Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất

Chương 13: Chương 13




Tác giả: Xà Hạt Điểm Điểm

Edit: Diễm Thiếu

Chương 12

Tối chủ nhật Hà Sơ Tam xem lịch, phát hiện ra thứ sáu tuần sau đi xem phim chính là ngày mồng một tháng sáu, tiết thiếu nhi của lão đại xã hội đen.

Hà ba đi vệ sinh trước khi đi ngủ, nghe thấy tiếng con trai đến tiền xu lạch cạch trong phòng.

Hà ba thổn thức trong lòng—— thật không hổ là con ta, dù nghèo vẫn không chậm trễ tán gái!

Chiều thứ sáu hôm đó, Hà Sơ Tam đeo cặp sách, ôm một thùng giấy nhỏ đi vào phòng bida.

Mã tổng quản lý phụng mệnh lão đại, tự mình lái xe đến đón, nhìn thấy Hà Sơ Tam thì ấn còi gọi.

“Ăn cơm chưa?” Tiểu Mã hỏi cậu.

“Chào Tiểu Mã ca.” Hà Sơ Tam vừa ngồi vào ghế sau vừa nói, “Ăn rồi.”

Vì thế Tiểu Mã lái xe đưa cậu về tổng công ty, vừa đánh tay lái vừa đánh giá cậu qua gương chiếu hậu, thật sự nhìn không thấu người này qua khuôn mặt thuần lương này.

“Sắp tốt nghiệp?” Tiểu Mã hỏi.

“Vâng, sang năm.”

“Chuẩn bị làm ngành gì?”

“Tôi học tài chính .”

“Cao tài sinh. Tôi nghe nói lão đại muốn tìm cậu phân công quản lý mấy phòng bida, cậu không đáp ứng?”

“Vâng, tôi sẽ không quản người.”

Tiểu Mã xuy một tiếng,“Không biết thì học.”

Hà Sơ Tam ôm thùng giấy thành thật ,“Tôi ngốc, chỉ biết đọc sách.”

Tiểu Mã trong đầu lại xuy một tiếng, thật mẹ nó giỏi giả bộ! Biết rõ lão đại muốn mượn sức nhà mi vào công ty quản lý tài sản, đùn đẩy quá sạch sẽ đi!

Hai người mang theo ý xấu đến công ty, trực tiếp tiến vào phòng họp dưới văn phòng tổng tài.

Đi vào vừa thấy, ở giữa bàn hội nghị bị người bị dỡ chất đống qua một bên. Hạ Lục Nhất đeo kính đen ngậm điếu thuốc, chân bắt chéo, một bộ tây trang ngồi ở giữa phòng. Trong phòng trừ hắn, còn có hai bảo tiêu A Vĩnh A Bưu cùng với Thôi Đông Đông và một nữ tử trẻ tuổi khuôn mặt bầu bĩnh.

Nghe được tiếng bước chân của Tiểu Mã và Hà Sơ Tam, Hạ Lục Nhất khí phách mười phần phất tay, A Vĩnh lập tức đứng lên kéo rèm cửa sổ xuống, một ánh đèn bật đối diện trên tường, chiếu thành một mảnh sáng trắng lớn!

——Hạ Lục Nhất để người giăng một tấm vải trắng lớn trên đó, ngăn máy chiếu, thành một rạp chiếu phim tư nhân!

Còn phát cho mỗi người một ghế dựa Hawaii, một bát trứng cá, một chén xíu mại, một túi bỏng, một gói khoai tây chiên, thuốc lá và bia lạnh.

Hà Sơ Tam bị một trận này làm cho chấn kinh, ngây ngốc bị Tiểu Mã xách đến bên ghế dựa Hạ Lục Nhất thả xuống, sững sờ nhìn Hạ Lục Nhất đang còn đeo kính đen, “Lục Nhất ca, chúng ta phải xem cái gì?”

Hạ Lục Nhất ngồi dậy, chậm rãi tháo kính đen, nhíu mày đủ kẹt chết một con ruồi, “《 Bố già 》. Không phải chỉ là ***g tiếng Trung thôi sao? Lão tử phái người Quảng Châu làm vài bộ cũng mua đủ. Hôm nay mấy người bồi lão tử chơi tết, tất cả xem xong mới cho đi!”

