Tết Thiếu Nhi Của Sơ Tam Và Lục Nhất

Chương 7: Chương 7




Tác giả: Xà Hạt Điểm Điểm

Edit: Diễm Thiếu

Chương 6

Trời vừa tờ mờ sáng, Hạ Lục Nhất bị tiếng đập cửa và mắng chửi bên ngoài đánh thức.

“Mở cửa! Mẹ nó! Mở mau!”

Hắn cảnh giác ngồi dậy, sau đó phát hiện trên người mình được đắp một khăn trải giường ẩm mốc, Hà Sơ Tam tựa trên bả vai không bị thương của hắn, ngủ rất cmn ngọt ngào. Lại còn thò một móng vuốt cuốn lấy eo hắn, một móng vuốt khác đặt trên ngực hắn—— ngón trỏ và ngón giữa cách lớp áo mỏng, đang kẹp lấy đầu nhũ.

Chương trước đã nói qua, vị trí này của Hạ lão đại vô cùng mẫn cảm. Lập tức mặt đỏ bừng, hất cái tay ra ngoài!

Mẹ nó! Sờ mẹ mày ấy!!

Hà Sơ Tam đầu óc mơ hồ bò dậy, hai mắt lơ mơ còn chưa kịp ngáp, đã bị Hạ Lục Nhất đạp một cước. Hạ Lục Nhất hất cằm về phía ngoài cổng.

Hà Sơ Tam lưu loát bò dậy, nhìn qua phiến đá phòng hộ, sau đó mặt trắng bệch rụt về, “Lục Nhất ca, bọn họ lục soát từng nhà tìm anh.”

“Các vị lão đại! Các vị lão đại! Trên lầu là con tôi, không có ai khác!” Thanh âm khẩn trương lại nịnh nọt của Hà cha vang lên từ bên dưới.

“Cha…” Hà Sơ Tam kêu nhỏ một tiếng, vừa muốn ngồi dậy, lại bị Hạ Lục Nhất kéo về.

Hạ Lục Nhất che miệng cậu, vẻ mặt lãnh lệ lắc đầu với cậu. Hà Sơ Tam bị một tay hắn ôm, tư thế gần như là mặt đối mặt. Nhưng tình huống nguy cấp đến thế này cũng không ai rảnh quan tâm có ái muội hay không, hai người nín thở, vểnh tai nghe động tĩnh bên dưới.

Phía trước va đập một trận náo loạn, không chỉ phòng khám Hà nha sĩ, mà các quán nhỏ xung quanh đều bị lục soát, tiếng chị Phì kêu lên “Nồi thịt bò của tôi!!”, lại nghe thấy tiếng nịnh nọt của Hà nha sĩ, “Tôi nói thật mà, các vị lão đại! Nhà tôi không giấu người. Con tôi đi ra ngoài đến trường rồi! Phải phải, nó là sinh viên kia! Haiz! Nó rất chăm học, muốn kéo cũng không kéo được! Nơi nay tôi có chút phí, các vị lão đại cầm tạm, cầm tạm!”

Hà Sơ Tam thở phào, may mà vì nhà nhỏ, không khí bế tắc, nên mỗi ngày cậu đều thu dọn quét tước, thiêu hủy hết tất cả băng vải dính máu của Hạ Lục Nhất, đốt hết đi rồi mới tới trường. Tối hôm qua cậu cũng thu dọn một ít sách, thuận đường đem vất mấy thứ kia rồi, chắc là sẽ không lưu lại dấu vết khả nghi nào đó.

Ngay sau đó Hà Sơ Tam lại khẩn trương, nhẹ giọng hỏi Hạ Lục Nhất, “Bọn họ sẽ không lên đây chứ?”

“Suỵt.” Hạ Lục Nhất tỏ ý, cau mày tiếp tục nghe động tĩnh.

Cũng ngay lúc đó, bên cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, một giọng nói cả kinh kêu lên, “Hạ Lục Nhất?”

Lông tơ Hà Sơ Tam bị dọa đến dựng đứng! Cách mấy mét có một tên mặt quần đùi, tóc rối, đang ôm một chậu rửa mặt bị vỡ—— chắc là lên đây thu dọn chăn đệm.

