Tác giả: Xà Hạt Điểm Điểm
Edit: Diễm Thiếu
Chương 27
Hỏa hoạn ở bến tàu đã được dập tắt, xe cảnh sát và xe cứu hỏa kéo dây phong tỏa, nhân viên cứu hộ nâng cáng vội vàng chạy ra chạy vào.
Tạ Gia Hoa mang găng tay khom lưng hất một tấm vải trắng, lộ ra một vật thể hình người màu đen. Một mùi hương thịt khét xộc lên mũi. Nữ cảnh sát đứng gần gã đột nhiên nhét tài liệu vào tay đồng nghiệp bên cạnh, che miệng chạy, chỉ chốc sau xa xa truyền đến âm thanh nôn mửa.
Tạ Gia Hoa mặt không đổi xốc vải trắng lên, nhìn vết thương trên bụng thi thể là do súng gây ra, phân biệt rõ vị trí và phương hướng đổi súng do tay phải qua tay trái, lại quan sát cẩn thận trên đầu thi thể huyết nhục mơ hồ: “Lấy nhíp đến.”
Gã gắp một mảnh vỡ bình hoa giữa phần óc dính máu, nhìn kỹ mặt hoa văn trên đó, rồi cất vào trong túi vật chứng trong suốt đưa cho cấp dưới: “Tại hiện trường tìm thấy một mảnh vỡ hoa văn khác, đưa cho khoa giám chứng, trên đó khả năng có dấu vân tay của Hạ Lục Nhất.”
“Vâng!”
Gã tháo găng tay ném xuống, nhíu mi xoa huyệt thái dương —— mấy ngày tăng ca và thức khuya không ngủ khiến huyệt thái dương của gã đột nhiên nhảy lên đau đớn.
“Tạ sir?” Ngoài đường phong tỏa có đồng nghiệp chào hỏi.
Tạ Gia Hoa đi qua, lại có một nhân viên tiệm nhỏ đối diện khu phố đi đến: “Thưa ngài, café không đường và sandwich ốp trứng của anh.”
“Tôi không gọi qua.”
“Có người mời ngài, tiền đã được thanh toán.”
Chính lúc này điện thoại Tạ Gia Hoa reo lên, gã một tay bật điện thoại, một tay nhận sandwich và gói café.
“A lô?”
Người gọi điện đang ngồi uống trà sữa trong một tiệm nhỏ, trên gương mặt dán song song ba miếng urgo, hắn điềm nhiên như không mà ngụy trang ba cái bạt tai thành bộ dáng công nhân lao động bị thương, cười tủm tỉm nói: “Tạ sir.”
Ánh mắt Tạ Gia Hoa nhất thời nghiêm túc, tránh qua vài bước đến nơi không người.
“Sao không nói gì vậy? Còn giận tôi ?”
“Bên trong chết chín người.”
“Nhiều vậy? Hòa Nghĩa xã vai Kiêu Kỵ đường xem như kết đại cừu, về sau có trò hay để xem rồi.”
“Lục Quang Minh, chín mạng người này đều là do cậu gián tiếp hại chết! Nếu hai phái bọn họ tranh chấp, về sau càng có nhiều người chết hơn!”
“Mấy tên xã hội đen đó trừng phạt đúng tội, Tạ Sir cần gì phải đồng tình với chúng. À, đúng rồi, cái tên tri thức kia, quả nhiên là được anh cứu ra, Tạ Sir thật anh dũng!”
“… Cậu cố ý dùng hắn thử tôi, muốn biết ở đáy Kiều gia có người hay không.”
“Tôi biết anh có người.” Lục Quang Minh cười nói: “Chỉ là không biết giấu sâu cỡ nào, có bao nhiêu hữu dụng mà thôi. Giờ xem ra có thể dùng tốt, cho tôi mượn dùng được không, Tạ Sir?”
“Lục Quang Minh.” Ngữ khí băng lãnh của Tạ Gia Hoa đột nhiên bình thản hơn nhiều.
“Tạ sir có cái gì phân phó?”
“Ngẩng đầu.”
