Chap 5: Làm ơn cho tôi xin hai chữ “bình yên” Part 3:
Cuối cùng cũng cắm trại xong!
Part 3 có mặt!!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng ăn nhỏ nhưng sang trọng, ở đây lại đang có đợt giảm giá, phục vụ rất tận tình, vệ sinh sạch sẽ, đồ ăn rất bắt mắt và ngon miệng. Hơn nữa, đây cũng là nơi mà lúc nhỏ cả hai thường hay lui tới, đương nhiên là có rấ nhiều kỉ niệm.
-Chào mừng quý khách đến với tiệm Flowers của chúng tôi! -Một nhân viên vui vẻ cúi đầu chào cả hai.
-Ô! Hai cháu là... Khả Như và Quốc Duy đúng không? -Bà chủ quán ngạc nhiên.
-Vâng cháu chào bà ạ! -Cả hai lễ phép.
-Ừ đã lâu không gặp hai đứa, lớn quá nhỉ. Dạo này có khỏe không? -Bà niềm nở.
-Khỏe lắm ạ. Bà cũng khỏe chứ ạ?
-Ta khỏe như trâu đây này. Thôi hai đứa lại chỗ kia ngồi đi, thoáng mát lắm, cứ gọi món thoải mái, ta giảm giá hết cỡ luôn!
-Vâng tụi cháu cảm ơn bà. -Cả hai đồng thanh.
Nói xong, cô và cậu đi đến góc cuối của quán, nơi mà bà chủ đã chỉ, ở đây gần máy lạnh, cửa sổ mở hết ra, có thể ngửi thấy mùi Oải hương thoang thoảng. Vả lại, ngồi đây ít ồn ào, yên tĩnh hơn phía trên rất nhiều. Nói tóm lại, đây đúng là một vị trí lí tưởng.
Chị phục vụ đưa Menu cho mỗi người. Quốc Duy cầm lấy rồi gọi đủ thứ món, nào là hamburger, bún bò, kem, nước ngọt, trái cây..., nhiều đến nỗi Khả Như và chị phục vụ trố mắt nhìn cậu.
-Bạn ăn lắm thế? -Cô lên tiếng.
-Có phải một mình mình ăn đâu.
-Nhiều thế ăn sao cho hết?
-Hết mà, đừng lo! -Cậu xua xua tay.
Trong lúc chờ đồ ăn được mang ra, cậu tranh thủ kể những lúc sống ở Mỹ cho cô nghe. Cậu sống ở đó cảm thấy không thoải mái, lúc nào cũng nhớ tới cô, cũng nghĩ về cô, muốn liên lạc mà không được. Rồi lại kể về những người bạn mà cậu đã gặp, ngoại hình, vóc dáng, tính cách, sở thích... toàn những chuyện không liên quan, cô ngồi nghe đến nỗi gục lên gục xuống.
-A! Đồ ăn đến rồi! -Cô reo lên, cuối cùng cũng được cứu thoát.
-Hai em dùng vui vẻ. -Chị phục vụ cười tươi.
-Vâng cảm ơn chị ạ!
Quốc Duy lên tiếng, chị phục vụ cười rồi đi. Cậu lấy khăn lau thìa và đũa rồi đưa cho cô. Cô cảm ơn và nhận lấy.
Tô bún bò đặt trước mặt, cô đặt đũa xuống, gắp cọng bún định cho vào miệng thì...
RỘT!!
Quốc Duy đã húp cạn tô bún. Cô mắt chữ O mồm chữ A nhìn cậu, còn chưa đầy một phút mà đã chén sạch cả, bái phục!!!
Tiếp đến, cậu cầm ly kem vị dứa ưa thích của mình lên, cười nhìn Khả Như:
-Bạn ăn chậm quá! Nhanh lên kẻo mình ăn hết đấy!
Nói rồi, cậu đẩy cái thìa kem qua một bên, lấy cái thìa lớn dùng để ăn bún, múc lên một miếng kem to và cho vào miệng, chờ kem tan hết rồi múc thên thìa nữa. Bỗng cậu ngưng lại, đổ thìa kem lại vào ly, bỏ cái thìa lớn qua một bên, lấy lại cái thìa nhỏ để trên bàn lên, múc một miếng cho vào miệng và nháy mắt một cái.
RẦM! RẦM! RẦM!
Cô giật mình quay lại đằng sau. Trời đất! Một đám con gái té ghế hết cả. Thì ra nãy giờ là cậu ta đang tỏ vẻ nho nhã, lịch sự trước lũ hám trai này. Thật chẳng thay đổi chút nào. Khả Như lắc đầu ngao ngán. Xung quanh bắt đầu xì xầm:
”Anh ấy đẹp trai quá đi à!”
”Thích anh ấy ghê ♡♡!”
”Người ngồi đối diện ảnh là ai vậy ta?”
”Ước gì mình là chị đó!”
“...”
Khả Như bực mình khi nghe người khác bàn tán về mình, cô đứng phắt dậy và đi ra khỏi quán. Quốc Duy đến chỗ tính tiền rồi chạy theo cô, đám con gái phía sau nhìn theo đầy tiếc nuối.
-Bạn sao vậy? Ăn chưa xong mà!
-Mình không muốn ăn nữa.
-Bạn mệt hả?
-Không.
-Vậy thì đi chơi nha!
-Không.
-Hay mình kể chuyện cho bạn nghe?
-Không cần đâu.
-Hát cũng được?
-Không cần mà!
-Shopping?
-Đã nói là không!
-Vậy bạn muốn gì?
-Mình chỉ muốn xin bạn, hai chữ “bình yên” mà thôi!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~End Part 3~~~~~~