“…” Hà Sơ Tam.

“Để thằng nhóc nhà mi biết, mẹ nó thế này mới là xem phim!” Hạ Lục Nhất thích ý nằm trên ghế dựa, dụi thuốc lá ném, thuận tay cắm trứng cá lên ăn.

“…” Hà Sơ Tam hoàn toàn bị khí thế bá vương chinh phục.

Điện ảnh đã phát sóng, Hạ Lục Nhất nương theo ánh sáng trắng mờ mờ nghiêng đầu nhìn thấy thùng giấy nhỏ Hà Sơ Tam đặt trên bàn trà, thuận miệng hỏi, “Gì đây?”

Hà sinh viên hơi ngại ngùng nhỏ giọng nói, “Quà sinh nhật.”

Hạ Lục Nhất xuy một tiếng, một bộ “Tên nhóc nhà mi thế mà còn biết tặng quà cơ đấy”, hờ hững nói, “Để đó, tối nay qua câu lạc bộ đêm uống rượu thì mở.”

“Tối nay tôi phải về n…” Hà Sơ Tam bị nhìn chằm chằm đành phải nuốt chữ ‘nhà’ xuống.

—— Hôm nay là sinh nhật hắn không nên cùng hắn đối nghịch. Hà A Tam tự an ủi mình như thế.

“Mẹ nó, mỗi lần đều thích ăn cứng không thích ăn mềm, nhất định phải đánh mới nghe sao, chơi vui ha!” Hạ Lục Nhất mắng cậu.

“Lão đại, đây là rạp chiếu phim nha! Liếc mắt đưa tình thì lên văn phòng lầu trên được không?” Thôi Đông Đông ôm tiểu ca nữ nhỏ của nàng không kiên nhẫn nói.

Hạ Lục Nhất tùy tay ném tăm trứng cá thừa, bị cô hung hãn ném trả về.

《 Bố già 1》là ba giờ,《 Bố già 2》là ba giờ ba mươi phút,《 Bố già 3》cũng là ba giờ, liên tiếp xem là hết chín giờ ba mươi phút. Bọn họ xem từ hai giờ chiều cho đến khi sáu giờ, Thôi Đông Đông thật sự không chống đỡ nổi, nhìn mà muốn ói bèn lôi kéo tiểu ca nữ của cô lẩn mất. Còn mấy đại nam nhân muốn lẩn cũng lẩn không được, Hạ lão đại thoáng nhướn mi, tất cả không dám xê mông…

Một đám có nỗi khổ không dám nói cùng Hạ lão đại tiếp tục xem đến tám giờ ba mươi phút, xem xong bộ thứ hai, mắt thấy Hạ Lục Nhất muốn mở thêm bộ thứ ba, Tiểu Mã quên mình vì anh em, nhảy người nhào đến, quỳ xuống ôm lấy đùi Hạ Lục Nhất: “Lão đại! Thật là chống đỡ không nổi mà! Em không xem! Mấy em gái trong câu lạc bộ đều đang chờ chúng ta!”

Hà Sơ Tam đã nhân lúc phòng tối mà đánh một giấc, bị Tiểu Mã dọa đến, híp mắt mơ màng nhìn sang.

Hạ Lục Nhất cũng đang choáng váng, thấy vậy thì không kiên nhẫn khoát tay,“Cút cút cút, cút hết!”

Tiểu Mã mừng đến chảy nước mắt, xách theo A Vĩnh và A Bưu đầu óc u mê xuống lầu lái xe đi. Hà Sơ Tam trở mình bò lên, tính xách cặp chuồn.

“Trở về!”

“Lục Nhất ca, tôi phải về nhà làm cơm tối cho ba.”

“Ông ta không có tay? Không thể tự mình là? Cùng lão tử đi câu lạc bộ đêm! Đêm nay Lục Nhất ca mời cậu đi chơi tết, khai bao cho cậu!!”

Hà Sơ Tam sợ co cổ, “Lục Nhất ca, không cần đâu.”

Hạ Lục Nhất tùy tay nắm lấy cặp sách, xách lấy cậu, “Bớt nói nhảm, đi !”

“Thật sự không cần mà, Lục nhất ca.”

“Ngậm miệng !”

“Tôi không muốn đi Lục nhất ca……”

“Ngậm miệng !”

