Dịch: mafia777
Một vị trưởng lão Tông gia miễn cưỡng chống người ngồi dậy, hung dữ gầm thét lên về phía đại sảnh: “Đám các ngươi đang làm cái gì đấy? Hyuga Kagami ngỗ nghịch phạm thượng, chẳng lẽ các ngươi không có nhìn thấy sao?”
Nhưng mà, đáp lại lão vẫn là một mảnh yên tĩnh.
“Các ngươi!?”
Sau khi phát giác được sự yên tĩnh quỷ dị bên trong đại sảnh, khí thế trưởng lão Tông gia tức khắc yếu đi mấy phần. Kẻ vẫn luôn sống trong an nhàn sung sướng như lão, lúc này mới ý thức được trong lòng các thành viên Phân gia rốt cuộc chất chứa bao nhiêu oán khí.
Nếu như toàn bộ thành viên phân gia đều phản kháng, như vậy cho dù có phát động Ấn chú 'Cá chậu chim lồng', thì cũng chả giải quyết được vấn đề gì. Bởi vì nếu không có Phân gia, tộc Hyuga chỉ còn là lão hổ mất nanh, chỉ với mấy thành viên Tông gia còn lại căn bản là chống đỡ không nổi một gia tộc lớn thế này.
Lúc này, thân là gia chủ, Hiashi cuối cùng cũng mở miệng, gã không có quản ba vị trưởng lão Tông gia đang chật vật nằm dưới đất kia, mà là nhìn chăm chú vào Hyuga Kagami, nghiêm túc hỏi: “Kagami, ngươi cảm thấy lần này Neji không có làm sai sao?”
Hyuga Kagami đáp: “Nó đã tận lực.”
Hiashi nói tiếp: “Nhưng nó không thể bảo vệ tốt cho Hinata, đây là sự thật!”
“Hinata đúng là Tông gia đại tiểu thư, nhưng nó đầu tiên là một Ninja, kế tiếp là học sinh của ta, còn Tông gia đại tiểu thư chỉ là cuối cùng!” Ngừng một chút, Hyuga Kagami thản nhiên nói: “Mà là một Ninja, nó hẳn là phải có giác ngộ chuẩn bị tử trận bất kỳ lúc nào. Nếu như nó chết trong lần diễn luyện thực chiến này, vậy thì chỉ có thể nói lên nó không có thực lực, cũng thiếu một chút may mắn.”
Tên trưởng lão Tông gia bị Hyuga Kagami giẫm dưới chân, xương cũng đã nứt, nhưng vẫn ngoan cố hét lên: “Cái thằng hỗn đản này, Hinata là người của Tông gia, là gia chủ tương lai, Neji bảo hộ nàng là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
Hyuga Kagami khẽ cười nói: “Là một Ninja, khi ngươi đem toàn bộ sinh tử của mình gởi gắm người khác bảo vệ, thì ngươi đã không còn là một Ninja hợp cách. Mà nếu ngay cả một Ninja hợp cách cũng không làm được, vậy tương lai dựa vào cái gì để làm gia chủ tộc Hyuga này?”
Hiashi cau mày nói: “Kagami, ngươi quá khích rồi!”
“Không, là các ngươi bị vinh quang quá khứ của gia tộc che mờ hai mắt, bị đặc quyền bẩm sinh làm hủ thực ý chí! Đã nhìn không rõ biến hóa của Nhẫn giới này, cũng không phát hiện được nguy hiểm gần trong gang tấc!” Dừng một chút, Hyuga Kagami liếc mắt nhìn trưởng lão Tông gia đang giẫm dưới chân, cười khẩy nói: “Tựa như mấy lão già này, cũng đã suy yếu đến mức ngay cả việc khởi động Ấn chú 'Cá chậu chim lồng' trước mặt ta cũng không làm được, thật sự làm cho người ta quá thất vọng!”
Ba vị trưởng lão Tông gia nghe vậy là vừa thẹn vừa giận, Hiashi thì càng mất mặt xấu hổ.
Hyuga Kagami chậm rãi nói ra: “ 'Cá chậu chim lồng' chỉ là công cụ, thứ chân chính có thể bảo trì quyền uy cho Tông gia, phải là thực lực chân chính, chứ không phải là sự đe dọa đến từ 'Cá chậu chim lồng'. Chức trách của Tông gia hẳn là phải che chở gia tộc, chấn nhiếp đạo chích, chứ không phải là ngược lại. Lúc Tông gia cảm thấy việc hưởng thụ Phân gia bảo hộ là lẽ đương nhiên, thì xương cốt Tông gia đã mềm nhũn rồi, chỉ thiếu điều mục nát nữa thôi.”
Nói xong, Hyuga Kagami buông ra trưởng lão Tông gia đang giẫm dưới chân, rồi hời hợt sút một cái, đạp lão bay vào góc tường, sau đó bình thản bước ra ngoài sảnh, thuận miệng nói: “Ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý, thế nên xin cáo từ trước, nhớ là nếu không có chuyện gì quan trọng, thì đừng làm phiền ta.”
Hai tên trưởng lão Tông gia còn lại vội bật dậy, quát to về hướng bóng lưng Hyuga Kagami: “Hyuga Kagami, ngươi đừng tưởng có Đệ Tam che chở, thì có thể muốn làm gì thì làm!”
Trong mắt trưởng lão Tông gia, sở dĩ Hyuga Kagami dám tùy ý làm loạn như thế, chính là ỷ vào bản thân làm hiệu trưởng học viện Ninja, là cao tầng thuộc dòng chính Hokage Đệ Tam.
“Hử?!”
Hyuga Kagami ngừng bước chân, nhưng không nói gì, chỉ là thở dài.
