Tác giả: Xà Hạt Điểm Điểm
Edit: Diễm Thiếu
Chương 14
Hạ đại lão dẫn theo mấy trăm nhân mã Kiêu Kỵ đường liên tục chèn ép Phì Thất, cửa tiệm nhà hàng mới mọc lên như nấm, sinh ý hưng thịnh đã qua một năm nay. Đến cuối năm, Thôi Đông Đông làm chưởng quỹ tính toán hết một lượt, từ lão đại đến mã tử, tất cả buôn bán đều lãi đến bồn đầy bát đầy. Ở đêm giáng sinh, Hạ Lục Nhất bao một câu lạc đêm nhà mình mở đại hội ăn mừng, mời các vị trưởng laoc và mấy huynh đệ, hồng bao phát lớn, vui chơi suốt đêm.
Hắn là mắt sắc, tâm ngoan, lão đại thủ độc, đối ngoại dứt khoát, ngoan đánh ngoan vớt, đối nội lại đi đường thần dân, vô cùng hào sảng hào phóng, bình dị gần gũi, tiền mặt gậy to thay nhau phục vụ, mặc kệ mấy nhân mã chưa bị hắn quản giác vẫn dễ bảo, đều ngước lên nhìn long đầu hắn. Các vị trưởng lão đối với hắn đều biểu hiện ưu ái có thừa, hồng bao thật dày vừa đến tay, tất cả đều khen ngợi không dứt đối với hắn.
Chỉ là trưởng lão tuổi ít nhất, tư lịch khá nhỏ – Cừu thúc, lúc kính rượu còn nhỏ giọng nói riêng với hắn: “Tiểu Lục, giờ cậu gây thù quá nhiều, vẫn nên cẩn thận làm đầu. Chung quy Phì Thất lăn lộn trong giang hồ đã vài chục năm, có thể ngồi ở vị trí ngày hôm nay cũng không thể xem nhẹ.”
Hạ Lục Nhất cười ha ha, giơ chén rượu lớn tiếng cám ơn,“Nâng chén Cừu thúc chúc lành! Năm sau công ty nhất định xuôi gió xuôi nước, đại triển hoành đồ!”
Hắn ngửa đầu cạn ly rượu này, thấp giọng nói,“Cừu thúc, cám ơn ngài, Tiểu Lục không hiểu chuyện, về sau còn phải nhờ lão nhân gia chiếu cố thêm.”
Sau đó hắn lần lượt mời các vị trưởng lão, rồi bị đám thủ hạ vây quanh đến, chúng tinh củng nguyệt, ca ngợi không ngừng. Tiểu Mã lên đài đảm đương MC, từ ngữ lại quá thiếu thốn: “Tôi phải cám ơn công ty, cám ơn lão đại, cám ơn các vị trưởng lão, cám ơn các vị huynh đệ tỷ muội, đã cho Tiểu Mã tôi một cơ hội, có thể hối cải, làm người một lần, không đúng! Có thể đảm đương quản lý, đem công ty đi đến đỉnh cao ánh sáng… Hiện giờ tôi có tất cả thành tựu, đều không thể rời bỏ người đào tạo tôi, đề bạt tôi – lão đại của tôi! Lão đại nhà chúng ta là người hào phóng, không thích nhất là mấy người chơi không tận hứng! Chúng ta cũng đừng chơi không tận hứng—— tôi đề nghị! Mỗi người chúng ta ở đây đều kính lão đại một ly!”
Bị chen dưới đài – Hạ Lục Nhất xanh mặt, ném ly rượu muốn trèo lên đập người—— mỗi người một ly?! Vương Bát Đản mày muốn lão tử uống chết?!
Tiểu Mã vừa ném microphone chạy trối chết, còn không quên xả cổ họng rống một câu,“Các huynh đệ! Lão đại ở nơi này! Hãy bám chắc cơ hội i i i!!!”