“Lục……”

“……” Trừng.

Hà Sơ Tam suy yếu,“Không khai bao, không uống rượu được không? Tôi muốn cùng anh chúc mừng sinh nhật.”

……

Hai giờ sau, Hà Sơ Tam ở trong phòng vệ sinh câu lạc bộ đêm, ói đến chết đi sống lại.

“Đúng là phế vật!” Hạ Lục Nhất ở bên ngoài mắng cậu, trong lòng ôm một cô gái tới bồi rượu, “Mới hai bình đã không xong! Còn chơi được cái gì chứ!”

Tiểu Mã, A Vĩnh, A Bưu, Thôi Đông Đông, mỗi người trong lòng kéo đi một hai cô gái, oanh oanh yến yến rắn chuột một ổ, nửa tỉnh nửa say dựa vào ghế sô pha. Tiểu Mã uống nhiều nhất, mặt đỏ ngầu hét lớn phụ họa, “Đúng đó! Còn chơi được cái gì chứ!”

Thôi Đông Đông đã đưa tiểu ca nữ về nhà, lúc này ôm hôn mỹ nhân trong lòng, nói: “Đều đã đi vào nửa giờ rồi, không chết trong đó rồi chứ?”

“Mặc kệ hắn chết hay không!” Hạ Lục Nhất nói: “Tiểu Mã ! Hát tiếp!”

Tiểu Mã lên tiếng đáp, nắm lấy micro, nâng cao giọng hát, một trận quỷ khóc sói tru! A Vĩnh cắt bánh ga tô ba tầng, Hạ Lục Nhất dẫn đầu cầm một khối nã pháo về phía Thôi Đông Đông! Thôi Đông Đông phản kích mạnh mẽ, hô to “Xử lý lão đại các ngươi chính là đại tỷ này!” rồi chỉ huy một đám oanh oanh yến yến dùng bơ tập kích Hạ Lục Nhất! Hạ Lục Nhất mang theo A Vĩnh A Bưu khởi xướng tổng tiến công, căn cứ theo nguyên tắc áp đảo, cùng quần nương tử quân trên sô pha loạn thất bát tao thành một đoàn……

Tiếng loa rung trời chiến vang, dưới ánh đèn năm màu rực rỡ nhảy múa điên loạn, tiếng Tiểu Mã rống lên bài 《 Đàn ông chân chính》——

Làm đàn ông chân chính,

Là phải gánh vác đau khổ và ngã lòng!

Đoạn tình cảm yêu người này,

Ai lại không thương tâm chuyện cũ!

Hà Sơ Tam cách một cánh cửa, xé một khăn giấy che ngoài miệng, tiếng ca tiếng cười đùa hỗn loạn bên ngoài, tim cậu cũng đập loạn chấn vang!

Chưa từng bị kích thích cường liệt như thế, khiến màng tai cậu đau đớn. Đầu óc cậu choáng váng, dựa vào cửa ngồi xuống, trong một mảnh mê muội nghe thấy tiếng hát cuồng loạn ấy…

Làm người đàn ông chân chính,

Làm người chung quy vẫn phải chết một lần!

Không cần phải nói đạo lý tới ta!

Hào kiệt vốn chính là kẻ điên!

Hà Sơ Tam che lỗ tai ôm đầu, mơ màng cứ như vậy thiếp đi.

……

Không biết qua bao lâu, cửa phòng vệ sinh bị người từ bên ngoài đẩy ra. Hà Sơ Tam hôn mê đổ về phía trước, đầu suýt nữa cắm vào trong bồn cầu. Hạ Lục Nhất mang theo cặp sách nhỏ của Hà Sơ Tam, nhanh chóng xoay tay đóng cửa, cài khóa. Sau đó ném cặp sách xuống chân Hà Sơ Tam, đi đến bồn cầu tiểu, vừa sờ khóa quần vừa đạp Hà Sơ Tam ở bên, “Này, uống chết?”

Hà Sơ Tam đỡ tường đứng lên, hai mắt lờ mờ, dừng một hồi lâu mới nói: “Không có, không say, tôi đều ói ra.”

“Đừng ra ngoài,” Hạ Lục Nhất nói, rào rào thả nước, kéo khóa quần, đi đến bồn rửa tay vặn vòi nước.

