Buổi sáng mùa đông rất lạnh. Đúng, lạnh vô cùng, vẫn le lói ánh sáng mặt trời nhưng nó thật yếu ớt. Không còn nghe thấy tiếng chim ríu rít trên cành cây nữa, không còn thấy sự hân hoan trong ánh mắt mọi người. Con đường lớn vắng vẻ đi rất nhiều so với những mùa khác. Nó lang thang trên đường. Cũng không hiểu tại sao một người thích sự vui vẻ, thích sự đổi mới, sôi động như nó lại vô cùng yêu mùa đông. Chẳng phải mùa đông là cô độc, là lạnh lẽo sao?
Nó đến tiệm coffee trước mặt. Tiệm này là cái nơi lần đầu nó đến khi đặt chân đến đất nước này. Dù gì thì cái ấn tượng về nét cổ điển, thanh lịch của tiệm coffee này nó cũng không thể quên được. Nó ngồi ở một cái bàn góc trong cùng, có cửa sổ, gọi một ly Pinocchio rồi ngồi dựa vào ghế, quan sát cảnh vật bên ngoài. Nó bắt đầu vẽ. Tác phẩm hoàn thành trong vòng hai tiếng, nội dung chỉ là những tòa nhà cổ kính mờ dần trong sương khói. Đứng dậy, trả tiền rồi đi ra ngoài. Mọi thứ cứ tự nhiên diễn ra, không có gì quá đặc biệt để nó phải cố gắng lưu giữ.
Vừa bước ra khỏi quán, cơn đau đầu ập đến. Cảnh vật bắt đầu mờ nhạt đi, xoay mòng mòng rồi một mảng đen bao trùm, nó không còn nhớ gì nữa. Phải, nó đã ngất đi. Nó được một bác lớn tuổi tốt bụng đưa vào bệnh viện...
- Xin lỗi nhưng cháu đang ở đâu đây?_ Nó tỉnh lại, hỏi bác tốt bụng đó
- Cháu đang ở bệnh viện. Vừa nãy cháu ngất ở trước tiệm coffee nên ta đưa cháu vào đây_ Bác gái tốt bụng đó nở nụ cười trìu mến
- Cháu cảm ơn bác, bác có thể về được rồi ở đây cháu tự lo được ạ_ Nó cười nhạt
- Vậy chào cháu, ta về đây
Mệt mỏi, cơn đau khi nãy tạm qua đi, An Nhiên nhẹ nhàng nằm xuống nghỉ ngơi một lúc. Có cảm giác nơi này rất quen thuộc, tất cả toàn một màu trắng cùng với mùi thuốc sát trùng. Bỗng nhiên trong đầu nó lại hiện lên hình ảnh cậu bé với núm đồng điếu đáng yêu, đôi mắt hổ phách ấm áp. Hôm nay nó lại nhớ Tiểu Thiên Thiên rồi. Lát sau bác sĩ vào
- Thưa bác sĩ, cháu chắc chỉ hạ đường huyết thôi, bây giờ cháu về được chưa ạ?_ Nó hỏi
- Từ từ cô bé, người nhà cháu đâu?_ Bác sĩ hỏi
- Ba mẹ cháu hiện tại không ở đây ạ_ Nó lễ phép
- Vậy ta nói nhé, cháu hãy giữ bình tĩnh. Bây giờ cháu đang có một khối u ở trong não, cháu cần làm phẫu thuật ngay khi còn kịp, nếu chờ đến khi chúng to ra, cháu sẽ mất mạng đó_ Bác sĩ nói
Vừa nghe hết câu nó sửng sốt” ung thư não sao? Mình sẽ chết sao? Không thể phải chứ, chắc là có chút nhầm lẫn gì đó ở đây rồi, mình vẫn còn rất khỏe mà”
- Thưa bác sĩ, có phải sai sót gì không ạ? Cháu còn rất trẻ mà, sức khỏe cháu dạo này cũng có đi xuống đâu ạ
- Cháu bình tĩnh, có phải dạo này cháu hay bị đau đầu, thi thoảng có mệt mỏi và thi thoảng thấy mắc ói không? Nếu phẫu thuật sớm thì vẫn có khả năng sống sót chỉ là có tỉnh lại hay không thì phải phụ thuộc vào ý chí của người bệnh hoặc tỉnh lại thì sẽ để lại di chứng_ Bác sĩ an ủi nó
- Dạ để cháu suy nghĩ, cháu về đây_ Nó đau khổ, rút kim truyền nước ra bỏ về
Tâm trạng hiện nay của nó hoàn toàn không tốt “ Mình sắp chết, không thì thành người thực vật như vậy cũng có khác gì đâu thà chết đi cho nhẹ. Nhưng còn ba mẹ mình thì sao? Thiên Thiên thì sao? Không được, thời gian mình ở lại trên cõi đời này không còn nhiều, mình phải dành chút thời gian còn lại để vui vẻ bên họ mới được”
Phải con người nó vốn lạc quan nhưng trong tình cảnh này thì muốn lạc quan cũng khó. Nó đi tìm Thiên Thiên, rủ cậu đi ăn, đi chơi trò chơi ở công viên giải trí. Ước mơ của nó bây giờ là nhìn thấy những người mình yêu thương được nở nụ cười hạnh phúc. Khi cậu cười, mọi lo lắng của nó dường như tan biến. Nó chỉ im lặng quan sát cậu chơi “ Xin lỗi cậu, có thể hẹn ước của chúng ta sẽ không thực hiện được rồi” Nước mắt của nó cứ thế tuôn ra không thể nào ngừng được...
- Này, sao thế? Khóc à?_ Cậu đến bên, quan tâm hỏi
- Bụi bay vào mắt, khó chịu quá nên nước mắt mới chảy ra_ Nó lấy tay lau nước mắt
- Vậy mà làm tôi lo quá_ Cậu thở phào nhẹ nhõm
- Tiểu Thiên Thiên, nếu như tôi biến mất thì sao?_ Nó hỏi cậu
- Thì tôi sẽ đi tìm cậu, tìm đến khi nào thấy thì thôi, sau đó tôi sẽ bắt cậu ở bên đến khi hoàn thành hẹn ước của chúng ta_ Cậu xoa đầu nó
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“ Hy vọng lúc tôi đi rồi cậu có thể hạnh phúc, cậu cứ cười như thế nha, tôi sẽ luôn quan sát cậu từ xa, tôi sẽ âm thầm bảo vệ cậu và trả cậu hết món nợ tình cảm này”