Hạ Lục Nhất chưa kịp bắt lấy góc áo đã bị mọi người ùa đến kính rượu.
“Lão đại lão đại! Đến đến em kính anh một ly!”
“Rót đầy rót đầy cho lão đại đi, đừng lo, lão đại nhà tôi ngàn ly không say!”
“Lão đại hồng phúc tề thiên! Lão đại vạn tuế!”
“Lão đại là idol của tôi!”
“Lão đại vợ tôi muốn anh chụp hình ký tên một bức! Không thì đêm nay cô ấy không để tôi vào cửa! Xin lão đại thương xót…”
“Đệt! Đừng cởi quần áo lão tử! Đừng sờ loạn! Chúng mày đến kính rượu hay ăn đậu hủ hả! Đều cút cút cút cút cút——!”
Bên này Hạ lão đại độc thân lực chiến vài chục đại hán, chen chúc hỗn loạn thành một đống, thảm thương không đành nhìn, bên kia trưởng lão lại ôn hòa, vài vị trong bang đi đến kính rượu, Thôi Đông Đông thuận theo tước bối, mi mục anh tuấn nâng ly rượu, cùng Nguyên thúc chuyện trò vui vẻ.
“Nha đầu, một năm này vất vả con rồi.”
“Quá khen, không vất vả không vất vả.”
“Bào Tử làm việc chỗ con thấy thế nào?”
“Thông minh hiểu chuyện, có tiền đồ có tiền đồ.”
……
Tiệc ăn mừng tại lúc oanh ca yến hót, cười to ồn ào đến cao trào, mấy vũ nữ thoát y trên đài lắc mông theo từng điệu nhạc nhẹ nhàng, mỗi lần thoát một kiện quần áo đều muốn lão đại uống một ly. Các chư vị hảo hán dưới đài vui vẻ tán đồng, cầm bình rượu đi tìm lão đại, diiii lão đại đâu rồi! Lão đại đâu rồi!!
Thôi Đông Đông tươi cười vẫy biệt với vài uynh đệ, lấy lý do đi vệ sinh mà ra khỏi đại sảnh, vừa mới tới wc thì phát hiện một tên thủ hạ nhào vào trong bồn cầu ụa ụa nôn loạn.
“Này, đây là wc nữ! Muốn phun thì qua bên kia!” Thôi Đông Đông ghét bỏ đá gã một cước.
Tên này đầu óc mê muội liếc qua cô, lại quay đầu nhìn bốn phía, vô cùng hoang mang cân nhắc cả buổi: “Không sai mà, đây là wc nam, Đông Đông ca chính anh cũng không phải đang ở… a a a a!!! Đông Đông tỷ em sai rồi! Em sai rồi! Tha mạng a a a a !”
“Ba ba ba ba ba ba !”
Năm phút đồng hồ sau, Thôi Đông Đông mặt không đổi buông ống hút cao su bồn cầu xuống, kéo tên nhóc bị đánh thành đầu heo ném ra wc.
Lại năm phút đồng hồ sau, cô chỉnh lại dung nhanh, kiểu tóc bóng loáng, tây trang phẳng phiu đi ra, nhìn cũng không nhìn đại sảnh đã biến ảo thành địa ngục trần gian, đi theo hành lang lên văn phòng tổng tài ở lầu hai.
Hạ Lục Nhất thân trần, ngả ngưởng người nằm trên sô pha, dưới chân còn ném bừa hai kiện áo khoác và áo sơ mi bị xé ránh như lũ tạt, một chiếc khăn lông ướt đắp trên mặt hắn.
“Moẹ nó, một lũ vương bát đản… Dám đóng cửa phóng hỏa lão tử, tất cả đều thiêu cháy…” Nghe được Thôi Đông Đông tiến vào, hắn hữu khí vô lực mắng,“Rót nước……”
Thôi Đông Đông mở ngăn tủ đổ một ly rượu đỏ, Hạ Lục Nhất chầm chập ngồi dậy, vừa thấy ly thì xanh mặt, “Đệt! Tôi uống muốn phun rồi! Còn uống?!”