Lục Quang Minh vừa nhấc đầu, không biết từ lúc nào trước mặt hắn đã đứng thêm một người vung tay lên! Ba một tiếng vang nặng nề!
—— Lần này cuối cùng cũng được toại nguyện, đánh sang bên mặt khác.
Tạ Gia Hoa ném café và sandwich lên bàn, xoay người rời đi. Bên tai Lục Quang Minh còn vang lên tiếng ong ong, trước mắt tối đen một lúc lâu, mãi về sau mới chậm rãi quay cổ lại.
“Cái câu ‘không cho mượn’ này dùng quá thô bạo rồi đó.” Hắn lẩm bẩm, sưng hai bên má, nhe răng trợn mắt uống một ngụm trà sữa.
……
Hà Sơ Tam ở trong bệnh viện nằm hai giờ chưa nóng mông, đã bị đóng gói cả người và thạch cao về hang ổ của xã hội đen —— nhà của Hạ lão đại.
Hiện giờ Hòa Nghĩa xã và Kiêu Kỵ đường như nước với lửa, cậu không thể đi về căn phòng trọ kia và công ty được, chỉ đành nhận mệnh gọi điện thoại cho công ty từ chức, lại gọi cho Hà ba nói dối mình đi công tác một tháng, sau đó bắt đầu ngày tháng bao dưỡng hạnh phúc, không đúng, là ngày tháng an dưỡng.
Một chân bó bột bất tiện rất nhiều , ăn cơm tắm rửa đi WC đều cần người hầu hạ. Tiểu Mã xung phong nhận việc tìm một bảo mẫu giàu kinh nghiệm đến chăm sóc Hà đại tàn phế, kếqủkquả Hạ Lục Nhất bị người ngoài đi qua đi lại làm phiền, giơ gạt thuốc đập cả Tiểu Mã và bảo mẫu ra ngoài.
“Tao nói mày ấy, bình thường đầu óc sáng dạ lắm cơ mà, sao giờ ngu dữ vậy?” Thôi Đông Đông lấy một lon bia lạnh từ trong phòng đưa cho Tiểu Mã đắp trán, tận tình cười nhạo gã: “Còn cố mà chạy sang vỗ mông ngựa cơ đấy.”
“Mẹ nó.” Vẻ mặt Tiểu Mã như đưa đám: “Thằng nhóc kia chẳng lẽ làm từ vàng? Còn muốn lão đại nhà chúng ta tự mình hầu hạ hắn?”
Thôi Đông Đông nhìn tên thẳng nam mở miệng là muốn ăn đòn này, chỉ đành thở dài: “Thôi thôi, còn có bảo tiêu ở đó. Mày bớt lo nhảm đi.”
Bị chai bia đập lên đầu, Tiểu Mã khóc tức tưởi lái xe cút đi.
Cuối cùng cũng thành công ‘bước qua cửa’, Hà Sơ Tam nằm trên giường Lục Nhất ca, nghe tiếng động cơ ô tô bên ngoài, biết tất cả mấy người không liên quan đã rời đi, nhịn không được mà giơ hai tay ra dấu V với trần nhà!
Làm tốt lắm, A Tam! Đa tạ anh, Kiều gia!
Đúng lúc đó, Hạ Lục Nhất mở cửa tiến vào, Hà Sơ Tam vận tốc ánh sáng thu tay để lên mắt, làm bộ như chói mắt ánh sáng ngoài cửa: “Ừm… Lục Nhất ca?”
Hạ lão đại sau khi chủ động hiến hôn, mỗi lần đối diện với tầm mắt của cậu đều theo bản năng quay mắt. Vẻ mặt cương ngạnh đi đến bên cửa sổ, kéo một nửa bức màn vào, hắn khụ một tiếng nói: “Tôi để A Nam và A Sâm thu dọn phòng khách, cậu tạm thời ở chỗ này, giải quyết xong mọi chuyện thì về.”
A Nam và A Sâm là cận vệ hiện giờ của hắn.
