“Tại sao… sao lại như thế được… mới chôn có hai ngày mà…” Vết chân chứng tỏ đây rõ ràng không phải là một vụ trộm mộ như hắn tưởng! Sắc mặt của Nham Sinh càng lúc càng tái nhợt dần. Người coi mộ run rẩy ngồi xuống, rồi không kìm được lòng hiếu kỳ lẫn sợ hãi, đành lấy hết can đảm bước lại gần hơn, ngó đầu vào lỗ hổng trên ngôi mộ. Lại một lần nữa Nham Sinh phải thảng thốt kêu lên.
Xác chết vẫn còn đây… một xác chết cuốn trong mảnh chiếu được mai táng qua loa vẫn còn nằm nguyên dưới đất! (linh:(∩´﹏`∩) thật may tôi làm lại cháp này buổi sáng, cơ mà vẫn lạnh quá đi ...)
Nham Sinh coi mộ soi đèn nhìn quanh, vài cây Mạn Châu Sa đã bị giẫm đổ ngả nghiêng, thân xanh và hoa đỏ đều bị dập nát, chảy ra những dòng nhựa. Trên chiếc cánh hoa tàn tạ, còn sót lại một số dấu chân khá rõ, nhỏ bé và mềm mại, như là của một người 'con gái'. (linh: +///+ Thiên là 'con gái' )
Đôi chân ấy có vẻ hơi chững lại do dự một chút, giẫm đổ một cây hoa mạn châu sa đỏ rực nhưng không lá, sau đó mới đi tiếp, thẳng về phía ngôi tịnh xá bằng tre ở phía cuối khu mộ.
“Quạ!” Quạ đen lại lượn vài vòng xung quanh ngôi mộ, kêu lên một tiếng, rồi bay theo dấu chân, lao thẳng qua cửa sổ tịnh xá.
“Quạ!” Sau đó, lập tức lại vang lên một tiếng kêu ngắn ngủi và chói tai nữa. (linh: a men, em nó die được rùi nhể? ồn quá mừ ~(^.^ ~)
Nham Sinh đang sợ hãi thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Muốn chết hả, đồ súc sinh? Cút đi, mày làm khách quý của ta hoảng sợ bây giờ!”
Sau đó, chỉ thấy chút quạ tội nghiệp bị ném ra khỏi nhà, kêu lên “Quạ, quạ…” (linh: ==lll mạng 'lớn' chưa chết (っ´ω`)っ nưng tàn tạ vẫn nên có nhoa~)
Là giọng nói của Phù Nam… Nham Sinh thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, và nhanh chóng xách đèn tiến về phía căn nhà.
Đi qua bóng của hai cây dẻ ngựa, bước lên bậc thềm, đang định gõ cửa, ánh mắt của Nham Sinh lại đột nhiên sững lại – là dấu chân ấy! Trên bậc thềm, có hai vết chân rất rõ, và còn dính cả chút nhựa hoa Man Châu Sa màu đỏ nữa! Đây rõ ràngh là dấu chân đi từ ngôi mộ ra! 〣( ºΔº )
Nham Sinh sợ hãi đến không còn đứng vững được nữa, chân bước hụt vào không trung, lảo đảo rồi ngã từ bậc thềm xuống. (╯-╰”) tội
“Ai đó?” Người ở trong nhà nghe động liền chạy ra.
Ánh trắng bàng bạc phủ khắp thân hình chàng trai trong bộ y phục trắng bước ra từ sau cánh cửa. Chàng trai trẻ mang một thanh kiếm màu trắng bạc, nét mặt sáng láng, hiền hòa, “Nham thúc, thúc sao vậy?” Nhìn thấy người coi mộ ngã dưới đất, chàng trai ngạc nhiên hỏi. (⊙ө⊙)
Phải một lúc sau Nham Sinh mới có thể trấn tĩnh lại, nhặt chiếc đèn lên, tay run rẩy chỉ vết dấu chân trên bậc thềm, “Cậu, cậu không sao chứ? Ai, có ai đã đến đây có phải không? Có phải là Phiêu Bích không?”
