Tên Sói Háo Sắc, Tránh Xa Tôi Ra!

Chương 67: Chương 67: Em sẽ đợi!




Không để đầu giây bên kia nói gì, Quý Nhan Nhan tắt phụt máy. Trong lòng giận giữ thay cho Tôn Noãn Tịch. Vì đầu mà con người lãnh khốc lại nham hiểm này, trước mặt Tôn Noãn Tịch lại có thể dịu dàng, ôn như, quan tâm đến nỗi Toon Noãn Tịch vì một thằng đàn ông này lại si tình như vậy.

Diệp Y bên cạnh vừa thoát ra một ý tưởng, liền buộc miệng nói.

- Có phải cậu ghen với người ta không? Nhìn xem cậu có bao nhiêu người con trai theo đuổi lại nhất quyết đơn phương Phương thiếu gia.

- Cái này đâu có liên quan?

Quý Nhan Nhan trối bỏ sự thật.

- Liên quan đấy. Cậu xem, người ta đang có người yêu dẫn đi chơi nhiều lần như vậy, còn dẫn người đi trước mặt cậu đương nhiên cậu cũng phần nào ghen rồi. Nhanh chóng “ bắt “ lấy Phương Thiếu Phàm đi!

Diệp Y cười mủm mỉm. Vốn dĩ biết cô gái này tủi thân trước mấy người yêu đương lại cứ thích cứng đầu không chịu quen bất cứ ai ngoài thầy giáo lớn hơn 7 tuổi đang làm giảng viên khoa Y kia.

Quý Nhan Nhan không thể phản bát liền đắp chăn đi ngủ cho qua chuyện!

Căn phòng cứ thế mà tối đèn đi...

- ---------------------------

Sáng hom sau Tôn Noãn Tịch dậy, đầu chuyền đến cơn đau như búa bổ. Người thì nặng nề. Cảm gáic uống bia thật là kinh khủng!

Tôn Noãn Tịch với lấy chiếc đồng hồ đang ở trên kẹ le.

- Đã 8h rồi sao?

Tôn Noãn Tịch lên thân làm vệ sinh cá nhân...

Bước ra khỏi cửa phòng tắm, bước đến chiếc gương để trải đầu, tiếng cửa ra vào cót két bỗng vang lên tiếng mạnh mẽ.

Lục Triển Bách từ đâu xông vào. Vội vàng nắm lấy bả vai của Tôn Nĩan Tịch. Không quên hỏi tội!

- Đêm qua em uống rượu sao?

Tôn Noãn Tịch ấp úng trong lòng không ngừng hỏi vì sao anh lại biết?

- Phải...

Đôi mắt của Lục Triển Bách chứa căm tức liền trược tiếp lộ ra

- Tại sao? Em có chuyện buồn gì thì hãy nói với anh! Anh sẵn sàng lắng nghe em nói mà!

Lục Triển Bách ôm chặt Tôn Noãn Tịch đến không buông.

- Nếu em nói ra anh có thể suy nghĩ lại quyết định của mình không?

- Thật ra, ngày hom qua em đi qua phòng giáo sư An! Em nghe được tất cả rồi. Bách! Anh đừng vì em mà bỏ lỡ bất cứ cơ hội tốt nào có được không? Em không đáng để anh vì em mà đến cả cơ hội du học cũng bỏ qua được! Anh bỏ đại học J đủ rồi! Đừng vì em mà bỏ cả tương lai của anh!

- Tịch! Không! Anh sẽ không đi đâu, ở đây anh còn có em có ba mẹ anh. Anh không thể đi được!

Tôn Nĩan Tinch buông tay anh mắt xoáy sâu vào con ngươi đen thẳm của người đối diện.

- Cơ hội này, chỉ có một! Còn gia đình anh và em đều có thể tự thu xếp cho bản thân.

- Vả lại... Em sẽ đợi!

Lục Triển Bách nghe vậy mím môi không nói gì.

Một không gian yên ắng bắt đầu bao quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.