Đáng tiếc tay hắn đều cào vào hư không, không thuận lợi bắt lấy vòi nước, vô cùng khó chịu “đệt “ một tiếng.

Lúc này Hà Sơ Tam mới phát hiện vị lão đại này nhìn như lạnh lùng nhưng đã say không hề nhẹ. Cậu chỉ đành tiến lên giúp hắn vặn vòi nước, sau đó bắt lấy móng vuốt đang chới với trong không khí, nhắm vào vị trí nước chảy, thay hắn rửa tay.

Hạ Lục Nhất tròi sinh uống rượu không lên mặt, trên mặt không đỏ, mắt nửa nhắm nửa mở, chậm rãi nói: “Bên ngoài đến vào huynh đệ khác, đừng để họ thấy cậu.”

Tiếng ca bên ngoài vẫn náo nhiệt, mơ hồ còn nghe thấy vài giọng nói của bọn nam tử xa lạ. Hạ Lục Nhất đỡ bồn rửa tay yên lặng một lát, như lầm bầm nói: “Một kẻ là ‘Hồng côn’ là người lão Cát. Một kẻ là ‘Giày rơm’ là người Nguyên thúc, đều không phải người mình, không đảm bảo.”

Hà Sơ Tam nhìn hắn đã có phần đứng không vững, tiến lên đỡ, “Lục Nhất ca, anh ngồi lên bồn cầu nghỉ chút đi.”

Hạ Lục Nhất khoát tay tránh cậu, đạy nắp bồn cầu, tự mình ngồi xuống, dùng tay ướt lau mặt, nói: “Sau này vạn nhất xảy ra chuyện, tôi không có ở đó, Tiểu Mã chỉ đủ đảm bảo hắn, cậu đừng tìm hắn, đi tìm Thôi Đông Đông, cô ấy có thể bao bọc cậu. Hôm nay tôi mang cậu đến, cô ấy biết cậu là người mình.”

“Tôi không có việc gì , Lục nhất ca.”

Hạ Lục Nhất cười lạnh một tiếng,“Cũng đúng, mẹ nó, cậu chính là tiểu hồ ly, còn xảy ra chuyện gì chứ? Quen biết lâu như vậy, bái đường còn không chịu, nuôi không nổi lại thích tự tìm chết!”

“…” Hà Sơ Tam không biết nói gì, cúi đầu nhìn vệt nước trên trán hắn. Vài giọt nước lấp lánh đang dọc theo đường cong gò má thanh lãnh của hắn, chậm rãi chảy xuống cằm.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cửa cấp bách: “Lão đại? Anh mau ra đi! Các huynh đệ nhịn không nổi rồi!”

“Lão đại đi WC mà dám thúc? Cút!” Hạ Lục Nhất hét to một tiếng.

“Không nín được mà lão đại! Xin anh thương xót!” Một đám ma men bên ngoài ỷ vào pháp không trách chúng, liều mạng cào cửa.

Hạ Lục Nhất đỡ tường đứng lên, vỗ lên vai Hà Sơ Tam.

Hắn đi qua kéo cửa WC, không đợi người bên ngoài nhìn rõ đã đạp một cước đi ra ngoài!

Bên ngoài một đám ngã trái ngã phải kêu thảm thiết: “Ai nha !”“Ai nha !”

Hạ Lục Nhất xoay tay đóng cửa, Hà Sơ Tam lập tức móc cửa khóa lại, bên trong lỗ tai còn nghe được bên ngoài Hạ Lục Nhất nói: “Bồn cầu đổ, đi cách vách!”

“Nhất định là lão đại phun ra ngoài, không muốn chúng tôi vào xem!”

“Con mẹ chúng mày không muốn sống hả? Tất cả quỳ sô pha cho lão tử, mông nâng lên! Đông Đông, lấy gậy cho tôi!”

“Nhịn tiểu không thể đánh, lão đại! Bằng không sẽ tiểu ra sô pha!”

“Đúng đó lão đại!”

“Em tiểu vào bình hoa được không? Em thấy bình hoa trong rất giống JY!”

“Cút cút chút!”

Hà Sơ Tam nghe tiếng huyên náo bên ngoài, dựa vào cửa WC ngồi xuống, thò tay cầm lấy cặp sách, lấy ra một quyển tác phẩm vĩ đại.