“Thì đây, muốn uống thứ khác thì tự mình xuống lầu mà lấy.”
Hạ Lục Nhất đắp khăn lên mặt, ngã thẳng tắp về, “Cô nhìn tôi chết đi! Không nghĩa khí, táng lương tâm…”
“Được rồi được rồi, bao tuổi rồi mà còn làm nũng gì chứ!” Thôi Đông Đông nói, ấn số gọi, “Hai ly trà chanh, hai bát mì vằn thắn.”
Chờ đến khi nhân viên đem thức ăn lên, Hạ Lục Nhất bò lên uống ừng ực nửa ly trà chanh, mới có khí lực mắng trở về,“Đệt mẹ nó, tôi làm nũng chỗ nào?”
Thôi Đông Đông vừa hút xì gà vừa dùng chiếc đũa trộn mì, không chút để ý nói,“Mẹ tôi sớm chết, vào tối nay của mười mấy năm trước, nhiễm bệnh giang mai không đi trị.”
Hạ Lục Nhất và cô không có ấn tượng tốt gì về cha mẹ ruột, nghiêm túc an ủi: “Đáng chết! Mẹ nó, cái tiện nhân sinh xong không nuôi ấy, tám tuổi đã bán cô cho biến thái.”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh đừng có thao bà ta, có bệnh giang mai.”
“…”
Hai vị lão đại có không tuổi thơ, xui xẻo ngồi trên sô pha, uống trà chanh xì xụp ăn một bát mì lớn, cuối cùng cũng xem như lấp đầy bụng —— vừa rồi ở dưới lầu xã giao, đều đói điên rồi. Cơm no rượu say, bắt đầu xỉa răng nói chính sự.
“Nguyên thúc tìm cô nói cái gì ?” Hạ Lục Nhất lười biếng dựa vào sô pha.
“Muốn đề bạt Bào Tử làm ‘quạt mo’.” Thôi Đông Đông nói: “Tôi thấy lão ta vẫn không yên lòng chúng ta làm việc, muốn gắn thêm mấy cái mắt vào.”
Hạ Lục Nhất cười nhạo một tiếng: “Không yên lòng? Không yên lòng thì tự lão đến, tuổi đã vậy rồi còn muốn khoa tay múa chân !”
“Tôi thấy lão không có dị tâm, chỉ lo anh phá đổ công ty, liên lụy đến lợi ích lão. Tóm lại gần đây anh và Phì Thất huyên náo quá lớn, Phì Thất và Sa Gia Tuấn tìm mấy lão đại khác ăn cơm chuyện gì lão cũng đều nghe được. Giờ còn không biết ý các bang phái khác thế nào, nếu họ muốn liên hợp đối phó chúng ta, xác thật không dễ làm.”
Hạ Lục Nhất ra tay hung ác, chậm rãi vê điếu thuốc thành mảnh tàn, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, “Tên Phì Thất đó, tôi nhất định phải giết chết, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Chuyện khác, tôi tự có chừng mực. Mấy lão già bọn họ, ánh mắt thiện cẩn, co đầu rụt cổ, khó trách không làm lên chuyện lớn gì.”
Thôi Đông Đông nở nụ cười,“Làm được thì tốt, tôi cũng chướng mắt Phì Thất. Vài vị trưởng lão bên kia tôi sẽ đi trấn an, chỉ là Cát lão cắm vào ‘hồng côn’ anh thấy sao? Tên nhóc kia chọc không ít chuyện, tôi thấy bọn dạng hắn có vẻ muốn tranh công.”
“Tùy hắn.” Hạ Lục Nhất nói “Lần sau đánh Phì Thất để hắn làm tiên phong.”
Thôi Đông Đông ngậm thuốc lại cười cười, ngầm hiểu.
“Phì Thất và trưởng lão đều không tính là gì.” Hạ Lục Nhất nói, “Tôi lo việc Sai lão.”