Đám Tông gia này có vẻ vẫn chưa hiểu, thứ để Hyuga Kagami có thể muốn làm gì thì làm, cũng không phải là sự che chở của bất kỳ ai, mà là thực lực cường đại của chính bản thân Hyuga Kagami.
Trưởng lão Tông gia được đà tiếp tục gầm thét: “Phân gia phải nên bảo hộ Tông gia, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa...”
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh mang hàn ý thấu xương vang lên, khiến cả đại sảnh im bặt.
“CƯỜNG GIẢ, KHÔNG CẦN BẢO HỘ!”
Nhàn nhạt đáp một câu, Hyuga Kagami không thèm quay đầu lại nhìn, liền rời đi đại trạch Tông gia.
Nhìn bóng lưng Hyuga Kagami rời đi, mấy vị trưởng lão Tông gia liếc nhìn nhau một cái, đều thấy được sự phẫn nộ pha lẫn sợ hãi khó có thể che giấu trong mắt nhau!
Ngọn nguồn phần sợ hãi này, là do lúc Hyuga Kagami phạm thượng hành hung, thực sự là quá thong dong, từ đầu đến cuối đều duy trì cảm xúc ổn định, thậm chí là ý cười trên mặt.
Mà theo lẽ thường, khi Phân gia phản kháng Tông gia, hoặc là sẽ dương dương đắc ý, xả hết oán khí ra ngoài, hoặc là sẽ cuồng loạn, tận lực phát tiết lửa giận trong lòng. Nhưng Hyuga Kagami lại không như vậy, hắn dường như không có oán hận Tông gia, hoặc có lẽ là, hắn không hề để tâm tới Tông gia như một thành viên Phân gia bình thường!
Ánh mắt ấy, giọng điệu ấy, nó hệt như một vị thần đang nhìn con sâu cái kiến, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Chính sự khinh miệt lộ ra trần trụi này, mới là căn nguyên khiến mấy vị trưởng lão Tông gia sợ hãi!
Nổi giận đùng đùng bước tới trước mặt Hiashi, một trưởng lão Tông gia quát hỏi: “Hiashi, vì sao vừa rồi ngươi không phát động Ấn chú 'Cá chậu chim lồng' trừng phạt Hyuga Kagami!”
Hiashi vẻ mặt mỏi mệt nói: “Bỏ đi thôi.”
“Bỏ đi?!” Một cái trưởng lão Tông gia đột nhiên lớn giọng, cả giận nói: “Sao có thể bỏ qua như vậy! Uy nghiêm của Tông gia, quyết không cho phép Phân gia xâm phạm!”
“Ta nói dừng ở đây thôi! Trong tộc thật vất vả mới có một tộc nhân ưu tú như vậy, chẳng lẽ muốn ta tự tay hủy hắn đi sao? Đệ Tam sẽ nhìn chúng ta thế nào? Thôn dân sẽ nói gì về chúng ta? Ta quyết không để loại chuyện điên rồ này phát sinh trong tộc! Tất cả giải tán đi, nhớ đưa trưởng lão về chữa trị.”
Nói xong, Hiashi liền đứng dậy rời khỏi đại sảnh, bởi vì gã cũng đã nhìn ra, sở dĩ đám trưởng lão lải nhải không ngừng, thật ra chỉ là để che giấu sự hoảng sợ và bất an trong lòng họ mà thôi. Cho dù thật sự có cho bọn họ cơ hội, chỉ sợ bọn họ cũng chưa chắc dám động thủ với Hyuga Kagami.
Nghĩ tới đây, Hiashi bỗng nhiên nhận ra, chỉ sợ ngay cả chính gã, cũng không dám hạ quyết tâm trở mặt với Hyuga Kagami, thế là thầm nhủ trong lòng: “Có lẽ Kagami nói không sai, xương cốt Tông gia đã sớm mềm nhũn!”
Lúc đi ngang qua sân luyện tập, Hiashi đứng thẫn thờ trước cửa sổ, nhìn con gái Hinata của mình đang đổ từng giọt mồ hôi, cố gắng tu luyện Nhu Quyền.
Đột nhiên, Hiashi cảm thấy đứa con gái của mình, cái đứa dám lao vào đám Akatsuki để bảo vệ bạn bè này, tựa hồ cũng không mềm yếu như trước đây mình vẫn nghĩ.
...
Trên sân tập học viện Ninja.
Nhìn Naruto xa xa được các học viên vây quanh như minh tinh, Sasuke tựa vào một cây đại thụ, cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Trước đó, nó mới là tiêu điểm của cả học viện này, là mục tiêu đuổi theo của tất cả bạn học. Nó thậm chí còn từng vì thế mà cảm thấy phiền chán và buồn rầu.
Nhưng bây giờ không còn được chú ý, nó không biết vì sao cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Lúc này, Neji chậm rãi đi tới, hỏi: “Sao lại trốn ở đây?”
Sasuke nhếch miệng: “Tui chán phải nghe thằng Naruto kia khoác lác lắm rồi.”
Neji quay đầu nhìn Naruto đang giương giương đắc ý giữa sân trường, nói: “Cậu ấy xứng đáng nhận được phần vinh quang này!”
Sasuke há to miệng, lại không thể nói được gì, cuối cùng chỉ là nhẹ gật đầu, đồng ý lời Neji nói, sau đó xoay người đi ra cổng học viện.
Neji hỏi: “Về sớm vậy? Hôm nay không tu luyện sao?”
Sasuke lắc nhẹ cái tay, nói: “Không được, hôm nay gia tộc đã sắp xếp cho tui khảo nghiệm ký kết khế ước thông linh thú!”