Cậu xoa xoa mắt mờ, cúi đầu bắt đầu đọc sách.

……

Hà Sơ Tam tập trung tinh thần lật được một phần ba cuốn sách, từ một đống từ tiếng anh thoát ly ra, lúc này mới phát hiện bên ngoài khá an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nhạc đệm nhỏ.

Cậu đưa mắt nhìn qua khe cửa, sau đó bỏ sách vào trong cặp, cẩn thận dè chừng mở cửa.

Mấy nhân mã Kiêu Kỵ đường đều tự bỏ mình, phơi thây trong đống vỏ rượu, nằm ngổn ngang trên mặt đất, trên sô pha, trên ngăn tủ, trên TV… Ngay cả có người bị treo lên giá móc, sau cổ áo bị mắc vào giá, say khướt nheo mắt, mũi chân điểm điểm trên mặt đất như cương thi nhảy bật.

Hà Sơ Tam cẩn thật vượt qua A Vĩnh và Tiểu Mã đang ôm nhau, hỗ trợ rút đầu A Bưu từ nửa vỏ dưa hấu, tìm bốn phía đều không thấy Thôi Đông Đông —— tám chín phần là bị tức nước, lui trận về phòng WC.

Cậu rón rén tay chân đến gần Hạ Lục Nhất đang ngồi giữa sô pha, Hạ Lục Nhất nhắm mắt thẳng lưng ngồi, hai tay đặt trên đùi, là tư thế tọa ỷ của hoàng đế. Giữa ngón tay trái còn kẹp điếu thuốc đã rụi một nửa.

Hà Sơ Tam cúi lưng, cẩn thận muốn rút điếu thuốc sắp đốt đến ngón tay kia ra, thình lình Hạ Lục Nhất mở miệng nói chuyện, dọa cậu nhảy ngược!

“Tôi nói cậu đi ra?”

“Lục Nhất ca.” Hà Sơ Tam vừa chào hỏi, vừa tiếp tục đánh bạo tách mở tay hắn, rút điếu thuốc kia—— đúng là sắp đốt vào tay rồi.

Cậu vừa nhấc đầu, Hạ Lục Nhất nheo mắt, vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra là say hay là tỉnh.

“Đều say rồi?” Hạ Lục Nhất hỏi.

Hà Sơ Tam nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có người sống, “Vâng.”

“Mẹ nó, một đám phế vật,.” Hạ Lục Nhất mắng. “Giờ mà có người tìm đến cửa, đều diệt tận gốc lão tử!”

Hà Sơ Tam muốn nói không phải còn có anh ở đây sao, thì thấy Hạ Lục Nhất đứng dậy, kết quả lại bổ nhào xuống bàn trà—— “Đông!!”

“……”

Hà Sơ Tam yên lặng không nói gì, bới Lục Nhất ca bị đập trong đống đồ hoa quả ra, đỡ ngồi tạo hình lãnh tụ tọa đường lên ghế sô pha, sau đó xé khăn giấy lau mắt cho hắn, “Lục Nhất ca, anh cẩn thận chút, đừng lộn xộn .”

“Tôi không sao!” Hạ Lục Nhất phản đối khoát tay. “Quà cậu đưa đâu? Lấy ra đây cho tôi xem.”

“Mai rồi xem…” Hà Sơ Tam nói, phán định dưới tình trạng này hắn không thể đánh người mà muốn khống chế.

ắn dưới trạng thái này nhìn xác định vững chắc muốn khống chế không được tước nhân.

“Đệt! Lấy ra!” Trên chóp mũi Hạ Lục Nhất còn có vụn giấy, mắng vô cùng khí thế.

Hà Sơ Tam chỉ đành tránh ra vài bước, từ trong đống vỏ chai bới ra thùng giấy nhỏ của mình.

Hạ Lục Nhất cào hai phát không mở ra được, giơ một tay lên, lung lay nhẹ bẫng, muốn ném thẳng xuống đất.

Hà Sơ Tam vội vàng ‘cứu giá’, lấy con dao cắt bánh nhỏ trên bàn, vạch vài cái rồi trình đến tay Hạ Lục Nhất.