“Sao?”
“Tháng trước phát hồng bao, có một tham trưởng mới đến không chịu nhận.”
“Không thu thì buộc gã thu, đổ xăng quăng đạn, chúng ta cũng không phải chưa từng làm.” Thôi Đông Đông nói.
“Cái này không tiện làm lớn.” Hạ Lục Nhất nói, “Là cháu phó trưởng phòng cảnh vụ, hậu đài vững chắc, lòng dạ cao, Hoa tham trưởng đều khuyên đừng động hắn.”
“Ha? Chức vụ gì?”
“Thanh tra tập sự, không tính là gì. Thế nhưng Hoa tham trưởng sang năm phải về hưu, người tuyển kế tiếp chưa rõ, tôi lo có chuyện xấu.”
Tên Hoa tham trưởng chỉ là nhã xưng ở người giang hồ, chân thân chính là một vị chánh thanh tra khu Đông Cửu Long. Nhiều năm qua thu hồng bao, tha thiết quan tâm mấy huynh đệ xã hội đen, phù hộ tài nguyên mọi người cuồn cuộn, lão ta một khi buông tay mà đi, thì không biết bao lão đại đêm không thể chợp mắt, tương tư thành tật.
Hạ Lục Nhất và Thôi Đông Đông phân ra hai bên ghế sô pha, đối với vụn mì trong bát, trầm tư một lát, cuối cùng hai người thì thầm trao đổi một trận, đánh nhịp quyết định, xem như đạt thành gian kế.
Vài ngày sau, cô ca sĩ nhỏ mà Thôi Đông Đông nuôi kia biến hóa nhanh chóng, hóa thành ‘em họ’ Thôi Đông Đông di dân Mĩ quốc trở về Hongkong thăm người thân, mới đến địa lục chưa quen, ở quán bar gặp mấy lưu manh xâm phạm, may mà có một thanh tra tập sự tan tầm đi qua gặp chuyện bất bình, anh hùng cứu mỹ nhân thành một đoạn giai thoại. Về sau giai thoại thành sấm, thanh tra trẻ tuổi và ‘em họ’ lâu ngày sinh tình, đang lúc đêm xuân dâng trào thì bị ‘ông xã’ của ‘em họ’ cũng di dân từ Mĩ về bắt gặp, dẫn người ẩu đả chà đạp sau còn chụp mấy tấm 18+, lại còn vơ vét hết tài sản… Chuyện còn lại tác giả lười viết nên tính sau.
Lại nói trở về, vị vai chính biến mất trong một thời gian ngắn gần đây – Hà Sơ Tam. Vị này trong buổi sáng hôm sau, vì được nghỉ ngày lễ giáng sinh, không cần phải thực tập và làm xông nên sớm đến vác cặp sách đến trường, trả mấy quyển sách mượn trong thư viện. Sau đó bưng hai chén trứng cá ngồi canh cổng phòng bida đang nghỉ kinh doanh.
Đến lúc giữa trưa thì Hạ Lục Nhất tự mình lái xe tới, đánh một cái ngáp mở cửa cuốn phòng bida, mang cậu vào cửa: “Đến lúc nào?”
Đã ăn xong hai bát trứng cá – Hà Sơ Tam rầu rĩ nói: “Sáng nay. Tôi đợi anh ba giờ.”
“Tôi bảo cậu đến sớm vậy sao?” Hạ Lục Nhất nói, mở tủ lạnh, lấy một coca ném cho cậu.
Hà Sơ Tam cúi đầu mở lon, trong lời nói mang theo ủy khuất: “Anh nói là sáng nay.”
“Chỉ cần chưa ăn cơm trưa thì đối với Lục Nhất ca cậu đều là sáng.” Hạ Lục Nhất dùng gậy bida đập đầu cậu, thế mà lại đi trông cậy vào ‘sáng sớm’ của lão đại!
