Hàn Tử Di mơ màng tỉnh dậy thì đã là buổi trưa. Không gian xung quanh bao phủ một màu trắng đặc mùi thuốc sát trùng.
- Ặc! - Cô ôm lấy đầu mình, khẽ rên lên vì đau.
- Có sao không? - Thiên Tỉ ngồi gần cô thấy thế liền bỏ quyển sách đang cầm trên tay xuống, chủ động đến xem xét - tôi gọi y tá tới nhé.
- ... - Hàn Tử Di giật mình khi có người ở đây
Mà người đó lại là người cô đang muốn né tránh. Haizz! Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Theo phản xạ cô liền lùi người lại như muốn né tránh. Thiên Tỉ hiểu được liền thở dài:
- Tôi không làm gì cậu đâu.
- Tôi biết - Hàn Tử Di liền đáp, huơ huơ tay - tôi chỉ... không quen tiếp xúc với người lạ ở khoảng cách gần thôi.
Cậu dám làm gì tôi chứ? - Trong bụng cô nghĩ thầm.
- Thế sao cậu tự tiện vào phòng tôi mà không gõ cửa? - Thiên Tỉ không nhìn cô và hướng về phía phía cửa số bên ngoài, ánh mắt thoáng mơ hồ.
- Tôi... - Hàn Tử Di lập tức dựng đứng người dậy, nhưng cũng rất may giả vờ bình thản đáp - đi nhầm phòng.
Thiên Tỉ nhếch môi không nói không rằng, chỉ đưa liều thuốc cùng cốc nước đang cầm trên tay cho cô, đợi cô uống xong cậu mới nở nụ cười có lúm đồng tiền làm người xung quanh cũng vui lây.
Hàn Tử Di không biết là nên làm gì tiếp nên giả vờ ngoan ngoãn nghịch tóc, sau đó bặm nhẹ môi bất lực:
- Chúng ta có thể lên lớp chưa? Tôi cảm thấy hơi chán!
- Có thế, nhưng hãy đợi tới chiều, bởi vì bây giờ đang là trưa, mọi người đều đã nghỉ ngơi ở ký túc xá. Cậu có muốn đi ăn trưa không?
- Không cần đâu, tôi đâu phải heo.
Vừa chắp miệng tự đắc, bụng Hàn Tử Di bỗng nhiên không chịu nghe lời chủ, cư nhiên réo lên. Cô chỉ biết ngồi ngây ra, hận không thể đào cái lỗ thật sâu để chui xuống cho xong.
- Đi ăn thôi đồ ngốc...
.
.
Hàn Tử Di vui vẻ chờ đợi ở một góc khuất, lúi húi bấm điện thoại, mãi đến khi để ý thì ngẩng đầu lên đã thấy một bát cháo khói còn bốc nghi ngút. Thiên Tỉ ngồi đối diện cô, nhẹ lên tiếng:
- Hãy ăn khi còn nóng!
- Ừm - cô ngoan ngoãn gật đầu
Thêm chút tiêu vào bát cháo rồi nhẹ khuấy lên, lúc này cô mới quan sát kỹ màu sắc của cháo
1s...2s...3s...
Mặt cô đen như đít nồi, vội bĩu môi, nhíu mày không ưng ý:
- Trong này có gì thế?
- Cháo, trứng. - Thiên Tỉ nghiêng đầu, nhìn cô đầy tò mò - sao thế?
- Tôi ghét ăn trứng, cậu đổi thứ khác đi.
Nói rồi, cô lấy tay đẩy nhẹ bát cháo về phía cậu.
Thiên Tỉ bất lực không biết làm gì, chỉ đành khuyên giải:
- Cậu vừa mới bệnh dậy, ăn thứ này rất tốt, không thích thì ăn một ít cũng được.
- Tôi không có bệnh, là bị bóng đập vào đầu - Cô lại dán mắt vào điện thoại.
- Hàn Tử Di! Đừng ngang ngược nữa có được không? - Thiên Tỉ nhẹ giọng như vỗ về một đứa trẻ.
Sống não Hàn Tử Di giống như đơ vài giây, không hiểu sao mỗi lần cô ở gần cậu, lại cảm thấy cậu mang đến cho cô một cảm giác dịu dàng quá đỗi, nhưng sao cô có cảm giác bất an thế nhỉ?
- Có ăn không? - Thiên Tỉ bắt đầu mất kiên nhẫn nhìn cô.
- Thật đó! Cậu tha cho tôi đi, tôi ăn không được.
Thiên Tỉ im lặng suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy. Hàn Tử Di chưa kịp thở dài nhẹ nhõm được bao lâu thì đã phải há hốc mồm khi thấy cậu bưng bát cháo rồi tiến về phía cô.
- Cậu làm gì? Tôi không ăn, không cho cậu...
Cô lùi lại sát tường, miệng mấp máy nói không thành tiếng. Thiên Tỉ bình thản ngồi xuống cạnh cô, tay mút một muỗng cháo lên, giọng đanh lại:
- Há miệng ra!
- A... - Cô rất nghe lời.
Cậu đút cho cô ăn được vài muỗng, thấy cô có vẻ sợ, cậu liền nhếch môi:
- Từ nay cậu thử chống đối thức ăn gì tôi mang đến thì tôi sẽ bón cho cậu từng chút một. Tôi phát hiện ra cậu rất sợ gần tôi thì phải.
- Ai nói thế? - Cô phản bác lại - tôi...
Định nói thêm thì Thiên Tỉ đột nhiên nhích người lại gần cô hơn. Cổ họng cô đột ngột đông cứng lại, vội vàng tự cầm bát ăn. Tay Thiên Tỉ chống xuống bàn làm chỗ dựa cho cằm, cậu nở nụ cười ấm áp:
- Hàn Tử Di này! Thiên Tỉ tôi vốn không thích con gái đâu, nhưng cậu thì khác đấy. Bọn mình làm ... bạn thân của nhau đi...