Hà Sơ Tam ân cần nói: “Phòng khách của anh đã lâu không có người ở đúng không? Hai vị đại ca thu dọn cũng rất vất vả, thật ra tôi ngủ ở …”
“Không cho ngủ ở giường tôi! Mẹ nó, Hà A Tam, tôi cảnh cáo cậu đừng có mà tiến thêm…” Hạ Lục Nhất thở hổn hển mắng được một nửa, mới ý thức được câu tiếp theo của Hà Sơ Tam là: “…sô pha của anh cũng được.”
Hai người đứng lặng hồi lâu, Hà Sơ Tam đột nhiên quay mặt qua chỗ khác, bả vai phát run.
“……”
“A a a! Đau! Đau! Tôi sai rồi, sai rồi Lục Nhất ca, tôi không cười, anh đừng đạp chân tôi, đau đau đau…”
Hạ Lục Nhất ở trong phòng ngủ canh chừng Hà tàn phế ăn thức ăn, Thôi Đông Đông bên kia gọi tới, mấy trưởng lão giao cho cô gọi điện cho lão đại, mặt ngoài thì nói cùng nhau thương lượng kế sách lâu dài, nhưng thực tế lại muốn hắn nói công đạo.
Hạ Lục Nhất dựa vào đầu giường, theo thói quen muốn đốt một điếu thuốc, tuy ngữ khí bình thản nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm góc tưởng lại mang hàn ý: “Đặt phòng ở Hà Hương lâu, lát nữa mời bọn họ dùng bữa.”
Hắn cúp máy, vẻ mặt không tốt ngẩng đầu, đã thấy Hà Sơ Tam đang gặm đùi gà nhìn hắn.
“Nhìn gì? Ăn của cậu đi!” Trong lòng Hạ Lục Nhất đang bực, cũng không thèm cho cậu sắc mặt hòa nhã. Vừa mắng vừa nhớ tới lời dặn của bác sĩ không thể để bệnh nhân chạm vào thuốc lá và rượu, đành phải cau mày bóp điếu thuốc trên tay.
Hà Sơ Tam thức thời cúi đầu, yên lặng gắp đùi gà cho hắn.
Nửa đêm trước Hạ Lục Nhất ăn hết tám bát thịt bò, sáng nay lại huyết chiến một trận, thấy thịt đã thấy buồn nôn. Vô cùng không cảm kích đổ đùi gà về bát Hà Sơ Tam, hắn đứng dậy đổi một bộ quần áo, ở trước mặt Hà Sơ Tam mà kéo tủ quần áo, lấy ra một khẩu súng mới và dây đạn.
“Tôi ra ngoài có chuyện. Bên ngoài có bảo tiêu, đi vệ sinh thì gọi họ một tiếng.”
Hà Sơ Tam vừa ăn cơm vừa im lặng nhìn hắn, lúc này mới mở miệng gọi: “Lục Nhất ca.”
“Gì?”
“Người cứu tôi là cảnh sát.”
Hạ Lục Nhất đang lắp đạn thì hơi khựng lại, hơi nghiêng đầu nhìn cậu: “Cái gì?”
“Chuyện lần này cảnh sát biết, biết tôi bị nhốt chỗ nào.”
Hạ Lục Nhất nhíu mày nhìn cậu, trầm ngâm một lát: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác đừng lo.”
Đi về phía cửa một bước, hắn lại dừng lại, quay đầu hung bạo nói: “Dọn xong phòng khách thì cút ra ngoài cho lão tử!”
……
Lúc này, hai bảo tiêu ở dưới lầu đang sóng vai đứng bên cạnh cửa sổ phơi nắng, có một tên nghi hoặc nói: “Sâm ca, chúng ta không dọn phòng khách thật sao? Lát nữa lão đại trách tội thì sao?”
Thời điểm xông vào bệnh viện sau Thôi Đông Đông, lúc này hận không thể tự tự hủy ký ức để trách bị diệt khẩu, A Sâm thở dài sâu xa: “Cậu cho rằng lão đại muốn chúng ta thu dọn thật sao? Làm làm bộ dáng là được rồi, lát nữa lão đại hỏi thì bảo giường phòng khách bị hỏng.”