“Cất cặp đi, ăn cơm trước.” Hạ Lục Nhất dùng gậy bida khều vào cái cặp sách đã lâu không thấy.
Hai người đóng cửa cuốn, sánh vai vừa đi vào phía quán ăn gần đó vừa nói chuyện phiếm: “Mà cậu có ngu không vậy, chờ những ba giờ? Lại không gọi cho tôi? Chậc, quên, cậu không có điện thoại. Lục Nhất ca đưa cho cậu một cái, mai qua lấy.”
“Tôi…”
“Còn dám nói không lấy tiền xã hội đen thì đợi lát nữa đứng qua một bên nhìn lão tử ăn!”
“Tôi muốn nói là tháng sau công ty sẽ cho tôi một chỗ phù hợp.”
“Ông chủ thích cậu như vậy? Muốn nhận cậu làm tiểu bạch kiểm?”
“Tôi làm chức vị mỗi người đều có, là liên hệ với khách hàng.”
“Tiền đồ lớn nha Hà A Tam! Tinh anh ha? Nhân viên gọi điện thoại? Hù ai hả?”
“…” Hà Sơ Tam cạn lời thở dài, ra vẻ “Anh không tin cũng được”.
Hạ Lục Nhất không quen cái bộ dạng vẻ ông cụ non này, bèn giơ tay cào tung tóc cậu, đổi đề tài nói, “Đêm giáng sinh tối qua thế nào? Chúc mừng cùng ba chưa?”
“Ba nói là tết giặc tây, ông không chúc mừng.”
“…”
“Lục nhất ca, tết âm lịch anh qua nhà tôi được không? Ba cũng đồng ý rồi. Tôi làm sủi cảo cho anh ăn.”
“Mẹ nó, tôi tự mình không về nhà mà qua nhà cậu? Còn cần ba cậu đồng ý?!”
“Tôi hỏi Tiểu Mã ca rồi, hắn nói hắn về Quảng Châu, Đông Đông tỷ cùng bạn gái qua Thái Lan chơi, bọn họ đều nhờ tôi chiếu cố anh.”
“…” Chiếu cố cái con mẹ chúng mày! Một lũ vương bát đản không có nghĩa khí!
“Đến đi, Lục nhất ca?”
“…… Hừ.”
Hai người ăn một bữa cơm dưa, bọc một túi trứng gà rồi từ từ vừa về vừa ăn. Kéo cửa cuốn lên, Hà Sơ Tam quen thuộc lau mặt bàn, dọn bóng còn phòng ngừa mà hỏi: “Anh sẽ không gọi mỹ nhân đến chứ?”
Hạ Lục Nhất vắt chân ngồi trên ghế lão bản ăn trứng gà, “Gọi mẹ cậu ấy! Lần trước Thôi Đông Đông mang người đẹp thượng đẳng từ phố mỗi lần hai ngàn đồng, lão đại cũng không giảm giá! Lần trước cậu lãng phí lão tử hai ngàn đồng, còn chưa tính sổ với cậu đâu!”
Tên nhóc này quay lưng với hắn đang dọn mặt bàn, nghe vậy thì bắt đầu rung vai nghẹn cười, nhìn Hạ Lục Nhất hỏa khí đại phát, nâng chân dàiđạp một cước lên mông cậu!
Hà Sơ Tam trên môn in dấu chân, ghé trên bàn, cánh mông cong cong, có thể nói là ‘phong tình vạn chủng’ quay đầu nhìn hắn: “Lục nhất ca, anh nói muốn đánh bóng bàn, qua đây đi.”
Thật cmn thiếu thao! Không đúng! Phi!!!
Lão tử mới không muốn thao cậu ta! Hạ Lục Nhất vừa phỉ nhổ vừa ném túi trứng gà đi qua, hồn nhiên không biết tạo hình của mình lúc này cũng là ‘phong tình vạn chủng’, cánh mông cong cong: “Nhìn kỹ!”
