Sau khi về phòng tất cả mọi người đều làm việc của mình. Còn cô vẫn dán mắt vào chiếc máy tính bảng của mình (màu trắng giống Thiên), không phải là cô chơi game mà là tạo Facebook
_Tên: Dịch Dương Thiên Tỉ
_Ngày/ tháng/ năm sinh: 28/11/2000
_.......
_.......
_.......
_.......
Sau khi đã tạo xong cô tắc và dẹp chiếc máy tính bàng sang một bên
.................Sáng hôm sau......................
Reng!reng! Chuông đồng hồ vang lên, cô cũng thức dậy. Vệ sinh cá nhân xong cô vội thay một bộ đồ khá đơn giản: quần jean dài kèm theo chiếc áo thun đen ngắn tay, bên ngoài bận thêm một chiếc áo khoát trắng
Cô thu dọn đồ đạc vào chiếc vali màu xanh ưa thích của mình rồi bước qua phòng Thảo Linh. Cô chưa kịp gõ cửa thì Thảo Linh đã bước ra mở cửa.
_Tớ biết là cậu sẽ làm gì nên tớ đã chuẩn bị sẵn đồ rồi- Thảo Linh bước ra khỏi phòng cùng với chiếc vali màu hồng
_Nếu vậy thì đi!- Cô nói rồi bước qua phòng Uyển Khanh gõ cửa
_Tớ cũng chuẩn bị rồi nè!- Uyển Khanh bước ra cùng với chiếc vali màu trắng. Trang phục thì khá đơn giản chỉ là một chiếc đằm màu trắng dài ngan gối có cách điệu hoa văn trên cổ.
_Được, vậy giờ ra sân bay thôi- Thảo Linh lên tiếng nhưng vẽ mặt thoáng buồn
Vừa bước ra tới cửa thì...
_Này định không từ mà biệt tụi này luôn sao? Đúng là nội tâm vỡ nát mà!- Khải lên tiếng còn vẻ mặt thì một từ thôi... lố
Thảo Linh thoáng buồng khi chỉ thấy Khải và Thiên. Cô đang mong chờ một người nào đó, mà có vẻ như sự mong chờ của cô không hề mang lại cho cô bất ngờ nào cả
_Nếu vậy thì đi chung đi. Càc cậu tiễng bọn tớ được không- Uyển Khanh “diễn” theo kế hoạch
_Được thôi! Dù gì hôm nay cũng rãnh- Thiên nói rất thật (Tuy diễn theo kê ́ hoạch nhưng Thiên không làm lố như đại ca)
_Đợi tớ một chút- Cô vừa nói vừa bước lên tần trên
Đến phòng Nguyên cô lấy trong túi ra một vé máy bay từ Trùng Khánh_ Trung Quốc về Việt Nam đính lên cửa phòng sau đó gõ cửa
_Cô bước lại xuống chổ bốn người kia đang đứng- Đi thôi!
Tất cả bước lên một chiếc xe hiệu Lamborghini mà cô đã cho người chuẩn bị.
Còn Nguyên lúc nãy nghe gõ cửa nên đã thức dậy, cậu bước ra mở cửa thì không thấy ai. Cậu nhìn lại thì thấy trên cánh cửa cón một vé máy bay, cậu cầm vé máy bay rồi bước xuống nhà gọi mãi mà không thấy ai lên tiếng, lòng cậu lúc này rất lo rất rất lo. Cậu quyết định là sẽ đi tìm Thảo Linh
______30' sau_______
Đến nơi năm người bước xuống xe đi đến nơi ngồi chờ, ngồi được 5' cô bước ra một chỗ khá yên tĩnh để có thể nói chuyện điện thoại
_Alo! Sở Ngọc đến sân bay đi
_Cô là ai sao lại biết tên tôi!- Sở Ngọc ở đầu dây bên kia ngơi ngác hỏi
_Toi là Đông Tuyền, hiện tôi cùng Thảo Linh và Uyển Khanh đanh ở sân bay nếu cậu muốn có thể đến đây- Đầu dây bên đây cô nói với vẻ mặt gian sảo
_Được rồi đợi tôi!- Nói rồi Sở Ngọc gác máy, lên xe chạy thẳng đến sân bay
“Hoàng Sở Ngọc tôi chỉ muốn đùa cậu một chút cho vui thôi cũng chẳng phải là trả giá gì đâu hưh ????”- Cô tự cắt ngan dòng suy nghỉ của mình rồi bước về chổ ngồi
Khoảng 5' sau đó Sở Ngọc và Nguyên trùng hợp đến sân bay cùng một lúc. Hai người tuy không thấy nhau nhưng cùng nhau đi đến chổ Uyển Khanh ngồi đằng kia.
Đông Tuyền, Uyển Khanh, Thiên và Khải thấy mọi chuyện diễn ra giống như trong kế hoạch chỉ còn một bước cuối nên đã diện cớ này nọ để di tán khỏi hiện trường. Thảo Linh tâm trang không tốt nên cũng không muốn hỏi thêm.
_Thảo Linh!- Một chất giọng quen thuộc vang lên
Thảo Linh như thức tỉnh nhận ra giọng nói đó là của Nguyên. Cô vui mừng loay hoay tìm xung quanh xem giọng nói phát ra từ đâu thì lại nghe giọng một người nữa gọi mình
_Thảo Linh đợi tôi!- Thì ra là giọng của anh chàng Sở Ngọc gọi cô
Lần này không như trước, cô thật sự lo, cô sợ giọng nói này, sợ cái con người mang giọng nói này.
_________________________
Chp 17 mình chia làm 2 part nha còn một part nữa nha chưa hết chap 17 đâu ????????????