[Tfboys Khải & Thiên] Định Mệnh Là Cuả Nhau

Chương 1: Chương 1: Kết Thúc Của Sự Bắt Đầu




Một ngày như mọi ngày bình thường ở những nơi ngập nắng mai khác, nhưng tại đây.

Thiên sơn bạc ngàn, dù trời sáng cách mấy ánh mặt trời rực rỡ ngoài kia cũng không thể xuyên qua lớp lớp mây mù mà chiếu rọi đến được...

Ánh sáng mờ ảo do mây mù ngăn cách chỉ còn lẻ loi nhạt nhoà vài tia sáng lạnh lẽo nhàn nhạt từ trên cao rọi xuống tỏa ra một màu xanh u ám đầy ma quái, hắt bóng những tinh linh lang thang trong làn nước ở bên ngoài kia. Một thân hình hoàn mỹ toả ra ánh sáng nhu hoà khác thường nằm trên thân cây cổ thụ già cõi to lớn, nằm im xuống như thể hoà vào cùng ánh sáng mờ ảo mà nhu hoà ấy, chiếc áo màu trắng nhẹ nhàng bay theo làng gió bất chợt, như đôi cánh mỏng manh vô hại.......Thiên Tỷ luôn tồn tại với sức mạnh thật dữ dội, đáng sợ, và nó tồn tại ngay trong tâm hồn của y. Khi tâm hồn không thể khống chế được sức mạnh, dường như không sức mạnh nào có thể ngăn nổi y.....

=============ta là phân cách tuổi thơ u ám=================

Men theo bức tường kết bằng băng lạnh lẽo với những hoa văn lấp lánh đặc thù, nhì từ bên này đến bên kia, trong sơn động kỳ lạ chỉ toàn những đồ án tạm được chấp nhận là hoa vân khá đơn giản đang có các vân ánh sáng lưu dộng bên trong như động mạch trên cơ thể người, từng bước Thiên Tỷ chỉ dựa vào phán đoán nhẹ nhàng bước đi.

Một năm trước, hắn khi tỉnh dậy phát hiện bản thân ở đây và phải mất hơn năm ngày nằm tại chỗ hồi phục sức lực.

không hiểu lý do vì sao tỉnh lại ở đay và cũng không còn sức lực nên hắn nằm tại chổ tự hồi phục lẫn quang sát hoàng cảnh xung quanh, sức lực hồi phục hơn phân nữa thì cất bước thăm dò xung quanh, mới đi hết một bức tường băng có rất nhiều hoa văn kỳ lạ lấp lánh, hắn tự bước hết một ngày mới đi hết từ góc này đến góc đối diện của sơn động lạnh lẽo nhưng kỳ lạ này.

Nay chớp mắt đã hết năm năm.

Năm năm trước, khi mới xuất hiện ở đây, hắn đã mất rất nhiều thời gian hơn nữa còn thăm dò tìm hiểu các hoa văn nên mất cả ngày mới đi được hết sơn động băng kỳ lạ này.

Lúc đó 8 tuổi, khi mới xuất hiện trong sơn động băng này, hắn chẳng thể nhìn thấy gì ngoài tường băng bao quanh và một loạt hoa vân phát sáng mơ hồ, chỉ biết loạng choạng bám theo mép tường mà dò dẫm từng bước một, thường xuyên bị vấp ngã bởi nền băng lạnh lẽo trơn trượt.

hắn đã phải dùng bước chân để đo nơi ở mới của mình – dù là đi từ bên nào chăng nữa, cả thảy đều là 48 bước.

Đi hết một mặt tường lạnh lẽo, trước mặt hắn là một cánh cửa băng đá lạnh lẽo được khoá kỹ càng, trên tường le lói một chút ánh sáng mơ hồ do các đường vân bên trong tường phát ra.

hắn cứ thế mò mẫm trong bóng tối, các bức tường đều giống nhau: ẩm thấp và lạnh buốt, trên tường có chạm khắc những hoa văn đơn giản lẫn cầu kỳ, và lốm đốm những giọt nước toát ra rồi ngưng tụ. Còn cái chỗ mà có chút ánh sáng le lói kia, nhìn sơ vào trơn nhẵn sáng nhẹ, có lẽ cũng cùng chất liệu với vách tường bên ngoài, là một loại ngọc lưu ly hay thủy tinh gì đó, phát ra ánh sáng màu xanh u ám.

hắn đứng thần người hồi lâu, rồi khe khẽ gõ lên bức cách cửa trước mặt, chờ đợi một cánh cửa nào đó mở ra, những mong có thể dẫn đến một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Thế nhưng, cách cửa vẫn không hề động đậy .

hắn khẽ nghiêng đầu, áp má vào hoa văn khắc nỗi trên mặt cửa, chợt nghe thấy tiếng nước vỗ về dâu đây, dường như có hàng trằm ngàn con cá lớn đang bơi lội ngoài kia, làm dậy lên từng cơn sóng thanh thuý…

Để có thể nghe kỹ hơn, vô tình hắn đã đặt tay lên một trung tâm hoa văn trên mặt cửa, và khi từ từ áp vào, bỗng nhiên, có cái gì đó bỏng rẫy khiến hắn khé nhíu mày lùi lại vài bước.

Có kết giới! Bốn mặt của căn mật thất này vốn đã có những kết giới bất khả xâm phạm!

Những tinh linh bên ngoài biển nước rộng lớn kia còn chẳng thể vào đây, đương nhiên hắn làm sao mà thoát ra ngoài được!

Ở bên trên, thứ ánh sáng xanh u ám và sâu thẳm, phát ra những tia sáng yếu ớt, le lói, chỉ đủ để cho hắn biết lúc này mình đang đứng ở đâu. Rất lâu sau, bé trai mới tám tuổi là hắn ngồi xuống, gục đầu lên đầu gối, đôi vai gầy hơi co lại, và khóc, lặng lẽ rơi lệ châu.

Là Kỳ Đàm trong truyền thuyết! Đây đúng là U Ngục kỳ đàm ở sâu thẳm dưới đáy Thánh hồ!

hắn… hắn thực sự đã bị lạc vào sơn động vô lối thoát và tăm tối này rồi!

Tế Tư đại nhân đã không còn cần hắn nữa, các trưởng lão cũng không thương tình mà cầu xin giúp hắn lấy nửa câu. Còn cha hắn ư? Từ khi mới lên ba, hắn đã bị cha bỏ lại ở nghĩa địa nơi loài sen nhỏ mài đỏ Mạn Châu Sa nở rộ, rồi sau đó hắn đã từng được mang tước hiệu thật hiển hách: “Âm Thiên Hoa!” *hoa cao quý của trời nhưng mang âm khí điện ngục

linh: T^T không thể ngờ ta viết sủng văn nhưng càng viết càng thấy nghiên về ngược tâm. nhưng an ủi là viết được trên 1098 từ @~@

mai rảnh đăng tiếp (:3 = =) cầu ủng hộ, cầu góp ý~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.