Tầm mắt Hà Sơ Tam chịu không được mà yên lặng dọc theo đường eo đến cánh mông cong nẩy tròn trĩnh kia, vụng trộm nuốt nước miếng.
“Ừm, nhìn kỹ.”
Trong mấy ngày nghỉ này, trên phố lớn ngõ nhỏ treo đầy hình ông già noel râu bạc, các quán thường chật ních người ăn uống và mua sắm, trong công viên và khu vui chơi có mấy cặp đôi xếp thành hàng dài, khắp nơi đều là một mảnh náo nhiệt rộn ràng. Hai vị nhà này lại trốn trong phòng cửa cuốn ngăn tiếng nhạc nhộn nhịp, đánh bóng bàn cả một buổi chiều.
Hà Sơ Tam bị Hạ Lục Nhất chà đạp cả một năm, kỹ thuật cũng tăng hẳn lên. Tay phải Hạ Lục Nhất không dùng được lực, kỹ thuật khốc huyễn cuồng duệ thỉnh thoảng sẽ không còn nhạy như trước. Hai người ác chiến một hồi lâu sau, cuối cùng Hạ Lục Nhất phá lệ thua mất mấy chục điểm.
Hạ lão đại ném vợt bóng bàn, thoải mái khai triển ý đồ chơi xấu: “Đến giờ ăn cơm rồi, đi thôi, tôi mang cậu đi ăn cơm Tây.”
“Đã thương lượng rồi, ai thua người đó nấu cơm.” Hà Sơ Tam nói, “Giờ còn chưa đặt chỗ ở nhà hàng Tây mà.”
“Tôi chỉ biết nấu mì! Đánh bóng cả một buổi chiều chỉ ăn mì thôi á?”
“Anh nấu mì, tôi làm gà hấp muối và bánh lọc củ cải, được không?”
“Cậu làm gà hấp muối?”
“A Hoa thẩm dạy tôi vài lần.”
Hạ lão đại tiếp tục mưu đồ chơi xấu, “Gà hấp muối cùng cơm ăn cũng ngon.”
Hà Sơ Tam chớp mắt, “Lục Nhất ca, anh nói mà không giữ lời sao?”
Trên mặt Hạ Lục Nhất trắng xanh đổi liên tục, “… Xách cặp lên đi!”
Hai người lần lượt lên xe, Hà Sơ Tam hơi khó hiểu, “Lục Nhất ca. sao anh sợ nấu cơm như vậy?”
“…” Hạ Lục Nhất ậm ờ nói một câu.
“Gì cơ?”
“Tôi từng nấu cơm ch… khụ… cháy bếp.” Hạ Lục Nhất.
“…” Mọe nó, tiểu hồ ly này dùng ánh mắt phức tạp và quỷ dị này nhìn hắn, nhìn đến mức tay lái Hạ Lục Nhất đều lái không được.
“Tôi nấu cơm cháy nổ phòng! Cháy ba tầng! Tất cả quản gia và người giúp việc đều nhảy xuống bể bơi! Đã được chưa?!” Hạ Lục Nhất thẹn quá thành giận đập còi xe.
“…” Hà Sơ Tam.
“Con mẹ nó, run cái rắm! Có gan thì cười ra tiếng cho lão tử coi!”
“Phốc…… Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha !”
Hà Sơ Tam dưới tiếng gầm gừ phẫn nộ của Hạ Lục Nhất, chôn mặt vào trong cặp sách liên tục lau nước mắt, cười đến mức cơ bụng đều bắt đầu co rút đau đớn……
——đúng vậy, rảnh rỗi mà tự ngã gãy chân, thiêu rụi một đống phòng, đem mình và người khác chém cả thân máu chảy đầm đìa, có thể nuôi lớn một đứa nhỏ có lực phá hoại sánh nganh thiên thạch này, Thanh Lão lão đại có một nghị lực và kiên nhẫn tuyệt đối không thể khinh thường. Mười năm trải qua tang thương, nhất định đều là: nghĩ lại mà kinh.