Hai bên mắt to mắt nhỏ trừng nhau, Hạ Lục Nhất nhận ra đây là một tên thủ hạ của Sa lão đại mà mấy tháng trước hắn càn quét qua, tên mã tử kia bỗng hét lớn một tiếng, thuận tay cầm gậy trúc phơi quần áo, xông lên đâm về phía hắn!

Hà Sơ Tam trơ mắt nhìn đầu gậy trúc nhọn hoắc đâm về phía ngực mình, trước mắt nhoáng một cái, cậu lại bị Hạ Lục Nhất mạnh mẽ đẩy ra!

“Phập!” một tiếng máu thịt bị xuyên thủng, cây gậy trúc kia cắm vào vết thương cũ ở đầu vai Hạ Lục Nhất! Máu tươi nhất thời nhuỗm đỏ băng vải. Hai tay Lục Nhất cầm gậy trúc, đỏ mặt cố sức muốn cản nó cắm sâu thêm. Đành chịu hắn bị thương mà suy yếu, lực yếu, mắt thấy cây gậy trúc kia càng lúc càng sâu thêm…

Hà Sơ Tam vung cặp sách nhỏ đựng mấy cuốn tác phẩm nổi tiếng của mình lên, đập vào đầu tên mã tử!

Tên mã tử kêu thảm một tiếng buông tay ra. Gậy trúc xé rách đầu vai Hạ Lục Nhất, mang theo một đống máu tung tóe bắn ra xa!

Tên mã tử ôm đầu rên rỉ, khi ngẩng đầu lại, trên trán trượt xuống một vệt máu, trong mắt đều là sát ý.

Gã đấm một quyền khiến Hà Sơ Tam lảo đảo! Rồi sau đó lại một chuỗi quyền cước đấm đá hung ác! Chiến lực của Hà sinh viên gần bằng âm, ôm đầu mặc bị đánh. Bên kia Hạ Lục Nhất vai đầy máu, muốn đứng dậy lại phịch xuống nửa ngày không dậy nổi, thở hổn hển muốn với lấy cây gậy trúc, lại với không tới. Trong chớp mắt đó, Hà Sơ Tam đã bị đánh đến choáng váng.

Đầu và dạ dày của Hà Sơ Tam đều bị trúng vài phát, cậu cuộn mình nằm trên mặt đất ho sặc sụa. Trước mắt một mảnh mơ hồ, đầu óc lại rất tỉnh táo.

Cậu cắn chặt răng bò lên, đỡ một cước đạp của tên mã tử đạp tới, khí thế mười phần làm tư thế ngồi trung tấn tiêu chuẩn——giống như mỗi sáng cậu đều ngồi ở đó làm vậy.

Giờ khắc này, chiêu thức mà truyền nhân thứ tư A Hoa của Dương gia thái cực – ‘quét cước càn khôn’ xuất hiện trong đầu cậu, đó là chắc mập to mọng, thản nhiên tự đắc. Hà Sơ Tam như chiến thần phụ thể, nhắm mắt xuất chưởng, lấy một loại tư thế cực kỳ vặn vẹo tiếp lấy chân mã tử, hai tay hợp lại chế trụ bàn chân, lôi kéo, kéo một cái~!

“Kya!!” Tên mã tử hét lên tiếng thảm cao vút, chổng vó ngã xuống !

Rầm một tiếng, sàn gác yếu ớt chấn động. Tên mã tử lại xiêu vẹo đứng lên, đầu thanh tỉnh, trong lòng tràn đầy sát ý.

Gã đánh quyền về phía Hà Sơ Tam, dưới chân lại bị trượt, lảo đảo vài bước rồi chổng vó ngã xuống lần thứ hai!

Lần này dù thế nào cũng giãy dụa không dậy nổi, gã mờ mịt cúi đầu nhìn bụng mình, đột nhiên lại hét thảm một tiếng “A a a a a a!”

Một thanh khoan sắt cắm thẳng xuyên qua bụng gã, nương theo tiếng gào to thê lương của gã, máu tươi như suối ồ ạt phun ra!

Thấy cảnh này, Hà Sơ Tam sắc mặt trắng bệch, ngây người như phỗng, Hạ Lục Nhất lớn tiếng quát,“Đừng nhìn! Đi mau!”

