Ánh mắt thuần khiết, trong sáng luôn hướng theo một nơi xa xôi nào đó không có đích đến. Thầm mong ước được sống với ước mơ, sống với đam mê của bản thân nhưng dường như mọi thứ đã quá xa xỉ với cô bé này. Trước mắt phải thật vui vẻ bên người thân đã, phải trân trọng những giây phút ít ỏi còn lại bởi vì cha mẹ cô đều mắc phải căn bệnh tim quái ác, giờ phút còn tồn tại trên thế gian chắc chỉ còn tính theo giờ. Vì muốn chữa bệnh cho cha mẹ, cô và cả người anh trai đã phải đi rửa bát thuê, làm kẻ hầu người hạ cho bọn người giàu có. Nhờ chăm chỉ, lễ phép, có tư chất mà họ đều được chủ nhà yêu quý. Có người dạy hai anh em chữ nghĩa, người dạy họ học ngoại ngữ, người dạy nấu ăn,..vv mà cô bé và người anh trai dù không đi học vẫn tiếp thu được một lượng kiến thức tương đối lớn. Mỗi khi nhận được tiền lương, họ lại chạy ngay đi mua thuốc cho cha mẹ.
Cuộc sống cứ kéo dài như thế được một tháng, một tháng ngắn ngủi mà hạnh phúc. Rồi cái ngày đau thương ấy không muốn cũng phải đến. Cha mẹ cô nằm trên giường bệnh, quằn quại với cơn đau nhưng họ phải nhẫn nhịn để không làm hai đứa trẻ thêm lo sợ. Cô bé vẫn ngồi bên, những giọt nước mắt lăn dài trên má, từng tiếng nấc, tiếng khóc không thể dừng lại được.
- Cha, mẹ, hai người ngồi dậy nói chuyện với con đi, đừng nằm mãi như thế, đừng đùa với con như thế, không vui đâu
Lời nói vẫn mang một chút ngây thơ, hồn nhiên của đứa trẻ tuổi mới lớn nhưng vẫn chất chứa bao nỗi niềm, sự lo lắng. Cô bé nhanh chóng cầm tay cha mẹ lên, nắm thật chặt lại, xoa xoa vào nhau rồi áp lên má cười trong nước mắt.
- Con sẽ giữ lấy cha mẹ, “Tử Thần” không bắt những người con yêu thương đi được đâu. Hai người phải dũng cảm lên, phải chiến đấu cùng con chứ sao cứ nằm đó hoài thế, dậy đi mà
- Tâm Tâm ngoan của cha, đến lúc rồi cha mẹ cũng phải rời xa con và anh con thôi, điều này là quy luật tất yếu của cuộc sống. Con hãy nhớ rằng chúng ta không bao giờ chết, chúng ta luôn ở khắp mọi nơi dõi theo con, bảo vệ con. Chỉ cần con luôn mang hình bóng của cha và mẹ trong tim là được rồi. Cha biết con là đứa con gái xinh đẹp nhất, hiếu thảo nhất trên đời vì vậy hãy mạnh mẽ lên con yêu, hai đứa chính là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho cha mẹ. Nhà mình nghèo, không có gì để lại cho anh em con, cha chỉ có hai cây sáo trúc, mỗi khi nhớ mẹ, nhớ cha con có thể mang ra ngắm nhìn bởi hình ảnh chúng ta luôn hiện hữu ở..đây
Giọng nói của cha trầm mà ấm, văng vẳng bên tai cô. Ông nhìn hai đứa con thân yêu lần cuối cùng, khóe mắt ngấn lệ, siết chặt tay hai đứa lại rồi cố gắng nói được 4 chữ “ CHA YÊU CÁC CON “ rồi ông đã ra đi. Hình ảnh người cha lúc này thật vô cùng xúc động, ông đã đi nhưng trên môi vẫn còn đọng lại một nụ cười, nụ cười ấy là hạnh phúc, là dành cho những đứa con thân yêu. Cả ông và người vợ đều đã từng rất vui mừng khi hai thiên thần bé nhỏ chào đời nhưng chỉ trách số phận lại không cho họ ở bên hai thiên thần bé bỏng ấy thật lâu, thật lâu.
Phải chịu nỗi đau lớn về mặt tinh thần như thế này hoàn toàn quá sức với những đứa trẻ tuổi mới lớn. Cô bé ngồi đó, ôm lấy cha mẹ vào lòng, nước mắt giàn giụa “Tại sao, tại sao mọi thứ lại quá tầm với của con như thế. Mọi người cứ lần lượt bỏ con mà đi thì con biết phải làm sao đây? Ông trời ơi, rốt cuộc ông đang ở đâu??” Cô ngẩng mặt lên trời mà gào thét trong tuyệt vọng. Người anh trai đứng cạnh cô cũng không thể cầm nổi sự xúc động, nhưng anh phải tự nhủ với bản thân rằng:“Cha và mẹ đã giao em ấy lại cho mình, mình không thể yếu đuối được, phải mạnh mẽ lên” Anh đến bên người em gái, dịu dàng ôm cô trong lòng, vuốt lấy mái tóc mà an ủi.
- Nào, em gái yêu quý của anh, hãy để cha mẹ đi trong vui vẻ đi em, em cứ khóc, cứ đau khổ thế này em có biết rằng cha mẹ còn khổ tâm gấp trăm, gấp nghìn lần em không? Bé ngoan, nghe lời anh ha, vẫn có anh ở bên em mà
Anh trai cô vẫn vậy, vẫn ấm áp như ánh dương. Lời nói của anh đã giúp cô bé ấy bớt đau thương phần nào, tiếng khóc cũng cứ thế mà nhỏ dần, nhỏ dần rồi im lặng hẳn. Khung cảnh một làng quê mộc mạc, dễ chịu nay được bao phủ một nét buồn thăm thẳm, sâu sắc. An táng cho người thân xong, hai anh em lại lang thang ngoài đường với cây sáo trúc. Họ phải gạt qua đau khổ một bên, phải nghĩ cho hiện tại, cho tương lai trước mắt. Họ cùng nhau học thổi sáo, cùng nhau kiếm tiền sống qua ngày. Mọi chuyện tưởng chừng như kết thúc ở đó nhưng hoàn toàn không phải. Một ngày đẹp trời, hai đứa trẻ này sau khi kết thúc một ngày làm việc vất vả, chúng lại trở về nhà thì phát hiện nhà cửa tan hoang như có người lục lọi. Chưa kịp phản ứng gì thì một bàn tay to, thô ráp với một lực rất lớn bịt miệng hai đứa bé lại rồi cho vào xe ô tô chở đi mất.