“Oh.”
……
Hạ Lục Nhất cả đêm không ngủ, vác quầng mắt thâm đen đến Hà Hương lâu, quả nhiên tránh không được lại là một phen ân cần hỏi thăm. Các trưởng lão trong Kiêu Kỵ đường đã lên án chuyện này từ lâu, mười mấy năm trước Thanh Long làm thái tử thượng vị, bởi vì nhỏ tuổi, căn cơ không ổn, có nhiều đại trưởng lão ủng hộ nên mới có thể dọn sạch chướng ngại vật, tọa ổn long đầu vị, về sau cũng dựa vào thế lực trưởng lão mà dần dần đứng vững gót chân ở trong thành Giao Long. Tuy sau này gã đủ lông đủ cánh, cũng nuôi trồng hạt giống Hạ Lục Nhất và Thôi Đông Đông là tâm phúc đắc lực, nhưng nhiều năm qua ở trong bang hội đã bị các trưởng lão lén xếp người mình vào, thế lực rắc rối phức tạp, nhất thời không cách nào thanh trừ.
Cho đến khi Hạ Lục Nhất lên đài, tác phong làm việc càng thêm cay nghiệt bất kham, thường xuyên không nghe lời, không ấn theo lẽ thường, hơn nữa hắn vừa thanh lọc một lượt ở trong bang hội, thế lực các trưởng lão gặp cản trở, càng bất mãn với hắn, thường xuyên chạy qua ‘quan tâm chỉ điểm’—— chỉ là mỗi tháng thu thêm mấy hồng bao, cũng không thể nói thẳng trước mặt hắn.
Không lâu trước đó Hạ Lục Nhất mới lộ liễu xử lý Phì Thất, giờ lại còn gây án, đốt giết Hòa Ngĩa xã. Thế lực các phương còn chưa lên tiếng, mà các trưởng lão trong Kiêu Kỵ đường đã nổ tung nồi.
“Tiểu Lục, đã bao lần cậu nói “sẽ tự xử lý”, không cho mấy lão già chúng tôi nhúng tay vào. Nhưng lần này cậu đắc tội không chỉ là Hòa Nghĩa xã, mà là cả một Hòa thị! Trong giới này Kiều gia có uy tín danh dự, thậm chí còn gặp qua ‘Lão chưởng quỹ’, thân phận địa vị đều bất đồng với Kiêu Kỵ đường chúng ta, giờ cậu lại quất vào mặt hắn như thế, thì muốn thế nào đây?” Người dẫn đầu chất vấn vẫn là Cát lão.
“Đúng vậy, nghe nói hắn bắt người của cậu. Tên kia là loại người nào mà đáng để cậu trở mặt cùng hắn?” Cừu lão cũng nghi hoặc hỏi.
“Đại trưởng lão Hòa thị cũng có một số quan hệ với tôi, hay là để mai tôi hẹn ông ta nói chuyện.” Đoàn thân vương trầm ngâm.
Hạ Lục Nhất sắc mặt như thường ngồi ghế đầu hút thuốc, mắt đều không nâng lên dù chỉ một chút, lời họ nói như gió thoảng đầu tai.
Cuối cùng vẫn là Nguyên thúc mở miệng phật: “Tiểu Lục, cậu nói gì đi.”
Cuối cùng Hạ Lục Nhất cũng hoạt động, chậm rãi dụi điếu thuốc, thò tay cầm một điếu xì gà ở bên Cát lão, nghiêng đầu điểm lên.
“Ba chuyện.” Hắn rút xì gà xuống, nhìn tàn thuốc đỏ hồng nói.
“Thứ nhất, tối hôm qua Kiều gia bắt người, là cố vấn tài chính của tôi. Hồng bao mỗi tháng tới tay các người, đều có công lao của hắn. Hắn đáng hay không, các người tự biết?”