Hạ Lục Nhất híp mắt, mở thùng giấy được đóng gói như bảo bối kia ra, tay thò vào sờ soạng cả buổi —— cuối cùng chỉ lấy ra được một tấm thiệp chúng mừng, trên đó còn vẽ một chiếc bánh ga tô xấu xí.

Còn cẩn cẩn thận thận viết lên sáu chữ, “Mùng một tháng sáu vui vẻ.”

“……”

Hạ Lục Nhất niết tấm thiệp chúc mừng hồi lâu, mặt không đổi nhìn về phía Hà Sơ Tam.

“Tôi muốn tặng anh một cái bánh sinh nhật lớn như vậy, nhưng không đủ tiền.” Hà Sơ Tam rũ đùa, thành thật thừa nhận, “Đành phải đưa giấy trước, đợi sang năm tôi đi năm rồi bù lại cho anh sau.”

“…”

Hà Sơ Tam thong thả niết tấm thiệp rồi dựa vào sô pha, nhắm mắt lại, quay đầu nhìn ánh đèn sáng lấp lóe trên đỉnh đầu hít sâu: “Hà, A, Tam, cậu ăn chắc lão tử sẽ không băm chết cậu?”

Hà Sơ Tam rầu rĩ cười: “Ừm.”

“Ừm cái con mẹ mày!” Hạ Lục Nhất hữu khí vô lực đạp cậu một cước.

Hắn bị Hà Sơ Tam chọc điên đến đến thanh tỉnh vài phần, đỡ sô pha lắc lư đứng lên ——lần này là đứng vững vàng ——cầm thiệp chúc mừng tùy tiện vo thành nhúm rồi nhét vào trong túi quần, nhấc cặp sách của Hà Sơ Tam lên, “Đi, lão tử đưa cậu về nhà… mẹ nó, thấy mà phiền.”

“Không cần, tự tôi về…” Hà Sơ Tam muốn nói.

“Nửa đêm ba giờ về thế nào? Bò về?”

Hà Sơ Tam á khẩu không trả lời được, chỉ đành bị hắn tha đi, vốn tưởng rằng hắn cùng lắm là gọi người đưa mình về. Kết quà bị kéo một đường đến bãi đỗ xe, trơ mắt nhìn Hạ Lục Nhất lắc lư kéo cửa xe, ngồi vào chỗ lái…

——Này còn không bằng tự bò!

“Lục nhất ca tôi gọi người đưa anh về trước!” Hà Sơ Tam vội vàng khuyên can.

“Gọi cái rắm! Đi ra ngoài xem còn phải gọi người sao?! Lên nhanh cho lão tử!”

“Không được thật mà, Lục Nhất ca, anh uống say không thể lái xe! Nhanh ra đi…”

Hạ Lục Nhất mặt không đôi kéo ngăn kéo xe, rút súng, bẻ chốt, “Lên hay không?”

Hà Sơ Tam nhìn họng súng đen thui kia, chớp mắt, “Anh sẽ không nổ súng với t…”

“Phang——!!”

“…” Hà Sơ Tam mồ hôi ròng ròng và một cái động trên tường sau lưng.

Trong lòng Hà Sơ Tam có mười vạn tuấn mã phi nhanh, ôm cặp sách cương mặt ngồi vào ghế phó. Hạ Lục Nhất lập tức đạp chân ga, Hà Sơ Tam đã xác nhận đời này mình vô duyên gặp lại ba ba…

“Lục Nhất ca, phía trước có đèn đỏ!”

“Câm miệng! Lão tử biết!”

“Lục Nhất ca, chỗ này chỉ có thể quẹo phải!”

“Câm miệng! Lão tử biết!”

“Lục Nhất ca, cẩn thận cột điện!”

“Câm miệng! Lão tử biết!”

“Phía trước có người! Lục Nhất ca!!”

“Câm miệng! Lão tử biết!”

“Chúng ta đi qua con phố này ba lần rồi… Lục Nhất ca…”

“Câm miệng… Tôi đang nghĩ đi thế nào…”

“…”

Hết chương 12.

Khi bật bài《 đàn ông chân chính》, nghe đến đoạn:

Đoạn tình cảm yêu người này,

Ai lại không thương tâm chuyện cũ!

Tôi: *gào thét* Thanh Long lão đại của em!!! QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.