Nhân mã Kiêu Kỵ đường dưới lầu sớm nghe thấy tiếng gài của tên mã tử, đạp cầu thang chạy lên lầu. Hà Sơ Tam giật mình bừng tỉnh, nhào tới nâng Hạ Lục Nhất, còn không quên nhấc cái cặp sách nhỏ của mình.

Cầu thang không thể đi, cậu hỏi Hạ Lục Nhất, “Làm sao đây?!”

Hạ Lục Nhất nhấc đầu ra hiệu ngoài lầu, “Nhảy!”

Hà Sơ Tam há hốc miệng, còn chưa kịp nhặt cằm, đã bị Hạ Lục Nhất tóm gáy hướng lan can. Hạ Lục Nhất chống lan can thở dốc, nghiêng đầu thấy Hà Sơ Tam đang run cầm cập ngó xuống phía dưới.

Thật ra nơi này cách nhà cao ốc cũng không xa, ước chừng cũng hơn hai mét chiều ngang. Nhưng hai bên đều dính dầu mỡ dơ bẩn, vô cùng trơn trượt, nhìn từ trên xuống ước chừng hơn mười mét, chỉ có thể trông thấy đầu người qua lại!

Hà Sơ Tam chân mềm nhũn, lùi lại phía sau.

“Tự cậu nhảy, hay là để tôi đạp qua.” Hạ Lục Nhất thở phì phò nói, hắn mất máu quá nhiều, đầu bắt đầu choáng váng.

Hà Sơ Tam nuốt nước miếng,“Tự tôi…” Vừa cẩn thận dè chừng, rì rì lộ nửa thân thể ——lại bị một tay Hạ Lục Nhất đẩy ra ngoài!

Hà Sơ Tam bùm té xông vào cửa sổ nhà người khác, may mà trên khung cửa sổ không hề có thủy tinh vỡ vụn. Trong phòng có một cụ già gầy ốm đang ngủ say sưa, chợt mở bừng mắt thấy một bóng đen, lập tức khản giọng kêu to, vung chổi lông gà quật tới tấp về hướng Hà Sơ Tam. Hà Sơ Tam ôm đầu dính vài cái, đến lúc Hạ Lục Nhất bò vào thì —— chính là gặp Hà Sơ Tam đang bổ nhào tới, chật vật lao vào lòng hắn.

Hai người lăn thành một đoàn ngã quỵ xuống đất, bị một trận gậy đánh tơi bời. Cuối cùng kẻ vẫn được bảo hộ dưới thân – Hạ Lục Nhất bạo gân xanh một tiếng hồ gầm: “Dừng tay!”

Ông cụ bị dọa đến ngẩn người, Hà Sơ Tam lăn lội nhảy lên, kéo Hạ Lục Nhất cùng bỏ chạy.

Hai người kéo cửa phòng sắt rỉ, thình thịch chạy xuống lầu. Còn thiếu chút nữa là đến cuối hành lang, thì đột nhiên dưới chân Hạ Lục Nhất lại mềm nhũn, ngã xuống.

Hà Sơ Tam cũng té trên mặt đất sờ soạng hắn, chỉ mò được máu đầy tay. Cậu nghe được tiếng thở dốc suy yếu của Hạ Lục Nhất.

Hạ Lục Nhất muốn mở miệng nói chuyện, trước mắt lại trở nên tối đen, muốn dùng hết khí lực cuối cùng để đứng lên, lại chung quy không cam tâm mà cúi thấp đầu xuống.

……

Trong bóng đêm chập chờn, tiếng gió thổi bên tai dần dẫn rõ ràng hon, còn có tiếng thở dốc kịch liệt của người.

Hạ Lục Nhất mơ màng mở mắt, tầm mắt trong đêm tối, chỉ thấy cái ót của Hà Sơ Tam.

Bởi vì xóc nảy nên chạm vào vết thương trên vai, hắn cắn chặt răng, hơi thở nặng nề, lại nghe thấy tiếng Hà Sơ Tam, “Lục Nhất ca, ha…! Tỉnh sao? Ha…”

Trên lưng Hà Sơ Tam cõng một đại nam nhân chân dài tay dài, chạy nhanh mệt lả người, thở hồng hộc nói với hắn. “Tỉnh thì… ha… Đừng ngủ… cẩn thận… ha… Ngủ chết!”

