâm gì chứ! Chỉ cần quan tâm cô gái Tôn Noãn Tịch này, ngay tại lúc này đang làm tim anh nóng, đang hừng hực lửa cháy!
Anh hôn cô đến khi cô... Thật sự hết không khí rồi thì thôi.
Tôn Noãn Tịch cô người mềm nhũn, chân đứng không vững mà chỉ dựa vào người anh.
Bên anh, đôi vòng tay rộng rãi kia, đôi vòng tay kia ấm áp mà che chở cô làm cô có cảm giác anh toàn.
Anh ôm lấy cô chặt đến mức chủ sợ bỏ ra là người con gái dưới thân anh sẽ chạy xa mất... Anh chỉ sợ bây giờ không làm rõ thành ý cô ngốc này sẽ không hiểu anh!
- Em xem, em có vô trách nhiệm không? Tỏ tình với người ta, mấy giây xong liền nói ' coi như chưa nói gì ', em cần gì phải vô tâm như thế?
- Em coi anh như trò đùa sao? Anh cũng có giới hạn mà. Tôn Noãn Tịch! Anh nói cho em biết: không phải cứ nói bằng lời thể hiện bằng khuôn mặt mới là thể hiện yêu đương, mà thể hiện cả bằng hành động!
- Anh không mong những gì anh vừa làm em không hiểu! Anh biết anh sai, anh biết là anh không đúng trong mấy tháng qua, anh sẽ bù đắp cho em!
- Nhưng không phải vì chuyện này mà em giận anh, đến tỏ tình cũng làm cho anh ngõ cụt! Anh muốn tuyên bố với em!
- Em từ nay sẽ là người của anh! Chính tay anh - Lục Triển Bách này là người chính tay đóng dấu! Em từ nay chính là không được lén phén đến thằng nào!
- ------------------------
Cần phiếu gấp a. Mk sẽ đợi truyện được 350 phiếu thì sẽ đăng chap nha. Mn đừng trách mk bởi mấy bộ truyện ' ra đời ' cùng truyện này đã rất nổi rồi lại có số phiếu khủng nữa nên hơi tủi!
Mn ơi sân xi nhau chút nha ????????????