“Thứ hai, hiện giờ Kiêu Kỵ đường ra sao, trong lòng tôi nắm chắc, nhưng địa vị của Hạ Lục Nhất tôi ở trên giang hồ, tôi hi vọng trong lòng các người cũng phải nắm chắc. Giờ khác với ngày xưa, Hòa Nghĩa xã muốn lên mặt với mấy người thì cứ lên, bởi vì tôi đắc tội với hắn là tôi có thể đắc tội, nhưng hắn hẳn là nên nghĩ kỹ xem, có thể đắc tội với Hạ Lục Nhất tôi hay không. Là hắn bắt người của tôi trước, từ trước tới nay người bất nhân thì ta bất nghĩa, tôi làm vậy với hắn là quá hợp tình hợp lý, dù là ‘Lão chưởng quỹ’ cũng không thể thay hắn làm chủ.”
“Thứ ba…” Hắn ngậm điếu thuốc, chậm rãi phun ra, ánh mắt đảo qua các chư vị trưởng lão đang ngồi đây: “Giờ tôi là lão đại. Phải có phần xưng hô, tôi thấy nên sửa lại.”
“……” Chư vị đang ngồi nhất thời không nói gì. Hạ Lục Nhất ngậm xì gà đứng lên, Tiểu Mã canh giữ phía sau tiến lên phủ thêm cho hắn một tấm áo khoác đen.
“Chư vị trưởng lão dùng bữa từ từ, tôi còn có chuyện, cáo từ.”
Rời khỏi căn phòng, sắc mặt Hạ Lục Nhất âm trầm, bước lớn về phía thang máy, tùy tay ném điếu xì gà vào trong thùng rác cạnh thang máy: “Gọi Thôi Đông Đông đến Đàn Hương các chờ.”
“Vâng.”
Thôi đại quản lý ở trong văn phòng Đàn Hương các ăn mì vằn thắn và uống trà chanh, chờ lão đại đại giá quang lâm, hơn nữa tỏ vẻ nhiệt tình dào dạt ân cần thăm hỏi: “Lão đại à, tiểu biệt thắng tân hôn, sáng nay sau khi chúng tôi đi, anh có đủ thời gian cùng Tiểu Tam tử ‘thoải mái’ một trận không?”
“Thoải mái gì?” Hạ Lục Nhất không kịp phản ứng.
“Chậc, anh nói xem?”
“…… Đệt! Câm miệng cho tôi!”
Thôi Đông Đông dùng ánh mắt ‘bao tuổi rồi mà còn thẹn thùng’ đầy sâu xa nhìn hắn một cái, im tiếng ăn mì.
Hạ Lục Nhất vẫn là người có chừng mực, đóng cửa phòng cùng cô mưu đồ bí mật, thì thầm thảo luận một phen.
Thôi Đông Đông đối với quyết định của hắn thì sửng sốt: “Nếu chuyện này quả đúng là do Sai lão giật dây đằng sau, thì anh xử lý chuyện này rất chu toàn, nhưng Kiều gia làm vậy với Tiểu Tam tử, anh nuốt được nổi sao?”
Hạ Lục Nhất cười lạnh một tiếng: “Không vội. Đến lúc đấy, đương nhiên tôi phải tính sổ với Kiều nhị, tôi muốn gã cũng nghĩ vậy.”
“Bên trưởng lão xử lý sao rồi? Lần này anh trở mặt cùng bọn họ, không sợ họ phản bội?”
“Cổ phần công ty và ‘sổ sách’ đều nằm trong tay tôi, bọn họ dám sao? Tôi đã cho bọn họ mặt mũi, mỗi năm phát hồng bao còn gấp đôi lúc trước, còn TIểU MÃD không nể mặt sao, vậy thì đừng trách lão tử trở mặt! Mấy vụ tiểu đả tiểu nháo[1] thì giữ cho bọn họ, còn ‘nghiệp vụ’ khác liên quan đến bang hội thì cô từ từ rút thủ hạ của bọn họ ra.”
(Tiểu đả tiểu nháo[1]: Ý chỉ làm việc trong phạm vi nhỏ.)
“Được.”