“Đệt! Đừng trù lão tử!” Hạ Lục Nhất cúi đầu mắng.

“Ha…” Hà Sơ Tam nói, “Anh mà ngủ… ha… nói chuyện với tôi…”

“Nói gì?”

“Ha…. Vừa rồi anh đẩy tôi… ha… bị gã đâm….” Hắn lại xả thân cứu cậu, lần này không phải cậu hiểu nhầm!

Hạ Lục Nhất mệt mỏi nhắm mắt nhẹ giọng nói,“Cậu thu lưu tôi, chính là mã tử của tôi, chiếu cố anh em là chuyện tôi…”

“Tôi không làm mã tử của… ha… anh!” Hà Sơ Tam lập tức phân rõ ranh giới, “Tôi không nhập xã hội đen… ha…”

“…”

Hạ Lục Nhất mạnh mẽ chống đỡ để không đập vào đầu cậu một trận! Mẹ nó! Mã tử của lão tử đều người thường dập đầu cầu xin lão tử cũng không thèm! Vất vả lắm lão tử mới thuận mắt một đứa, chuẩn bị hào phóng thu mi, mi còn ghét bỏ? Mẹ nó! Nói chuyện mà cứ “ha…ha…”, luyện quyền à?!

Hà Sơ Tam cảm nhận được hắn đã có khí lực chụp người, hẳn là không chết được, vì thế chạy càng thêm hăng hái. May mà mấy tháng qua mỗi sáng đều đứng trung tấn, rèn luyện thể dục tốt lực eo và chân, nên có thể chạy quanh co trên đường vắng, đạp chuột chết bò lên góc tầng hai, thở phì phò buông Hạ Lục Nhất xuống.

“Nơi này, ha, chắc tạm thời không tìm tới, ha…” Cậu nói, vươn lưng đấm eo, ý muốn kéo thẳng xương sống vặn vẹo của mình,

Hạ Lục Nhất ngồi tựa trên tường bẩn, nâng mắt nhìn bóng kéo dài của cậu, đột nhiên nhíu mày, nói: “Cậu còn đang phát triển sao?”

Hình như hơi cao lên, hơi cường tráng thêm hơn con gà luộc lúc bị bắt đến viết kịch bản.

Hà Sơ Tam chuyển cặp sách từ trước ngực ra sau lưng, vừa nuốt nước miếng, vừa trả lời: “Cha tôi… ha, nói tôi còn nhỏ, còn có thể lớn thêm. Nói không chừng sang năm tôi còn cao hơn cả anh.”

Tiểu đản, con người ta hai mươi mốt tuổi đầu đều đã bôn ba khắp nơi, còn lớn á!? Hạ Lục Nhất hừ lỗ mũi, thật sự không còn khí lực để mắng một câu, chỉ có thể hít một hơi nói, “Cởi áo, cầm máu cho tôi.”

Hà Sơ Tam cân nhắc nửa ngày,“…… Cởi ai ?”

“Hai chúng ta!”

Hà Sơ Tam dưới sự chỉ đạo của Hạ Lục Nhất, cởi áo đẫm máu của Hạ Lục Nhất để qua một bên, rồi cởi áo của mình, xé thành từng mảnh cầm máu cho Hạ Lục Nhất, băng bó vết thương.

“Trừ giết người phóng hỏa, cái gì tôi cũng có thể giúp anh. Nhưng tôi không phải mã tử của anh.”

“Câm miệng!”

Mã tử lão tử thì đã làm sao!?

Cũng trong chạng vạng hôm nay, mấy tên mã tử của Hứa Ưng đuổi đến chỗ trốn, cầm được một bao áo dính máu của Hà Sơ Tam để lại.

……

Hạ Lục Nhất nặng nhọc thở phì phò, che miệng vết thương vai phải, dựa vào tường, từng bước đi lại gần cửa sau của công ty điện ảnh Kiêu Kỵ.

