-Nhưng Tuấn Khải, 4 năm đã trôi qua, là 4 năm đó!!! Anh nên nghĩ lại đi, nên quên cô ấy đi ! – Thiên tỉ từ ngoài bước vào
Tuấn Khải quay qua nhìn người em trai của mình, phút chốc giận dữ với …con mắt đỏ ngòm:
-Quên? Em nói quên là quên dễ dàng vậy sao? Em…em còn có người để yêu…để thương, còn anh…còn anh, người anh yêu thương che chở, đùm bọc đi đâu rồi? Anh đi đâu để tìm cô ấy bây giờ hả, Thiên Tỉ? Em có hiểu thế nào là xin lỗi, là cảm ơn, là nói anh yêu em là thế nào không? Và em cũng có hiểu cái cảm giác người mình yêu nói không sao và rồi ra đi không? Anh hận chính bản thân mình đã không bảo vệ được cô ấy, em có biết không hiên Tỉ??? – Khải hét
-NHƯNG CÔ ẤY ĐÃ ĐI RỒI VÀ ĐÓ LÀ SỰ THẬT. – Thiên Tỉ nói và bước ra ngoài
Phải, Lưu Anh Nhi đã ra đi. Và là ra đi mãi mãi.
Một tuần sau, Băng Di nhập học tại trường Đại học sư phạm Bắc Kinh.
-Xin chào mọi người, tôi là Hàn Lệ Băng Di – du học sinh Việt Nam, mong tất cả mọi người giúp đỡ. – Di cúi đầu
-Di, mời cô về chỗ ngồi, chúng ta bắt đầu bài giảng. Tôi là Tâm Anh – giáo viên sẽ đào tạo mọi người môn Toán Cao Cấp. trước hết, mọi người lấy ở ghi ra chúng ta học bài mới. – Cô Tâm nói
Cô tiến về chỗ ngồi, mở chiếc cặp màu xanh, sau đó lấy chiếc bút màu xanh. Đừng vội nói cô thích màu xanh nhá, vì Khải thích nên cô cũng thích thôi.
Cô giáo đọc đầu bài : (tác giả không biết ở đại học thì người ta học cái gì nên cho Toán lớp 10 vào nhé)
-Sin ( 1+2 cos ( 2x3 tan 7 = bao nhiêu?
-0,05233307473. Di đọc ngay đáp án ngay khi cô vừa đọc xong đề bà chưa kịp lôi máy tính ra.
Cả lớp quay xuống nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thấy thế Di liền xua tay:
-Có lẽ sai?
-Chính xác! – Cô giáo nói
-Câu đó có ở trong sách giáo khoa, cô ta chỉ cần tính ở nhà rồi học thuộc, hết! – một giọng nói kiêu ngạo vang lên. Đó là Y Khâm, cả lớp quay xuống lườm cô một cái. Còn đối với cô, đó là ánh mắt khâm phục.
-Được, Y Khâm, em nói có lí, bây giờ tôi sẽ cho Băng Di vài câu không có trong Sách xem em làm thế nào. – Cô Tâm nói
-À………Vâng – sau một hồi suy nghĩ cô cũng đồng ý
-(1+2 cos (375678 = x1. x =?
-0, 4143816085. – Cô – không suy nghĩ
Cả lớp quay xuông nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Cô áy là con người hay người máy vậy?
Y Khâm, từ lúc cô vào đã thấy ghét, cũng chẳng biết tại sao lại ghét?
-Ngứa mắt quá!!! – Y Khâm nói
Đức Hòa quay xuống:
-Móc ra đây tôi gãi cho. + Chìa tay ra
Khâm lấy tay đáng vào tay Hòa
-Ai thèm?
À quên, bên cạnh Băng Di là một cô bạn khá xinh xắn, dễ thương , tên là :
-Xin chào bạn, mình là Thái Tô Minh.
-Ừ mình là bạn nha
-OK. – Cô bạn đưa hai ngón tay tạo thành vòng trong, 3 ngón còn lại đưa ra. Đưa mắt. Làm cô nhớ đến ai đó
-Hì hì – Cô cười gượng gạo
“Vương Tuấn Khải, làm thế nào để em gặp được anh đây?”
Băng Di có mua một căn hộ Chưng cư ở Bắc Kinh. Các độc giả không cần phải lo về chỗ ở nhé, còn về tiền thì Di phải đi làm kiếm thêm thôi. Sinh viên mà.
Chẳng mấy chốc, trời đã tối, Vương Tuấn Khải đến bên chiếc đu quay, ngồi xuống, nhắm mắt lại, và câu chuyện về cô gái đó lại là thước phim quay chậm trong đầu anh.
Ở trên vòng đu quay
Lại ùa về kí ức của quá khứ
Cõ lẽ đây là lần cuối
Chúng ta cùng ngắm nhìn về phương xa
Nơi mà em lựa chọn
Là nơi có cảnh tượng phức tạp của tình yêu và sự tổn thương
Vậy nên bắt đầu và kết thức cũng giống nhau
Đôi khi cũng nghe nói trừ anh ra
Em cũng còn một người khác
Để anh giả vờ lặng im mắc sai lầm trong lạnh nhạt thờ ơ