“Không còn chuyện khác thì tôi đi.” Hạ Lục Nhất cau mày ngáp một cái.
“Đợi đã,” Thôi Đông Đông hất cằm chỉ một túi giấy trên bàn: “Cầm cái kia đi.”
“Gì?” Hạ Lục Nhất đi qua mở túi giấy.
Sau đó đen mặt trừng một đống đủ các loại áo mưa và dầu bơi trơn bên trong!
Thôi Đông Đông nhiệt tình giải thích: “Cái bình xanh xanh này dùng rất tốt, khoan khoái nhẹ nhàng, ít bọt. Nhưng nếu anh thích nhiều bọt thì đổi xanh cái bình màu x…”
Hạ Lục Nhất đen mặt nhấc túi giấy hướng ngoài cửa sổ ném, Thôi Đông Đông nhảy dựng lên vội la: “Ê ê ê, bao ném thì chưa tính, mấy cái bình kia mà anh ném nhất định sẽ hối hận! Nhất định… Ê ném thật hả! Sao anh…”
“Đệt! Câm miệng! Còn dám lôi mấy thứ này ra, thì đừng trách lão tử không đánh phụ nữ!”
“Đệt! Làm lão đại thì giỏi? Không nhận ra tâm ý người tốt! Thử đánh lão nương thử xem!”
Bọn bảo tiêu canh giữ bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng lão đại và phó đường chủ đột nhiên trở mặt thành thù, đánh chửi một trận. Cuối cùng Hạ Lục Nhất đóng sầm cửa ra ngoài, Thôi Đông Đông còn đuổi theo phía sau bổ sung thêm: “Sớm muộn gì anh cũng bị chính cái tính biệt nữu[2] này của anh hại chết!”
(Biệt nữu[2] : Không tự nhiên.)
Hạ Lục Nhất chợt dừng chân, xắn tay áo quay đầu muốn quay về, bị mấy bảo tiêu liều chết cản lại: “Lão đại lão đại! Vất vả lắm ngài mới có một ngày nghỉ sớm nên trở về thôi!”
“Đúng vậy lão đại! Đừng để miệng lưỡi người ở đây làm ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của ngài!”
Hạ Lục Nhất bị bọn bảo tiêu kéo ra ngoài, trán giật gân xanh nhìn lại —— Thôi Đông Đông đứng bên văn phòng so ngón tay giữa với hắn, rồi một tay mô phỏng thành cái kéo, răng rắc cắt vào ngón tay giữa!
Mẹ!!
“Cha mẹ ơi! Lão đại và Đông Đông tỷ đánh nhau!”
“Mau gọi Tiểu Mã ca tới! Đi mau!”
……
Chạng vạng tối Hạ Lục Nhất về nhà, trên trán dán thêm mấy tấm urgo, tóc bị kéo đến rối xù, vẻ mặt sát khí.
Hà Sơ Tam cho rằng chiều này Lục Nhất ca đi tìm Kiều gia trả thù đi, vội vàng kéo cẳng chân bó bột từ trên giường nhảy xuống, kết quả chính mình đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Hạ Lục Nhất đen mặt đi lên, một tay xách cậu về giường.
“Anh sao thế?” Hà Sơ Tam đau hít sâu liên tục, run tay sờ trán hắn: “Ai đánh anh?”
Hạ Lục Nhất ngăn tay cậu, bực mình nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”
Hắn nhìn trên đầu giường có nhiều thêm mấy bản tác phẩm vĩ đại, nói: “Chưa ngủ? Ăn cơm tối chưa?”
“Lo lắng cho anh, không ngủ được.” Hà Sơ Tam bám riết không tha muốn sờ mặt hắn: “Chờ anh về cùng ăn.”
Hạ Lục Nhất đập rụng móng chó của cậu, hướng bên ngoài gọi: “A Sâm! Gọi thức ăn ngoài!”
Hai người ở trong phòng ngủ ăn một bữa tạm bợ, Hạ Lục Nhất đầy bụng tâm sự, ăn không để ý tới Hà Sơ Tam một lòng thâm tình, vừa ăn vừa nhìn hắn, nhìn lão đại thay cơm.