Hắn khom người sờ soạng một cống nước gần đó ở một góc hẻo lánh, lây rã một chiếc chìa khóa dự bị được bao trong khăn, nhẹ nhàng gỡ ra.

Lúc này là đêm khuya, mấy con hẻm gần đó trừ hắn đều không còn ai, mấy con chuột chít chít chạy qua chân hắn, oai dũng không hề e ngại.

Hắn lần mò đi vào, cảnh giác vểnh tai nghe động tĩnh bên trong, cẩn thận dè chừng tới gần vị trí Studio.

Có lẽ phía trước đã bị người tra qua, cửa Studio không đóng. Hắn sờ soạng một cái bàn trong góc—— là chỗ ngồi lúc trước Hà Sơ Tam viết kịch bản.

Kéo ngăn lật ra một hộp diêm và cây nến sáp, hắn cúi lưng nửa quỳ xuống đất, sau khi đốt nến đặt trên mặt đất, chiếu sách một khe nhỏ trong bàn.

Hắn dùng chìa khóa dự bị mở khe nhỏ, bên trong là một tủ bảo hiểm chế tác tinh xảo.

Hắn cẩn thận ngẩng đầu nhìn động tĩnh xung quanh, sau đó đến gần tủ bảo hiểm, lạch cạnh đánh mật mã. Sau chốc lát, cạch một tiếng vang nhỏ, hắn kẻo tủ bảo hiểm ra, lấy ra một bọc giấy.

Cửa động nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo, thanh âm trêu tức của một nam nhân vang đến, “Quả nhiên Thanh Long đem “sổ sách” giấu ở chỗ mày.”

Một loạt tiếng “tách! Tách!”, đèn trần nhà đều mở, cả phòng sáng trưng, chiếu lên Hạ Lục Nhất hơi nhíu mày, cùng Hứa Ưng dương dương tự đắc đang đứng ở cửa phòng.

Hứa Ưng ngậm xì gà đi tới, phía sau tràn vào vài tên mã tử, cuối cùng là Hà Sơ Tam bị một tên dùng súng dí trên đầu.

“Tìm thằng sinh viên này ném áo dính máu của mày, để tao nghĩ mày đã ra khỏi thành?” Hứa Ứng nói,“Hạ Tiểu Lục, sao mày ngu quá vậy?”

Vẻ mặt Hà Sơ Tam tái nhợt, biểu tình khủng hoảng và sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Hạ Lục Nhất đầy áy náy bi ai—— trong lòng Hạ Lục Nhất mắng một câu đệt, thằng nhóc này mười phần ảnh đế, quả cầu vàng không có phần của nó thì giành cho ai!!

Hắn ném bọc giấy, đỡ bàn từ từ đứng lên, mở miệng lại không phải nói với Hứa Ưng, “Ai đánh?”

Trên đầu Hà Sơ Tam có một vết bươu ửng đỏ, không phải là do ngã mà thành, cậu thành thật khai báo, “Là tên có sẹo trên mũi kia.”

Hạ Lục Nhất liếc nhìn qua một tên mã tử bên cạnh Hứa Ưng, “Lão đại báo thù cho cậu.”

Khóe môi Hạ Lục Nhất vừa động, muốn nói tôi không phải mã tử của anh, lại bị Hạ Lục Nhất hung ác trừng về. Hứa Ưng bên cạnh nhìn không được mà cười khẽ, “Thôi đi, Hạ Tiểu Lục. Mẹ nó, đứng còn không vững mà còn giả bộ làm lão đại cái gì! Ném “sổ sách” qua cho tao!”

Hạ Lục Nhất lạnh lùng liếc nhìn Hứa Ứng, chậm rãi để bọc giấy lên mặt bàn. Lại không có ném qua mà chỉ đẩy về phía trước.

Hứa Ứng cau mày nhìn hắn.

“Sao? Không can đảm lại đây lấy?” Hạ Lục Nhất cười lạnh.

“Mày một bụng ý xấu, Hứa ca cũng không hứng chơi với mày.” Hứa Ứng nói, hất cằm.

Tên mã tử có sẹo ở mũi đi lên phía trước, đến gần bàn cầm lấy bao giấy, quay đầu ném cho Hứa Ưng. Sau đó vặn Hạ Lục Nhất ấn lên bàn, hai tay bắt chéo sau lưng, sờ soạng một phen, “Hứa ca, không giấu vũ khí.”

