Tên Tôi Là Romanov

Chương 20: Chương 20




Con đường chúng tôi đi tưởng chừng như dài vô tận. Hy vọng tìm được phương hướng, lối đi mỗi lúc một mờ nhạt hơn, nhưng khi chúng tôi thấy một cánh cổng vòm phía cuối con đường thì một tia hy vọng lóe lên.Ngay sau khi bước qua cánh cổng chúng tôi thấy mình đang đi vào một hành lang rộng. Càng đi vào sâu hơn ánh sáng mờ ảo càng sáng hơn. Chúng tôi đi theo con đường mà ánh sáng dẫn đường rồi phát hiện thứ ánh sáng đó phát ra từ một cánh cửa hé mở ở phía bên phải.

Bên kia cánh cửa là một căn phòng rộng rãi vuông vắn. Ánh sáng chói lọi của căn phòng khiến tôi phải nheo mắt khi bước vào. Nhưng khi đã quen với ánh sáng trong phòng, khi mắt đã có thể nhìn thấy bình thường thì tôi thấy ánh sáng trong phòng cũng chỉ lờ mờ. Có lẽ vì đã ở trong bóng tối quá lâu nên khi bước vào phòng tôi mới tưởng lầm ánh sáng trong phòng này là chói lọi.

Căn phòng được chiếu rọi bằng một lỗ thông trên bức tường phía Bắc của căn phòng. Cái lỗ xiên và ở tít phía trên cao, tôi thậm chí có thể thấy được bầu trời xanh nho nhỏ qua “khung cửa”. Luồng sáng từ miệng lỗ soi thẳng xuống cái bàn đá ở chính giữa căn phòng, nơi có đặt một cuốn sách da “đồ sộ”.

Chúng tôi như bị quyến rũ bởi cuốn sách nọ.

- Cái gì vậy? – Hazel hỏi.

- Đó là một cuốn sách – Wave giỡn.

- Em BIẾT nó là một cuốn sách! Nhưng quanh trọng nó là sách gì ?

- Mở ra đọc mới biết được – Chris nói.

Anh với tay , định mở sách nhưng ngay khi vừa mới chạm được vào cuốn sách anh đã rụt ngay tay lại.

- A.

- Sao vậy? – tôi hỏi Chris.

- Cuốn sách này đã được phép thuật bảo vệ! – Anh đáp.

- Đâu – vừa nói tôi vừa mở sách – em có thấy gì đâu.

Cả bốn người đều chống mắt nhìn tôi trong giây lát cho tới khi Hansel lên tiếng “giải vây” cho tôi.

- Em đọc nó được không?

- Chắc là được…Xem nào…

Tôi chưa kịp đọc nổi một chữ thì đã bị một tiếng ồn lớn làm giật mình, một tiếng “Ầm” như rền lên vang lên từ xa tít dưới những tầng sâu, làm rung chuyển cả mặt đất dưới chân chúng tôi. Năm người chúng tôi hốt hoảng lao ra phía cửa. “Đùng” âm thanh lại rền lên, như những bàn tay khổng lồ đang biến cái hang động này thành một cái trống vĩ đại. Tiếp theo đó là tiếng tù vang vọng cả hành lang lớn, đáp lại tiếng tù là những tiếng hét chói tai từ phía xa. Theo đó là tiếng bước chân dồn dập. “Ầm, ầm” âm thanh vang rền làm rung chuyển cả những bức tường.

- Đóng cửa lại. Cài then. Chặn cửa lại! – Hansel gào.

- Không được! Chúng ta có thể bị nhốt ở đây ! – Hazel hét – chúng ta hãy chạy ra ngoài tìm lối chạy.

Một hồi tù lại vang lên kèm theo đó là một tràng tiếng kêu gào đồng thanh. Tiếng chân dồn dập kéo vào khu hành lang. Cả năm người chúng tôi đồng loạt tuốt gươm, sẵn sàng chiến đấu.

Wave và Chris chạy về phía hai cánh cửa đá và đóng chúng lại.