Lúc này Hà Sơ Tam chỉ tỏ vẻ đồng tình qua loa với Thanh Long, sau nửa tiếng, cậu lại bất ngờ đứng ở trong một gian phòng hai tầng đơn sơ, trừ đồ dùng tất yếu thì chẳng có thứ gì khác, mới là thật sự cảm nhận được nỗi chua xót của Thanh Long.
“Lục Nhất ca, nồi nhỏ như vậy anh bật bếp là được rồi!”
“Lục Nhất ca, đổ nước rồi hẵng thả mì! Trước vớt ra đã!”
“Nấu mì không được đổ mỡ vào!”
“Đó là cái khay để đồ ăn không phải để nướng, Lục Nhất ca!!”
“Gia vị anh để ở bát là được rồi đừng đổ vào nồi! Đừng đổ gì cả! Này!!!”
“Này cái con mẹ mày! Câm miệng!”
“…”
Một giờ sau, Hà Sơ Tam ngồi trước bàn, trên bàn là một đĩa gà hấp muối thơm ngào ngạt, mỗi đĩa bánh bao lọc củ cải thơm ngào ngạt, một đĩa rau xanh xào thơm ngào ngạt… và hai bát cơm thơm ngào ngạt.
Một đống mì đen khét nằm cô đơn trong thùng rác nhà bếp, Hạ Lục Nhất vắt chân ngồi trên sô pha hút thuốc xem TV, còn thiếu mức là dán tấm biển ‘Đã cảnh cáo cậu là ông đây không biết nấu cơm, đồ ngu!’ lên mặt!
Từng ngây thơ cho rằng chỉ cần không ngừng cố gắng, ít nhất cũng có thể ăn một bát mì của lão đại xã hội đen – Hà Sơ Tam tỏ vẻ ông cụ non mà thở dài, vừa bày bát đũa vừa nói, “Lục Nhất ca, đến ăn cơm.”
Cứ như vậy Hạ lão đại còn liên tiếp chê bai cậu, gì mà gà nấu quá lâu, củ cải quá mặn, rau xanh… rau xanh cũng tàm tạm, nấu mà chẳng có kỹ thuật gì cả. Cơm miễn cưỡng có thể ăn.
Hà Sơ Tam thở dài gật dù liên tục, phải phải phải: “Lần sau tôi sẽ cố gắng thêm, Lục Nhất ca.”
Hạ Lục Nhất đập đũa, bất động thanh sắc dùng khóe mắt liếc qua Hà Sơ Tam. Lần sau?
“Không có lần sau.” Hắn giả vờ như hờ hững nói, “Tôi muốn ăn sẽ không biết tự ra ngoài ăn sao?”
Hà Sơ Tam lén đẩy đùi gà ở phía hắn, không dám trực tiếp gắp vào bát hắn, “Anh luôn ăn bên ngoài, không tốt cho cơ thể.”
“Lão tử không biết thuê giúp việc sao? Muốn cậu?”
Hà Sơ Tam lại thở dài, tự mình gắp thịt gà, trên mặt viết ‘Vâng vâng vâng, tôi biết anh có tiền.’
Hạ Lục Nhất lại đập đũa, Hà Sơ Tam lập tức vùi đầu gặm xương gà, không dám thở.
Hai người khá im lặng ăn gà, mắt Hà Sơ Tam thấy sắc mặt Hạ Lục Nhất dìu đi thì thò đầu rón rén nói tiếp: “Lục Nhất ca, cơm nước xong anh tính làm gì?”
“Hửm?”
“Giáng sinh có công chiếu bộ phim mới, 《 A Phi chính truyền 》, tôi mời anh đi xem được không?”
“Trường cậu lại tặng phiếu?”
“Mười lăm này tôi được phát tiền lương.” Hà Sơ Tam nghèo kiết xác.
“…… Hừ.”
Hết chương 14.