Hạ Lục Nhất cười nhạo một tiếng,“Lục Nhất ca mày không bao giờ giấu “vũ khí”, không giống Hứa lão đại chúng mày, căn bản “vũ khí” không lớn.”

Hứa Ưng giương cằm, tên mã tử kia tát một bạt tay vào Hạ Lục Nhất! Hạ Lục Nhất quay đầu nhổ ra một ngụm máu, từ từ quay đầu quét mắt qua người này, nhếch mép cười lạnh.

Hứa Ưng vừa cầm bao giấy vừa đi về phía hắn, “Hạ Tiểu Lục, lăn lộn đi ra, miệng đứng quá tiện. Nói vài câu thức thời, tâm tình Hứa ca tốt, còn lưu lại mạng cho m… Gì mẹ nó, cái chó gì đây?!”

Gã cầm một sấp kịch bản dày ném lên bàn, phía trên toàn hàng chữ đoan chính thanh nhã của Hà Sơ Tam.

Hạ Lục Nhất “Ha?” một tiếng, “Bị người khác đổi? Hứa ca, đây không phải ‘em’ làm nha.”

“Con mẹ mày! Đừng giở trò với lão tử!” Hứa Ưng bước nhanh tới tóm lấy tóc hắn, “ ‘sổ sách’ ở đâu?”

Hạ Lục Nhất cười cười, “Hứa ca giết Thanh Long lão đại, lại không tìm thấy “sổ sách” quan trọng, trượng long đầu cũng chưa xuất hiện—— các trưởng lão không chịu bỏ phiếu bầu vị trí long đầu mới đi?”

Hứa Ứng cười dữ tợn bóp chặt cổ Hạ Lục Nhất, “Đm, đừng nói lời vô nghĩa với tao, tao bắt tên phản đồ là mày, lập công lớn, lại tiếp quản địa bàn trong bang, mấy lão già không chết kia không nhận cũng phải nhận!”

Hạ Lục Nhất bị bóp đến đỏ gay mặt, ho sặc nói, “Việc đó… không nhất định!”

Hắn đột nhiên quét chân qua, đá cây nến đang đốt lên người Hứa Ưng! Ánh lửa bắn lên cẳng chân Hứa Ưng, Hứa Ưng vội vàng nhảy qua một bên đạp lại một cước! Cũng chính một cước này, Hạ Lục Nhất nghiêng người né tránh, tay trái đấm lên cằm Hứa Ưng!

Sau đó hắn thuận tay nhấc ghế đập trúng đầu tên mã tử bên cạnh kia, ghế bang một tiếng vỡ vụn, hắn nhặt chân ghế bén nhóc, “phập” đâm vào bàn tay đối phương—— đúng lời hứa

“A a a a ——!” Mã tử che lòng bàn tay đầm đìa máy kêu lên thảm thiết.

Hứa Ưng từ phía sau nhào tới, hai tay hướng trên vai hắn, Hạ Lục Nhất vung tay cản, lại bị Hứa Ưng một phen chế trụ cổ tay, đè lên gan bàn tay, chân ghế rơi xuống đất.

Hạ Lục Nhất lại nghiêng người trả lại một cước, Hứa Ưng vội vàng buông tay hắn tránh qua, hai tay nắm chặt, hét lớn một chiếu “Song long thủ thủy”, đánh úp lên ngực Hạ Lục Nhất.

Hạ Lục Nhất quen thuộc với quyền pháp của gã, hai tay theo bản năng muốn cách đẩy phá giải, nhưng động tác vừa làm động vào vết thương bên vai, hắn thét lớn một tiếng, chỉ xuất một chưởng, lại bị chưởng khác chụp trúng ngực, lập tức ngã xuống đất!

Hứa Ưng cúi người tung một tay, Hạ Lục Nhất xoay người né tránh, lấy một quyền lấy tiến để lùi để phản kích. Hai người quay cuồng đánh nhau trên mặt đất, người ngoài nhìn đến hoa cả mắt. Nhưng Hạ Lục Nhất vẫn mang thương thế trên người, tay phải gần như vô lực, sau khi giao đấu hơn mười quyền, hắn đã bị Hứa Ưng chặt chẽ đè dưới đất.