- Lũ quỷ đúng không? – Wave hỏi.

- Có thể - Hansel trả lời – nếu không thì đó cũng là kẻ thù.

- Venus – Hazel hét – có hai lựa chọn thôi !

- Cả hai cách đều sẽ chẳng giúp được chúng ta đâu – tôi nói – Bị nhốt lại thì chết chỉ là vấn đề thời gian. Chạy ra ngoài kia, nơi mà chúng ta không biết đường đi lối lại thì kết quả vẫn sẽ thế thôi.

- Thế cậu có kế hoạch tấn công chống lại một đội quân quỷ sao? – Hazel hỏi.

- Kế hoạch bây giờ thì quan trọng nữa sao. Chúng ta dù sao cũng đã bị nhốt rồi còn đâu – tôi đáp.

Một đập mạnh khiến cánh cửa rung lên, cánh cửa kèn kẹt mở ra từng chút, đẩy lùi then cài. Một cánh tay to lớn xanh lét xô qua khe cửa đang dần mở rộng. Rồi ở bên dưới cũng xuất hiện một bàn chân to lớn cũng xanh lét lách qua khe cửa vào trong.

- Tớ ghét quỷ khổng lồ xanh! – Hazel than.

- Cậu thích xem phim “Người khổng lồ Xanh” (Hulk) lắm mà! – tôi nói.

- Hừ. Tớ không có hứng cười bây giờ đâu!

Một cú đập giáng mạnh vào cánh cửa, rồi một cú đập nữa. Khe hở rộng toác ra, những mũi tên từ đó xối xả lao vào trong nhưng chúng tôi đã nhanh chóng tránh được chúng, những mũi tên rơi lả tả trên sàn sau khi đập vào bức tường đối diện nhưng không làm hại được ai. Một tiếng tù cất lên, một cú giáng mạnh vào cánh cửa khiến nó bật mở, then cài chốt bị văng qua một bên và bị vỡ tan sau khi đập vào tường.

Lũ quỷ nối đuôi nhau lao vào trong.

Chúng đông bao nhiêu? Tôi đếm không xuể nữa. Tôi cũng chẳng có tâm chí mà đếm nữa.

Cuộc chiến thật dữ dội, lũ quỷ không nhận được và cũng không đáng nhận được sự thương hại của chúng tôi khi chúng ngã xuống.

Tôi đứng trên chiếc bàn đá ở giữa phòng, bắn xuyên họng hai tên, ba tên …

Hazel “đốn” đứt chân, tay của lũ quỷ sau khi đóng băng chúng.

Cánh đàn ông thì đã khiến không biết bao nhiêu con quỷ phải ngã xuống dưới thanh gươm của họ.

Đến khi tên thứ n ngã xuống, lũ quỷ phía sau thét lên và tháo chạy. Nhưng vẫn còn những con quỷ cứng đầu đứng chắn trước cánh cửa, lối ra của chúng tôi.

- Chạy ra khỏi đây thôi! – tôi hét lên rồi bắn liên tiếp năm mũi tên hạ những con quỷ đang đứng kì đà cản mũi nơi lối ra.

Hansel lao ra phía cửa đầu tiên để rồi phải lãnh nguyên một mũi tên vào bả vai bên trái khi đang quan sát xung quanh tìm lối đi. Nhưng mũi tên đó không khiến anh chùn bước. Hansel không chần chừ rút phăng mũi tên ra mặc cho máu chảy ra như suối.

- Anh điên à?!! – tôi thét lên.

- Không ! Lối này – Hansel gào.

Chúng tôi chỉ biết chạy theo Hansel. Tôi hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng như không biết mình nên làm gì.

Tiếng chân ầm ầm của lũ quỷ đuổi theo phía sau như bóp nghẹt trái tim đang đập thình thình của tôi. Tôi sợ.

Những âm thanh đã mỗi lúc một xa dần cho tới khi tai tôi không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh gì khác nữa. Hansel không rẽ lối nào, cứ như thể con đường cứ trải ra theo đúng ý của anh vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.