Hạ Lục Nhất không nhịn nổi đập đũa: “Nhìn gì!”
Hà Sơ Tam cắm đầu và cơm, khóe môi vẫn luôn cong lên.
Hà Sơ Tam muộn đầu bào cơm, khóe miệng vẫn là hướng lên trên kiều.
Hạ Lục Nhất còn cho rằng cậu ta ở chỗ Kiều gia chịu khổ hình gì đó, đánh người đến hỏng đầu, tỉ mỉ nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: “Kiều nhị đối đãi cậu như thế nào? Trừ đầu và châ, còn bị thương chỗ nào?”
Hà Sơ Tam lắc đầu: “Chỉ thương ở đầu thôi, còn chân là do lúc tôi chạy trốn ngã bị thương .”
Hạ Lục Nhất hừ lạnh: “Lão đại sẽ trả thù cho cậu.”
Hà Sơ Tam nghe câu này, biết tạm thời hắn chưa đi tìm Kiều gia trả thủ, an lòng không ít. Cậu thành thật ăn cơm, lần này lại không nói câu “tôi không phải mã tử của anh” gì gì đó chọc giận lão đại. Nhìn Hạ Lục Nhất nuốt cơm, cậu vẫn lo lắng hỏi lại: “Anh muốn cùng gã đấu như thế nào?”
“Không phải chuyện của cậu, thành thật ở nhà tĩnh dưỡng cho tôi, một tháng này cấm ra ngoài.”
Hà Sơ Tam đối với chuyện bị bao dưỡng cũng không hề có ý kiến, chỉ kiên nhẫn khuyên nhủ: “Cảnh sát đang nhìn chằm chằm vào anh, anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, vì tôi mà đấu với gã, không đang.”
“Ai nói là vì cậu?” Hạ lão đại lạnh lùng liếc qua cậu.
“……” Hà Sơ Tam cúi đầu và cơm.
Một lát sau, cậu lại nói: “Lục Nhất ca, lần này tôi đã từ chức. Tôi…”
“Hửm?”
“Tôi tới công ty anh giúp anh quản sổ sách được không? Làm ăn bạch đạo. Còn hắc thì tôi mặc kệ.”
Hạ Lục Nhất dừng đũa.
Đây là lần thứ hai Hà Sơ Tam đề cập chuyện này với hắn, lần trước ở bờ biển, hắn còn tưởng đó là lời nói đùa, nhưng lần này nghe vào trong tay lại rất nghiêm túc.
Lấy hiểu biết của hắn với Hà Sơ Tam, thằng nhóc này dù đánh chết cũng không muốn dây dưa gì với xã hội đen mà đúng không?
Trong lòng hắn hồ nghi nhưng không giương mắt nhìn Hà Sơ Tam, vẫn làm như không để ý mà gắp đồ ăn: “Sao đột nhiên có ý tưởng này?”
Vẻ mặt Hà Sơ Tam tự nhiên, ngữ khí cũng bình thản: “Tôi giúp anh mà, hơn nữa, tôi công tác đã hơn một năm, không có mấy kinh nghiệm, rất khó tìm việc mới.”
Hạ Lục Nhất xì một tiếng. Dù hắn không biết quý công trạng mỗi tháng của Hà tinh anh đều hạng nhất, cũng đoán được người như cậu ta không khó tìm được công việc mới.
“Không được sao?” Hà Sơ Tam nghe hắn cười lạnh, hơi uể oải: “Anh không tin tôi?”
Cuối cùng Hạ Lục Nhất cũng giương mắt nhìn, thấy vẻ mặt cậu tổn thương thất vọng, nhịn không được lại cười nhạo một tiếng, gõ đũa lên trán cậu: “Ai nói Lục Nhất ca nhà cậu không tin cậu? Giờ cậu đang ở phòng của ai?! Ngồi trên giường ai?!”
“Tôi có thể đến giúp anh sao?”