“Hạ Tiểu Lục,” Hứa Ứng thở phì phò cười nói,“Bộ quyền pháp này là tao dạy, mày muốn báo đáp Hứa ca thế nào đây?”

Mặt Hạ Lục Nhất bị đè trên đất, nghiêng tai nghe, khản giọng nói, “Thanh Long đối với mày không tệ, mày báo đáp hắn như thế nào?”

“Thanh Long đối với tao không tệ? Ha? Ha ha ha ha! Bố mày theo hắn hai mươi năm, nâng hắn lên vị trí thái tử, dìu hắn đăng bảo tọa long đầu, kết quả hắn lại đem tất cả cho cái tên mặt trắng miệng chưa dứt sữa như mày! Cái phó đường chủ chó má gì chứ, chính là một con chó dưới lòng bàn chân hắn, hắn có bao giờ xem tao trong mắt?! Bố mày nhiều năm khổ cực vì hắn, mày có biết hắn nói gì với các trưởng lão không? ‘Hạ Lục Nhất tuổi còn trẻ thế nhưng trí dũng song toàn, có thể trọng dụng’,‘Hứa Ứng tâm cơ quá sâu, không thể tin hoàn toàn’ !”

“Hắn xác thật tin nhầm mày!” Hạ Lục Nhất cao giọng quát,“Hứa Ứng! Mày cho rằng mày có thể giấu diếm sao? Lúc tao rời biệt thự đến bệnh viện, bên người không hề mang đao! Quản gia, người giúp việc và anh em trong Kiêu Kỵ đường trong biệt thự đều có thể làm chứng!”

“Quản gia? Người giúp việc?” Hứa Ứng cười lạnh nói, “Đêm đó, khi nhìn thấy thi thể chị gái đều bị Hạ Lục Nhất nổi điên “giết” hết rồi! Về phần anh em trong Kiêu Kỵ đường, trừ tiểu đệ của mày, chính là của tao, mày thấy mọi người sẽ tin ai?!”

“Mày…” Hạ Lục Nhất dứt khoát không thể tin được gã lại diệt khẩu tất cả người trong nhà Thanh Long, cắn răng run lên, lạc giọng nói, “Hứa Ưng, hắc đạo cũng giảng đạo nghĩa, mày nhất định sẽ chết không tử tế.”

Hứa Ứng nghe thấy câu này, ngược lại còn cười ha ha ấn mặt Hạ Lục Nhất xuống, khóe môi cong lên, “Người giang hồ đều nói Thanh Long lão đại là người hiểu đạo nghĩa nhất, hắn có “chết tử tể” hay không?”

Gã dán bên lỗ tai Hạ Lục Nhất, trêu tức nói, “Mày có biết khi tao xách đao mày vào, hắn nói gì với tao không?”

“Hắn nói,‘Tiểu Lục, là lỗi của tôi, em đừng tự trách” …… Ha!Ha ha ha !Ha ha ha ha !”

Gã cảm thấy thú vị mà cất tiếng cười to, mà Hạ Lục Nhất dại đi hồi lâu, bỗng phát lên tiếng gầm rú khàn đặc, hắn dùng hết khí lực vặn cánh tay phải bị thương đánh một chưởng vào Hứa Ưng! Hứa Ưng đang cười bất ngờ không kịp phòng, bị trúng quyền!

Trên mặt Hứa Ưng nhất thời in lên năm dấu tay hồng thấu, ánh mắt gã hung ác nham hiểm, rút súng bên thắt lưng, dí lên đầu Hạ Lục Nhất, “Tao đổi ý rồi, Hạ Tiểu Lục. Không cần lưu toàn thi cho mày, tốt nhất là nên đập nát từng đoạn xương cốt của mày!”

“Trước giết thằng nhóc kia cho hắn xem!” Gã quay đầu quát với tên mã tử đang chế trụ Hà Sơ Tam.

Hết chương 6.

“Tiểu Lục, là lỗi của tôi, em đừng tự trách”

….

Otz (gục!!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.