(Tfboys Fanfic) Nỗi Nhớ Vòng Đu Quay

Chương 11: Chương 11




3 tiếng sau, tình trạng hiện tại là cái ổ chuột đã trở thành cung điện nguy nga, còn nữ vương của nó thì đang thở dốc, uống hết 2 chai nước, mồ hôi mồ kê chảy đầm đìa. Người đã rất dũng cảm, khổ cực, đau đớn, mệt mỏi để làm ra vương quốc này. Came ơn người đã...

- Stop!!! - Khải

- Vâng - tác giả

Về đến nhà, quăn cặp sách lên ghế sofa, cô giở kịch bản ra xem, trời đất ơi, 50 trang là ít đấy.

- Haizzz, đời con tàn rồi!!! - Di thở dài

New York, Mĩ, 22h30', 3 độ C

- Thư Thư à, xin em đấy, Nhi chỉ nghe lời mỗi em thôi, hãy nói cô ấy quên Vương Tuấn Khải đi và hãy yêu anh được không?

Vũ Thư Thư là người bạn thân của Lưu Anh Nhi - nó. Con bé đến từ Việt Nam, trước đây đã từng sang học ở Trùng Khánh nhưng sau khi Nhi “mất” thì quay trở lại Việt Nam.

- Em xin lỗi - Thư nói - Nhưng em không thể - Thư ngượng ngùng

- Tại sao? Tại sao lúc nào trong thâm tâm của Nhi cũng là hình bóng của tên Tuấn Khải đó? Anh thật sự rất cần một lời giải thích? - Anh ta hét, tuy không có giọt nước mắt nào rơi nhưng Thư có thể chắc chắn mắt anh ta đỏ ngòm. 100% đấy!

- Em biết, em biết chứ. Nhưng...em là bạn thân của cô ấy chứ không phải ba, mẹ của cô ấy cho nên không thể nào bắt cô ấy rời bỏ người con trai mà cô ấy yêu thương nhất mà yêu anh được, Thiên Phong à! Em cũng vậy, từng có tình đầu với một tên đạo đức giả, còn giờ thì sao? Thiên Phong, anh biết nghĩ cho em một chút chứ! - Thư nói, à không, bật lại anh ta

- Rồi, rồi, rồi, biết rồi - Phong quay lại, ngồi trên cái ghế trước cửa phòng Nhi

Thư Thư cũng ngồi xuống chiếc ghế, ánh mắt nhìn xa xăm. Đầu óc cảm thất vô cùng mệt mỏi, thật sự đâu có tin chuyện người chết sống lại, nhưng... sự thật lại đang ở ngay trước mắt, biết làm sao đây khi có một cô gái đã tắt thở nhưng tự dưng lại sống lại chứ?

- Thiên Phong, nếu anh thật sự yêu Nhi, nếu anh muốn Nhi hạnh phúc thì...

- Thì sao? - Phong hỏi

- Thì hãy đưa cô ấy về Trung Quốc - Thư nói

- Như vậy, cô ấy sẽ hạnh phúc sao? - Phong nói, anh thật sự không tin sẽ có chuyện này xảy ra đâu.

Thật ra là có thằng cha nào tin nổi chứ!

- Thế anh thử nói xem, cô ấy gần như chết lâm sàn trong vòng 4 năm, đến giờ tỉnh lại, cô ấy đang ở một đất nước cách đất nước người con trai cô ấy yêu nửa vòng trái đất. Có ai mà không hạnh phúc khi gặp lại người mình yêu sau 4 năm xa cách chứ? - Thư nói

- Ừ _ 1 tiếng, sau đó Phong thở dài

- Mai cho cô ấy xuất viện, đến sân bay quốc tế New York, em sẽ chuẩn bị vé máy bay, 3 chúng ta sẽ bay về Bắc Kinh. 1h chiều mai bay, anh nhớ phải đưa cô ấy đến trước giờ đó. - Thư nói và đứng dậy chuẩn bị về khách sạn thì...

- Nhưng em có biết không, Thư Thư - Phong nói và đứng dậy, nhìn theo bước chân của Thư như muốn bước chân đó đùng di chuyển nữa

Có một lực nào đó khiến chân Thư dừng lại, lắng nghe anh ta nói

- Khi nghe Nhi nói yêu khải, anh đau lám, thật sự, thật sự tim anh sắp đau đến nổ tung ra rồi. Anh yêu cô ấy, nhưng cô ấy chỉ coi anh như người anh trai, còn cô ấy thì như một người em gái luôn muốn anh trai mình trở nên thật tốt và yêu quý mình như yêu quý một người em gái. Nhưng mà anh đã tự tay phá vỡ cái tình anh em đó mà trở thành tình cảm nam nữ mất rồi. Nhưng ngược lại, cô ấy lại chưa từng yêu anh, anh phải lại sao hả Thư Thư? - Phong hét lên, những giọt nước như sương sớm ban mai rơi nhẹ trên gò má chàng trai. Vậy là Phong, anh ấy đang khóc, khóc cho số phận nghiệt ngã của những người yêu đơn phương. Những người như anh thật sự đau khổ lắm chứ, yêu người không yêu mình, lại còn phải chứng kiến cảnh người mình yêu yêu thương kẻ khác. Đau!!!

Thư quay lại, lấy tay gạt đi giọt nước mắt mặn chát kia, nói nhẹ nhàng:

- Thiên Phong, tất cả những thứ đó, tất cả những gì mà anh cảm thấy ấy, đó chỉ là cảm xúc của riêng mình anh thôi! Nhi không có cảm xúc như vậy, tình yêu là thế, anh ạ! Nó có muôn vàn cảm giác, nhưng đôi khi không phải cảm giác chung của hai người, mà là cảm giác đơn phương. Nếu Nhi không yêu anh, thì tức là tình yêu này chỉ đến từ một phía và nó không có kết quả. ANh hãy thử coi Nhi là người em gái đi, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Còn nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chỉ khiến cho cô ấy mệt mỏi thêm thôi. Em phải đi đây, chào anh! - Thư nói và uay lưng bước đi

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.