Hạ Lục Nhất lại gắp đồ ăn, như không để ý: “Nói sau đi. Công ty tôi giờ có phần phức tạp, để tôi thanh lọc người mấy lão già chết tiệt kia ra ngoài hẵng nói.”
Hà Sơ Tam làm vẻ ủy khuất, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Trong lòng lại nhanh chóng tính toán, cảm thấy thái độ này của Hạ Lục Nhất mập mờ không rõ, như đang trả lời có lệ. Mấy “lão gì chết tiệt” kia là ai? Bao giờ thì có thể “thanh lọc ra ngoài?”
Hạ Lục Nhất miệng đầy đồ ăn, lén nhìn qua cậu, trong lòng cũng bay nhanh tính toán —— chán sống thật rồi sao mà đánh cái chủ ý quỷ gì vậy, chẳng lẽ muốn lên làm đại tẩu thật? Muốn vào công ty công khai phu thê? Mẹ nó, đúng là được voi đòi tiên, không có cửa đâu! Nơi này của lão tử là đầm rỗng hang hổ, mẹ nó, một tên thanh bạch như mi vào để làm gì, sớm cút đi !
Hai người ở trong căn phòng ấm áp bụng mang ý xấu, lề mề ăn hết một bữa cơm. Ăn xong cơm, Hà Sơ Tam muốn tắm rửa —— cậu bị nhốt cả một đêm, lại ở trong rừng lăn lội hết một vòng, trên người rất không thoải mái.
Hạ Lục Nhất đỡ cậu vào phòng tắm, sau khi vặn vòi nước đầy thì ném vào trong bồn tắm, nhấc chân bó bột lên kệ bồn tắm, rồi quay người bỏ đi.
Mới vừa đi ra hai bước thì nghe rõ bên trong vang lên rào rào, sau đó là tiếng giãy dụa trong nước.
“Mẹ nó!” Hắn trở về vớt Hà Sơ Tam ướt sũng ra: “Bồn tắm lớn cũng dìm chết cậu sao?!”
“Khụ khụ khụ…… Tôi…… Chân không dùng được lực, ngồi không ổn…” Hà Sơ Tam vừa ho vừa nói.
Hạ lão đại chỉ đành dời một cái ghế, ngồi xổm bên bồn tắm hầu hạ cậu. Hai tay Hà Sơ Tam đỡ bồn tắm chống cơ thể, Hạ lão đại tự mình múc nước tưới thân cho cậu, đánh xà phòng, xát vào khăn tắm. Vì chưa từng hầu hạ người, tay nghề Hạ lão đại chưa vững, không khống chế được lực đạo, dùng khăn tắm ngược đãi chà đạp lưng Hà Sơ Tam thành một mảnh đỏ hồng.
Hà Sơ Tam ngồi trong bồn tắm nóng bốc hơi nhịn đau không nói một lời, nhìn Hạ Lục Nhất không chớp mắt. Vẻ mặt người sau không kiên nhẫn, động tác cứng nhắc, lại vô cùng chuyên chú.
Cậu hơi động thân, thừa dịp lực chú ý của Hạ Lục Nhất đều đặt trên khăn tắm, lặng lẽ không tiếng động mà đem lòng bàn tay dán lên gò má Hạ Lục Nhất, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên khóe môi dính nước của đối phương, sau đó hướng môi đến.
“Họ Hà kia, hôm nay tôi chưa đánh răng.” Hạ Lục Nhất trước khi cậu dán môi lên, mặt không đổi lên tiếng.
Hà tinh anh tài chí gan to, đối với lời đe dọa này thì sửng sốt nửa giây, dũng cảm kính dâng đất tiếp tục dán lên: “Không sao, tôi giúp anh quét.”
“……”
Hai người ở trên bồn tắm lớn dùng đầu lưỡi súc miệng, Hạ Lục Nhất kéo tóc Hà Sơ Tam ậm ờ mắng: “Mẹ… ưm… đừng chơi lão tử… ah… tối cút ra phòng khách…”
“Shh… Được rồi… đừng nói, phải đánh răng…”
Hết chương 27.
Hà lưu manh o(///_\)o