“Không phải Phiêu Bích.” Phù Nam mỉm cười, “Chỉ là một người quen cũ đã lâu không gặp thôi ạ!” ( ー̀εー́ )
Dưới ánh đèn ấm áp của căn phòng trúc, một thiếu niên trẻ tuổi vô cùng diễm lệ trong bộ bạch y đang ngồi cạnh bàn – có lẽ cũng trạc tuổi Phiêu Bích – khoảng chừng mười sáu. Thần thái của thiếu niên vô cùng bình thản, nhẹ nhàng, đầu hơi cúi xuống, và dường như là vừa ăn tối cùng với Phù Nam – Nham Sinh đoán vậy. (눈_눈)
Phù Nam mìm cười, giơ tay ra nói: “Trời cũng tối rồi, thúc vào trong này ngồi nghỉ một lát? Nhân tiện cùng chúng cháu dùng bữa luôn!”
“Thôi khỏi, thôi khỏi.” Nham Sinh thở một hơi dài, rồi lập tức vẫy tay chào “Xin cáo từ!”
Trước khi đi Nham Sinh cố ý quay lại nhìn người thiếu niên trong phòng một lần nữa. Lúc này 'Thiên Tỷ' đã ngẩng đầu lên, đôi mắt thật trong sáng, rõ ràng là còn xinh đẹp hơn cả Phiêu Bích. Nham Sinh nghĩ, rồi bất giác thở dài – chỉ tiếc cho thiếu niên xinh đẹp phi giới tính như thế mà lại... haiz...
Thấy người coi mộ đã đi khỏi, Phù Nam nhẹ nhàng đóng cửa, nụ cười trên môi vụt tắt.
“Rốt cuộc ngươi là người hay là ma quỷ?” Chàng quay đầu, tay nắm sẵn vào chuôi kiếm. “Đừng tưởng ta nhìn không ra, ngươi mang âm khí quá nặng, có phải ngươi trốn thoát từ đáy hồ lên dễ dàng như thế không?”
“Phù Nam huynh, không nhận ra tiểu đệ sao? đệ là 'Thiên Tỷ' đây mà!” Người thiếu niên tự xưng là 'Thiên Tỷ' vừa cười vừa nói, ánh mắt sáng lên: “Chúng ta cùng lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của Tế Tư đại nhân, rồi đệ được phong lên làm Giáo chủ, còn huynh học pháp thuật. Cách đây tám năm, đệ bị phế truất và bị nhốt trong u ngục dưới thánh hồ – lẽ nào huynh đã quên rồi sao?”
“Tiểu Thiên?.....Tiểu Thiên!?” Ánh mắt của Phù Nam toát lên vẻ kinh ngạc pha lẫn sợ hãi, giọng như lạc đi, “Đệ, đệ còn sống ư?”
Làm sao có thể không nhớ cho được? Trong ký ức, làm sao có thể tìm thấy một đôi mắt nào khác trong và đẹp như thế này!
“Đệ bị nhốt dưới đó suốt tám năm trời, nhưng huynh xem này, đệ vẫn còn sống!” 'Thiên Tỷ' nở một nụ cười, nhưng sao trong ánh mắt đó lại có một thứ ánh sáng thật xa lạ, “Đệ đã thoát ra được rồi, Phù Nam huynh, người đầu tiên đệ muốn tìm gặp đó là huynh… đệ muốn nhờ huynh một việc.”
“Việc gì?” Phù Nam hỏi, lòng nhẹ tahr lỏng, tay cũng đã rời khỏi chuôi kiếm.
“Hãy giúp đệ đoạt lại hoàng cung!” 'Thiên Tỷ' dõi mắt ra cửa số, nhìn những ngọn núi đứng lặng im trong bóng tối, một vẻ gì đó thật cay nghiệt và hiểm ác lóe lên trong nụ cười nơi khóe miệng. “Giáo chủ hiện nay có phải là tên hồng y nữ đồng Tiểu Diệp đúng không? Đệ muốn bẻ gãy chân nó, rồi ném xuống Thánh hồ cho lũ Tinh Linh dưới đó mặc sức hưởng thụ!”