Khi nghe An nói không chỉ bọn ở đấy mà những người đứng xem cũng bủn rủn cả chân tay. Nó đứng dạy kéo An với Mi ra để “nhường” chỗ cho cái lũ đứng còn không vững kia. Ba cô lại chỗ ba bảo bối đang ngồi ăn. Thiên đang ăn cậu nhìn thấy An mà cậu chỉ muốn chạy không cần quay đầu lại. Nguyên thì hết lời khen Mi. Ăn xong cả bọn lên lớp. Vào học cô chủ nhiệm thông báo:
-Các em sẽ chuẩn bị thi học kỳ và thi kiểm định luôn nhé. Vì thi 2 lần cùng một lúc sẽ á lực nên khi thi xong nhà trường sẽ cho các em nghỉ 1 tuần.
Cô giáo nói xong cả lớp hò hét như cái chợ vỡ. Hết giờ 3 anh rủ 3 cô đi ăn uống , Tỉ, Khải, nó và An đến đấy chủ yếu là nhìn Nguyên với Mi ăn. Vừa vào được 10 phút hết 15 cốc xoài cóc ổi dầm thêm kem và trà sữa nữa. Thật ngưỡng mộ bao tử của hai người này. Khải đang ăn thì nhớ ra chuyện được nghỉ 1 tuần liền nói:
-Được nghỉ một tuần đấy chúng ta đi đâu chơi đi. Tuần đấy bọn anh không có lịch gì cả.
-Vậy đi Úc đi ở đấy giờ đẹp lắm_An hí hửng nói. Vậy là cả bọn quyết định khi thì xong sẽ bùng nổ ở Úc.
Ngày thi! Cả trường sáng thứ 6 sẽ thi Văn 120 phút, chiều thi Toán cũng 120 phút, ngày thứ 7 thi môn 3 thời gian là 90 phút. Cái nhóm của bọn nó tất nhiên là làm bài quá dễ. Buổi chiều ngày thứ 7 thi xong rồi nên mọi người ở nhà chuẩn bị đồ để sáng mai 8 giờ bay.
Khi nó đang gấp quần áo ở trong phòng thì anh mở cửa tiến về phía nó. Như cảm nhận được một sự nguy hiểm không hề nhẹ nó lùi lại về sau. Khải áp sat nó vào tường, tay trái chống vào tường tay phải thì cầm đôi giày đưa cho nó. Nó tưởng cái gì cầm đôi giày lên nói:
-Anh đưa giày cho em làm gì?
-Cục cưng đây là mệnh lệnh. Mai em phải đi dôi giày này cho anh.
Khải đi ra ngoài để nó một đống dấu “?” đằng sau. Cả buổi tối hôm đấy nó cứa lèo nhèo sau anh hỏi anh vì sao bắt buộc phải đi đôi giày ấy mà anh tảng lờ đi. Tối đấy Khải lại sang phòng nó ngủ, nó giận dỗi đuổi anh ra mà gan lì Khải cứ nằm đấy và ôm nó như cái gối ôm di động. Nằm trong lòng anh mà nó cứ hậm hực về cái đôi giày.
Sáng hôm sau khi chuẩn bị xong anh và nó cùng ra sân bay. Lúc chuẩn bị đi nhìn thấy đôi giày của Khải giống đôi giày nó thì mới biết là giày đôi.
Nhìn nó lúc này ngơ ngơ rất dễ thương anh xoa đầu nó rồi hai người dắt nhau ra bắt taxi đến sân bay. Hôm nay là một ngày đẹp trời có những ánh nắng nhẹ len lỏi qua từng khe lá. Đi khoảng 30' thì đến sân bay. 7h20 phút tai sân bay, anh và nó đến thì thấy Mi và An đã ở đấy đợi. An nhìn thấy hai ông bà này đi giày đôi ra nói xỏ:
-Uầy! Hai ông bà còn diện đồ đôi nữa cơ à?
Nó chỉ cười ngượng. Lúc sau Tỉ và Nguyên cũng đến, An thấy Tỉ thì mở tròn mắt ra còn Tỉ nhìn thấy An thì cũng chôn chôn chân lại. Khải cười đểu trả vố cho An:
-Uầy! Hai ông bà diện bomber đôi cơ à?
-Vô tình thôi_cả hai đồng thanh.
Tỉ và An đỏ cả mặt. Nguyên và Mi hôm nay mặc nhìn rất chi là baby cute
Đứng chờ một lúc rồi 6 người làm thủ tục lên máy bay. Khải và nó ngồi với nhau, Nguyên và Mi ngồi với nhau hai đôi này rất vui vẻ còn đôi kia thì cũng ngồi với nhau mà mặt ai cũng như cái bị. Lên máy bay khoảng 30 phút thì nó và anh dựa vào nhau ngủ, Mi thì cũng dựa vào Nguyên ngủ lúc nào không hay. Nguyên nhìn cô mà tim cậu lỡ mất một nhịp. An thì ngồ đấu mắt với Tỉ mỏi mắt quá hay sao mà cô lại ngồi gật gà gật gù rồi dựa và vai Tỉ ngủ luôn.
Các độc giả cho Au xin cúi đầu 90* xin lỗi vì không ra truyện thường xuyên được ạ. Tại vì Au phải học nên không có thời gian. Mong mấy bạn thông cảm cho Au với. Nghe các bạn hối mà Au cũng thấy sốt ruột nhưng mà không có thời gian viết. Chân thành xin lỗi các bạn